Một ngày thu rực rỡ, ánh nắng vàng xuyên qua song cửa vào phòng làm trên nền đất loang lổ những cái bóng, một con hồ ly trắng nhỏ dùng móng vuốt cậy cậy cửa, hai hạt châu đen láy vốn dĩ buồn thương vô hồn nhưng khi nhìn thấy một vật cuộn tròn như hòn núi nhỏ trên giường thì mở to mắt đầy kinh ngạc, sau đó bốn chân nhỏ vô cùng vui sướng chạy bắn lên giường, cẩn thận dùng móng vuốt muốn kéo áo vật kia thì bị một bàn tay nung núc thịt vươn ra tóm lấy ném xuống giường.
“Ư~~ ư ư~~” không từ bỏ ý định nhảy lên giường, móng vuốt liên tục cào cào níu kéo vật kia: “Ư~~”
“Tiểu bạch thái, ngươi vẫn quyết không cho ta ngủ hả?” Tức giận kéo tung chiếc chăn ra rồi nhác bổng tên tiểu hồ ly đáng ghét này lên. Thật kì lạ, nhìn quả cầu trắng trên tay, rồi lại nhìn cẩnh vật quen thuộc xung quanh, không phải ta đang ở vương phủ hay sao? Trở về từ lúc nào vậy?
“Ngao ngao~~Ngao ngao~~” Làm bộ đáng thương nhìn ta kêu gào, đầu lưỡi phấn hồng làm nũng liếm nhẹ lên mặt ta, tiểu thân thể như viên cầu nịnh nọt như muốn rúc vào người ta.
“Hứ, mấy mấy hôm không gặp đã béo lên như vậy, xem ra hồ ly sư phụ cũng không bạc đãi ngươi.” Áng áng trọng lượng trên tay, ta có chút bất mãn nhìn cái chân mập mạp của viên cầu nhỏ: “Xem ra không có tỷ tỷ ta, tiểu bạch thái nhà ngươi vẫn ăn ngon ngủ yên như thường đúng không?”
“Ư ư~~” Cái mặt nhỏ nhắn ra vẻ tức giận, con vật nhỏ chỉ biết khẽ kêu gào phản đối.
“Được rồi, đừng tức giận nữa, tỷ tỷ ta nói đùa với ngươi thôi.” Dùng tay chấm chí cái bụng nhỏ: “Tỷ tỷ ta đói bụng rồi, hồ ly sư phụ đâu?”
“Bây giờ mới nhớ đến vi sư sao?” Dưới nắng sớm rực rỡ, hồ ly áo trắng ưu nhã mang theo nụ cười tuyệt mĩ, khuôn mặt vốn trắng trẻo càng thêm anh tuấn mị hoặc.
“Sư phụ, ăn sớm một chút được không? Ta đói rồi!” Nhìn nụ cười ấm áp ngập tràn yêu thương, đôi mắt bích lục trìu mến khiến ta giật thót nhìn hồ ly đang từng bước từng bước tiến đến gần, hai tay nhỏ ôm trước ngực, vì sao tim đập dữ dội như vậy?
“Tiểu Nha Nha, làm sao vậy, có phải vì sư quá anh tuấn không?” Lặng lặng nhìn ta, trên khuôn mặt phảng phất nụ cười, lại có làm gió xuân hây hẩy trên thảo nguyên, ấm áp như vậy, làm người ta điên đảo như vậy…
“Ư ư~~” Tiểu hồ ly bị bỏ rơi một bên cuối cùng cũng trèo được vào lòng ta, nũng nịu rúc vào ngực, cái đầu bé xíu cọ cọ lên bộ ngực mềm mại.
“Tiểu bạch thái, mới có vài hôm mà ngay đến quy củ cũng quên hết rồi sao?” Giọng nói lạnh băng vừa dứt, bàn tay to không chút nhẹ nhàng kéo quả cầu nhỏ lại rồi vứt vù cái qua cửa sổ.
