Edit: Bun
Beta: Vô Phong
"Cha, đây là chi phiếu một ngàn đô, cha cầm đi trả cho những người đó đi!"
"Con gái, con thật sự có cách, thật không hổ là con gái của cha."
"Cha, đừng đánh bạc nữa."
"Cha biết."
"Mau đem tiền đi đi!"
"Được!"
Bạch Tung Nhạc cầm chi phiếu đi ra cửa, đi tới ngoài cửa, nhìn con số trên chi phiếu, hắn lại cảm thấy day dứt không thôi......
☆☆☆
Buổi chiều hôm đó, Diêm Thiên Phạm liền gọi điện thoại nói cho cô biết, "Con em đang bệnh nguy kịch!"
Hắn nói xong những lời này, liền cúp máy.
Vân Yên lòng như lửa vội chạy ra ngoài, bắt taxi đến biệt thự Diêm thị.
Vừa đến biệt thự, cô đã nhìn thấy Diêm Thiên Phạm đang đợi mình ở trước cửa.
"Tư Phạm sao rồi?" Sớm biết Tư Phạm sẽ gặp nguy hiểm, cô sẽ không để con ở đây.
"Chúng ta vào trong nhà rồi hãy nói!"
Vân Yên không nghi ngờ gì cùng hắn đi vào trong nhà.
"Tư phạm...... Nó đang ở phòng nào?"
"Nó không có chuyện gì."
"Không có chuyện gì? Vậy anh tại sao lại gạt tôi? Còn nói nó bệnh tình nguy kịch, tôi thiếu chút nữa bị anh hù chết." Cô thật sự sợ hắn không biết mình là cha ruột của Tư Phạm, sẽ ra tay làm hại nó.
"Bởi vì...... Tôi muốn em!" Đứa con chỉ là phụ, mục đích của hắn chính là cô.
Hắn bước lên một bước, đem thân thể cô áp lên ghế sofa.
Vân Yên lấy tay đẩy lồng ngực của hắn nói: "Tôi đã có chồng rồi, anh làm sao lại làm như vậy?"
"Tôi muốn như thế nào thì sẽ làm như thế, không ai có thể ngăn cản được, huống chi...... Em hồng hạnh xuất tường cũng không phải là lần đầu!"
Môi của hắn hôn lên da thịt trắng như tuyết trước ngực cô, bàn tay ôn nhu kéo quần lót của ô xuống, hướng giữa u cốc của cô tìm kiếm.
"Anh...... Đại ác nhân...... Đại hỗn đản...... Con của tôi ở đâu?"
"Nó đang chơi ở lầu 3, tốt nhất em đừng làm ồn, để tránh nó xuống lầu vừa lúc bắt gặp chuyện tốt của chúng ta, còn nhỏ như vậy mà thấy cảnh này, có thể sẽ không tốt đối với sự trưởng thành của nó."
Lời này của hắn quả thật rất hiệu quả, Vân Yên nghe xong không dám náo loạn nữa.
Ngón tay thô ráp của hắn tìm đến nhụy hoa trơn mềm của cô, kéo ra đưa vào cơ thể cơ, hơn nữa còn cởi quần của mình xuống, để cho dục vọng kiên đĩnh ma sát lấy cô......
"Em nhanh như vậy đã có phản ứng với tôi, còn dám nói không muốn?"
Giống như muốn trả thù hắn, cô tức giận nói: "Tôi đối với bất kỳ gã đàn ông nào cũng có phản ứng, đối với anh là kém nhất."
"Vậy sao?"
Ngón tay của hắn nặng nề rút ra khỏi hoa huyệt ướt át của cô.
Vật nam tính to lớn của hắn mạnh mẽ đâm vào trông nụ hoa non mềm của cô, tựa như một con báo dũng mãnh nhanh nhẹn, ở trong cơ thể cô rút ra rồi đâm vào.
"Kém nhất? Để tôi khiến em thay đổi suy nghĩ."
Hắn gắng gượng rút ra rồi lại mạnh mẽ tiến vào bên trong cơ thể cô, mạnh mẽ ra vào trong cơ thể cô......
Ngón tay Vân Yên đâm vào sống lưng của hắn, nước mắt lăn dài trên má.....
Diêm Thiên Phạm nhìn phản ứng của cô, cho rằng trong lòng cô chỉ muốn chồng của mình, một loại lửa giận kì lạ bùng cháy trong hắn, hắn rút ra khỏi cơ thể cô, đè thấp đầu cô xuống, làm cho cô hôn lên dục vọng của hắn.
"Liếm nó! Suy nghĩ một chút đến con của em!"
Bị hắn bắt ép buộc, Vân Yên bất đắc dĩ dùng môi hôn lên dục vọng kiên đĩnh của hắn.....
"Em đã làm vậy với bao nhiêu gã đàn ông?" Hắn oán hận hỏi.
"Rất nhiều, tôi nhớ không rõ." Cô vẫn cậy mạnh nói.
"Tiện nhân!"
Hắn kéo bắp đùi cô ra, để cho hạ thể nam tính của mình đâm vào tiểu hạch chặt chẽ của cô, lực đạo mạnh mẽ không ngừng dùng sức thẳng tiến chỗ kín của cô......
☆☆☆
Về đến nhà cả cơ thể cùng tinh thần của cô đều vô cùng mệt mỏi, thấy trong nhà chưa mở đèn, trong lòng không khỏi tò mò, sao cha lại không chịu bật đèn?
Vân Yên bật đèn lên, nhưng cô cũng không thấy cha mình đâu, chỉ phát hiện ra một tờ giấy.
Con gái:
Đưa chi phiếu cho đám người kia thật sự quá lãng phí, cha quyết định cầm tấm chi phiếu này đến Las Vegas thử vận may, một mình con nhớ giữ gìn sức khỏe.