“Sư phụ, sao người lại mạnh tay như vậy?” Ta tức giận chỉ vào hắn: “Người đố kị với tiểu bạch thái phải không?”
“Vi sư đố kị thì sao?” Một tay kéo ta sát vào lòng, sau đó khóa chặt chẽ như thể muốn hòa vào làm một: “Ta đố kị hắn, đố kị đến mức sắp phát điên rồi. Vương Nha Nha, nàng biết tim ta đau như thế nào không?”
“Sư phụ, người bị làm sao vậy?” Ta nhẹ nhàng tựa vào lòng hắn, không kìm được dùng tay lướt qua đôi môi hắn rồi dần dần đi lên chiếc mũi anh tuấn, đôi mắt sâu thẳm, cái trán rộng rồi trở về ôm chặt lưng hắn: “Nha Nha đã làm sai gì phải không? Hay là người đang giận tiểu bạch thái?”
“Không có việc gì.” Chiếc cằm hoàn mỹ khẽ cọ lên đỉnh đầu ta, giọng nói trở về giọng điệu ôn nhu như trước: “Tiểu đồ nhi, vi sư không sao hết, chỉ là vì ta quá nhớ Nha Nha thôi.”
“Nói dối!” Hừ, tên hồ ly xấu xa này lại gạt ta. Ta tức giận nhìn hắn, ta ở vương phủ mấy ngày trời, ngươi một lần cũng chẳng thèm đến thăm ta, hại ta suýt chút nữa bị tên Lang Minh Thần kia chiếm tiện nghi.
“Ngoan, đừng tức giận nữa, là sư phụ không tốt hại Nha Nha bị kẻ khác bắt nạy.” Làn môi dịu dàng mơn trớn trên mặt ta rồi dần dần tiến xuống môi, đầu lưỡi linh hoạt nhanh chóng tiến vào miệng ta khiêu khích…
“Ưm…” Mặt đỏ tía tai mặc hắn muốn làm gì thì làm, không hiểu vì sao ta chỉ muốn dùng chính tình cảm của mình để hóa giải nỗi sầu phảng phất trong mắt hắn.
Chậm rãi tách ra khỏi đôi môi ta, đôi mắt bích lục mang theo ngọn lửa cực nóng, giọng nói khàn khàn gợi cảm dị thường: “Mấy ngày không gặp đồ nhi của ta tựa như dài cả năm trời.”
Nghe giọng nói trầm thấp mê người du dương bên tai, tên hồ ly này, từ lúc nào lại thành gợi cảm như vậy: “Người nói đi, người mang ta quay về đây thế nào vậy? Không phải còn vài ngày nữa mới tới kì hạn quay về hay sao?”
Không nhìn thẳng vào mắt ta, tên hồ ly khẽ nhắm mắt rồi lại lạnh nhạt nói: “Không có gì, là do Lang Minh Thần đột nhiên nổi ý tốt để vi sư mang nàng quay về.” Sau đó khóe mắt hơi cong lại: “Sao thế, đồ nhi Nha Nha không muốn về sao?”
“Đương nhiên không phải.” Nhớ tới tên sắc lang vẫn còn đang dưỡng thương trong lòng ta đột nhiên nổi lên một cảm giác kì dị.
“Nếu không phải vậy, nàng nói xem nên làm thế nào để an ủi vi sư đây?” Vừa ỡm ờ nói bóng nói gió, vừa dùng tay ngả ngớn trên đường cong qua lớp áo ngủ: “Mặc như vậy là muốn vi sư làm chút chuyện gì đó đúng không?”
“Không phải vậy.” Hồ ly chết tiệt, dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết áo ngủ của ta do ngươi thay, đậu hũ mới sáng sớm đã bị ngươi ăn sạch còn muốn gì nữa? Ta mở to mắt làm vẻ đáng yêu: “Sư phụ, ta đói bụng, ta muốn ăn sớm một chút.”
“Thật không?” Hắn ghé sát miệng vào tai ta cố ý thổi gió: “Vi sư nhịn vài ngày còn đói hơn nàng nhiều.”
Hồ ly đáng ghét, ta trừng mắt nhìn tên nam nhân bạch y đang cười vô cùng gian xảo: “Ta muốn ăn sớm một chút.”
Trong mắt chứa đầy ý cười, đôi mắt sâu thẳm càng lúc càng thâm trầm dò xét khuôn mặt đáng yêu, đường cong mê người, thân thể mềm mại đẫy đà, hít thật sâu hương thơm trên người nữ tử trong lòng, mỗ hồ tà ác nháy mắt: “Tiểu Nha Nha lười biếng mê ngủ, thái dương đã chiếu qua cái mông nhỏ của nàng từ lâu lắm rồi, muốn ăn cái gì phải chờ tới lúc ăn trưa mới có. Nếu không vẫn còn thời gian, chi bằng chúng ta làm chút việc gì có ý nghĩa được không?”
“Sư phụ, sáng sớm không nên vận động kịch liệt như vậy có được không?” Nhìn ánh sáng xanh tối dần trong mắt hắn, tên hồ ly này, hắn, không phải hắn muốn cùng ta cái kia chứ…
“Nàng nói xem, tiểu Nha Nha?” Đại chưởng xoa gương mặt bầu bĩnh, vuốt ve da thịt mềm mại, sau đó lại chậm rãi tiến đến trước ngực nở nang, len lên vùng chỗ tròn tròn đầy đặn: “Nếu đồ nhi đã mặc mỏng manh như vậy, nàng đã có ý quyến rũ ta, nếu vi sư không nghe theo chằng phải đã phụ khổ tâm của Nha Nha sao? Nàng nói có đúng không hử?” Sau đó hắn cúi sát xuống bên ta, mắt đối mắt, mũi đối mũi, khóe miệng kề sát chăm chú nhìn ta, bàn tay kia liên tục dao động trên người ta.
“Đừng mà~~ Ta không thích~~Ta không thích~~Ta không thích~~” Chuyện gì cũng có thể nhẫn, duy nhất việc đê bụng đói là không thể. Ta mạnh mẽ kháng nghị tên hồ ly, bàn tay nhỏ nắm lấy ống tay áo lắc lắc liên tục: “Ta đói bụng, ta rất muốn ăn!!”, trong mắt thì đầy vẻ đáng thương: “Hu hu~~ ở vương phủ Nha Nha không lúc nào được ăn no, không ngờ về đến nhà còn phải chịu đói. Hu hu~~ hồ ly xấu xa, còn nói thương ta nhớ ta, ta đói bụng cũng không cho ta ăn, huhu~~ Ta muốn đi gặp mẫu thân mỹ nhân tố cáo ngươi ngược đãi ta~~”
“Vương Nha Nha~~ Nàng im miệng lại cho ta~~ mau lau hết nước mắt đi.” Bầu không khí vốn dĩ lãng mạn ngọt ngào bị ta phá cho tan tành, mỗ hồ cuối cùng cũng tháo mặt nạ nam nhân ngây thơ xuống: “Nếu nàng không muốn bị vi sư lột sạch áp lên giường thì đừng giả bộ đáng thương nữa.”
“Hứ! Ngươi không cho ta ăn ta khóc nữa cho ngươi xem.”
“Vương Nha Nha, nàng dám khóc?” Đau lòng nhìn đôi mắt to đang ngân ngấn nước chuẩn bị tiếp tục gào khóc đến xé gan xé ruột, thế nhưng chưa đạt được mục đích sao hắn có thể dễ dàng nhượng bộ.