Cha của con!
Con của cô không có ở đây, ngay cả cha cũng không có, cô bây chỉ còn hai bàn tay trắng......
Vân Yên ngồi sụp trên đất, ánh mắt dại ra......
☆☆☆
Buổi tối mưa rơi tầm tã, hôm nay tất cả người hầu đều nghỉ việc, trong biệt thự chỉ có Diêm Thiên Phạm cùng Tư Phạm.
"Mẹ, mẹ......" Tư Phạm tìm kiếm khắp các phòng, hy vọng có thể tìm được mẹ.
Diêm Thiên Phạm trong thư phòng nghe được tiếng của nó, nhưng hắn không muốn để ý đến nó.
Tư Phạm đi đến phòng cuối cùng, cuối cùng cũng thấy Diêm Thiên Phạm.
"Cha, con muốn tìm mẹ."
"Tôi không phải cha của cháu."
"Con muốn mẹ, oa!"
"Đừng khóc!" Tiếng khóc của nó làm hắn bực bội, Diêm Thiên Phạm bỏ công việc qua một bên đi đến chỗ nó.
Lúc này, đèn của biệt thự bỗng nhiên lóe lên rồi biến mất, biệt thự lập tức chìm trong bóng tối.
"Con muốn mẹ, con sợ bóng tối!"
Câu nói "sợ bóng tối" của đứa bé này, dường như làm cho lòng hắn bỗng trở nên xúc động.
"Cháu sợ bóng tối?"
"Đúng nha! Mỗi tối ôm mẹ sẽ khiến con ngủ ngon, nếu không có mẹ con sẽ không ngủ được!" Tư Phạm thật thà nói.
"Tại sao cháu lại sợ tối?"
"Bởi vì có một lần con đùa dai, con lo lắng mẹ sẽ tức giận, cho nên trốn vào trong tủ quần áo, do trốn quá lâu, con không ra được, từ đó về sau con rất sợ bóng tối." Tư Phạm giải thích.
"Mẹ đã từng đánh cháu bao giờ chưa?" Diêm Thiên Phạm nhớ tới tuổi thơ đáng sợ kia.
"Không có, bất quá, mẹ thường thừa dịp con đang ngủ hôn trộm trán của con, mẹ còn tưởng rằng con không biết!"
"Cháu có thích thế giới này không?" Diêm Thiên Phạm tò mò hỏi.
"Thích nha!"
Hắn nhìn đứa nhỏ, trong lòng không nhịn được nghĩ, nếu như con của hắn và Vân Yên vẫn còn sống, chắc bây giờ cũng đã lớn như vậy!
"Cha ngủ cùng con có được không?"
"Tôi không phải --" Diêm Thiên Phạm sửa lời nói: "Được!" Hắn ôm lấy Tư Phạm, đi về hướng phòng của hắn.
"Cha, người cũng rất thích mẹ có phải hay không?"
"Không phải!" Hắn không yêu, sẽ không thích, sẽ không dính dáng đến thứ gọi là tình cảm.
"Vậy thì tốt, cha không tranh giành mẹ với con."
"Cháu rất yêu mẹ?"
"Đúng nha! Cha, tại sao cha không thích mẹ?" Tư Phạm không hiểu hỏi, mẹ nó thật dịu dàng lại thật là xinh đẹp.
"Bởi vì......" Trong đầu hắn không tìm được một đáp án rõ ràng, không nhịn được trách cứ Tư Phạm: "Trẻ con, đừng hỏi nhiều như vậy!"
Diêm Thiên Phạm khiển trách khiến trong mắt Tư Phạm không khỏi đầy nước mắt.
"Đừng khóc...... Tôi cho cháu biết nguyên nhân, nếu như cháu có tình cảm với một người, có một ngày người đó sẽ bỏ rơi cháu, hoặc có thể làm tổn thương cháu, cho nên, không có bất kỳ tình cảm gì là phương pháp bảo vệ bản thân tốt nhất." Hắn nói ra suy nghĩ trong lòng.
"Cha có thể yêu con cùng mẹ nha! Con cùng mẹ chắc chắn sẽ không bỏ rơi hoặc thương tổn cha."
"Cháu không hiểu......"
"Cha rất nhát gan có phải hay không?"
Diêm Thiên Phạm không lên tiếng nói chuyện nữa, hắn cảm giác băng sương trong lòng dường như từ từ được hòa tan.
Hắn ôm đứa nhỏ vào phòng của hắn, nhẹ nhàng đặt nó lên giường.
"Cha, ngủ cùng con, con sợ bóng tối. Mẹ thường nói với con: Con yêu mẹ, mẹ yêu Tư Phạm, như vậy con sẽ không sợ bóng tối nữa."
Diêm Thiên Phạm kéo chăn lên, nằm xuống bên cạnh nó.
"Tư Phạm, cháu có sợ nếu như có một ngày mẹ không còn yêu cháu nữa, sẽ cầm roi đánh cháu hay không?" Đắm chìm trong nỗi sợ hãi, khiến cho hắn từ nhỏ đã không thể yêu thương ai.
"Không sợ! Bởi vì mẹ rất dịu dàng, mỗi một ngày con đều yêu mẹ, mẹ cũng sẽ mỗi một ngày yêu Tư Phạm."
"Cháu còn nhỏ, không hiểu......"
"Cha, con thật yêu cha......"
Tư Phạm ngọt ngào hé mắt nhìn gương mặt Diêm Thiên Phạm một chút, sau đó nhắm mắt lại.
Diêm Thiên Phạm ôm đứa bé trong ngực, cảm giác nó giống như mặt trời nhỏ, tựa hồ hòa tan băng sương trong lòng hắn......