“…” Khóc thì khóc, có gì mà không dám, nhớ tới lúc ở vương phủ chịu bao ấm ức, từng giọt nước mắt thánh thót tuôn rơi, huhu~~ Hồ ly chết tiệt, đều do ngươi hại ta~~
“Được, Nha Nha thân ái, muốn ăn phải không? Vi sư sẽ đưa nàng đi ăn đến no thì thôi.” Vô cùng dịu dàng kéo bàn tay nhỏ bé của ta, rồi lại cẩn thận tỷ mỉ giúp ta mặc từng lớp y phục, tiện thể giúp ta rửa mặt, chải đầu. “Con heo nhỏ lười biếng, đợi vi sư nấu xong sẽ nhanh cho nàng ăn, nếu nàng dám để thừa một miếng, đừng trách vi sư ta ăn nàng không chừa một mảnh.”
Hồ ly sư phụ có thể làm cơm? Nhiều năm như vậy sao ta không biết?
Nhìn mỗ hồ ly chói mắt một thân áo trắng đang bận rộn trong phòng bếp, hai mắt ta mở lớn đầy kinh ngạc hoài nghi nhìn cảnh đẹp trước mắt, cái miệng nhỏ nhắn hết há lại mở, hết mở lại há. Hắn làm cơm, không biết có làm hỏng cái bụng nhỏ của ta không nữa?
“Thế nào? Không ăn đi hả?” Giọng nói đầy hung hăng độc địa đẩy đến một bát cháo trước mặt ta, lại thêm một cái bánh bao thịt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không phải đói sao? Sao đồ nhi chỉ nhìn không ăn vậy?”
“Hơ hơ ~~” ta giả vờ bắt chuyện với tiểu bạch thái đang nằm bên chân: “Tiểu bạch thái, ngươi cũng đói bụng đúng không, tỷ tỷ ta cho ngươi ăn một miếng nhé.”
“Ngao ngao~~~” Cái mũi nhỏ hít hít ngửi ngửi, móng vuốt nhỏ nhẹ nhàng đẩy lại về phía ta.
“Hơ hơ~~ cái này~~” Nhìn sắc mặt đầy mong đợi của hồ ly, lại nhìn tiểu bạch thái nhất quyết không chịu ăn miếng bánh kia, ta chỉ có thể gượng cười: “Hì hì, hình như bây giờ ta không thấy đói nữa~~”
“Vương Nha Nha, nàng có chịu ăn hay không?” Nhìn bàn tay cầm đũa của ta đến nửa ngày không nhúc nhích, tên hồ ly đáng thương gắp vào bát ta một miếng ra quắt quéo: “Nếu không ăn thì lập tức về phòng với ta.”
“Bụng ta đau quá~~” Ta đặt lại đũa lên bàn: “Ta không ăn được.”
“Hừ~” Cầm lấy tay ta, lại nhét đôi đũa vào tay tan he hàm răng trắng bóng cười đầy dịu dàng: “Đau bụng cũng phải ăn xong cho ta.”
Hừ!! Tên hồ ly siêu cấp ác ma này, ngươi cho rằng Vương Nha Nha ta sẽ chịu khuất phục sao, sau đó sẽ quay về phòng cùng ngươi? Ăn thì ăn, ta căn từng miếng bánh bao thịt nhạt nhẽo, lại hung hắng ăn miếng rau chả có mùi vị gì! Hu hu, vì sao phu quân tương lai của Vương Nha Nha ta không phải là một nam nhân tốt vừa có thể xuống được phòng bếp, vừa lên được phòng khách chứ?
“Nào, ăn nhiều chút nữa.” Một tay nâng cằm một tay thỉnh thoảng gắp thêm đồ ăn vào bát ta: “Đừng để đói quá chứ.”
Hu hu~~ Nhìn thì tưởng như vô cùng ấm áp. Vô cùng lãng mạn, tình nồng ý mật, nhưng Vương Nha Nha ta thật không có cách nào nuốt nổi…
_________________