“Mình không cho phép cậu nói như vậy.” Lý Sĩ Kỳ đứng ra nói chuyện vì Vân Yên.
“Cậu dám động đến người phụ nữ của tôi!”
Diêm Thiên Phạm đã sớm khó chịu với Lý Sĩ Kỳ, hắn không ngừng dùng quyền đánh lên người Lý Sĩ Kỳ, tốc độ thật nhanh khiến Lý Sĩ Kỳ đau đớn ngã xuống đất.
“Đừng đánh, đừng đánh......”
Diêm Thiên Phạm không để ý tới cô, kéo cổ áo của Lý Sĩ Kỳ, đi ra ngoài, đem hắn nhét vào bên trong xe, nói với tài xế: “Chở hắn đến bệnh viện.”
“Dạ! Ông chủ.”
Tài xế mặt không chút thay đổi liếc mắt nhìn Lý Sĩ Kỳ ngồi ở sau xe một cái, sau đó tuân thủ lời Diêm Thiên Phạm phân phó đi đến bệnh viện.
“Sĩ Kỳ, Sĩ Kỳ......” Hắn thật là một kẻ dã man, tại sao hắn có thể đối xử với Sĩ Kỳ như vậy?
“Đừng gọi, hắn sẽ không có chuyện gì, tôi đã hạ thủ lưu tình với hắn rồi.” Hắn không muốn thấy trong lòng cô có người khác.
“Tại sao anh lại đối xử với cậu ấy như vậy?”
“Tôi nói rồi, hắn động vào người phụ nữ của tôi.” Hắn hùng hồn nói.
“Tôi đã không còn là tình nhân của anh rồi, anh không thể đối xử với tôi như vậy.”
“Em bị tôi dùng qua, những gã đàn ông khác không nên đụng đến phụ nữ mà Diêm Thiên Phạm tôi từng dùng qua.” Hắn tỏ vẻ ngang như cua.
Vân Yên không để ý tới nữa hắn, tự mình đi vào trong nhà, Diêm Thiên Phạm lại đi theo, Vân Yên muốn đóng cửa lại nhưng đánh không lại Diêm Thiên Phạm ngang ngược.
Hắn đi vào gian phòng nhỏ bài trí đơn giản của cô, nhàn nhã ngồi trên ghế.
Vân Yên tức giận chỉ tay vào hắn nói: “Anh thật sự không thể nói lý lẽ, anh vào đây làm gì?” Cô muốn giữ khoảng cách an toàn với hắn, vì sao hắn còn phải nhắc nhở cô sự hiện hữu của hắn đây?
“Vì sao tôi không thể đến?” Hắn đã bảo thuộc hạ làm một con búp bê giống như cô như đúc, nhưng hắn vẫn không thể ngủ ngon, không thể làm gì khác hơn là “thuận đường” tới xem cô một chút, xem cô có thể có chút tác dụng giúp hắn ngủ ngon hay không.
“Anh tại sao muốn uy hiếp công ty của cha Sĩ Kỳ?”
“Đây vốn chính là một xã hội cá lớn nuốt cá bé, em muốn cái gì, thì phải dùng thủ đoạn của mình để đạt được, nếu không muốn để người khác giành trước một bước, sẽ phải ra tay trước để chiếm được lợi thế, đạo lý này em biết chứ?” Hắn nghiêm túc nói rõ quan điểm của mình.
“Tôi đã không còn quan hệ gì với anh, anh không cần phải ở đây nói đạo lý với tôi. Anh thật sự rất quá đáng, cư nhiên đánh Sĩ Kỳ như vậy.” Cô vô cùng bất mãn với hành động dã man của hắn.
“Hắn muốn đụng đến đồ của tôi, tôi đương nhiên muốn đánh hắn.”
“Anh...... Tôi không thèm nghe anh nói nữa, anh đến tìm tôi làm gì?”
“Tôi muốn em ngủ cùng tôi, cứ tưởng rằng mình đã chán ghét em, xem ra em vẫn còn chút tác dụng, em có thể làm thuốc ngủ của tôi.” Muốn cô trở lại, có thể, nhưng cô phải nhận rõ bổn phận của mình.
“Tôi không muốn ngủ cùng anh, mời anh rời khỏi sinh mệnh của tôi.” Hắn muốn, nhưng cô không muốn khuất phục dưới dâm uy của hắn! Trong lòng hắn, hắn đến tột cùng coi cô là gì? Gọi là đến, đuổi là đi sao?
“Tôi có thể giúp em giải quyết cục diện rối rắm do cha em để lại.” Hắn tung hoành trên thương trường, dĩ nhiên biết tình huống của Bạch gia.
“Tôi tình nguyện đến vũ trường, khách sạn, cũng không nguyện trở thành gái điếm của riêng anh.” Trái tim của cô bị ác ma xé rách một lần cũng đã đủ rồi, cô không muốn lại một lần nữa đối mặt với sự tàn khốc của hắn.
“Được rồi! Sau này tôi sẽ đến quán rượu làm khách của em, yên tâm, tôi sẽ là người ra giá cao nhất.” Hắn tiếp tục hạ thấp cô.
“Tôi sẽ không nhận giao dịch với anh.” Cô khí khái nói.
“Đừng cự tuyệt quá nhanh, tôi sẽ thuyết phục em thay đổi chủ ý.”
Hắn một tay mở rộng cổ áo sơ mi của mình, lộ rõ ra đường cong nam tính cương mãnh, sức quyến rũ từ thân thể cường tráng kia làm người ta không thể kháng cự bản năng nguyên thủy.
“Anh nóng sao? Tôi đi bật điều hòa.” Cô cố ý nói.
Hắn kéo tay của cô, tiếp theo đẩy cô nằm xuống mặt đất, vén váy của cô lên, bàn tay to vuốt ve dọc theo từng tấc da thịt mềm mại hắn tưởng niệm đã lâu. “Em biết cái tôi muốn không phải cái đó, mà là em.”
“Không cần, buông tôi ra......” Hắn lại muốn như lần đó dùng bạo lực đoạt lấy thân thể của cô sao? Không! Lúc này cô tuyệt đối không để cho hắn được như ý.
Chân của Vân Yên không ngừng đá động, nhưng Diêm Thiên Phạm lập tức dùng thân thể mình áp chế, ngăn không cho cô giãy dụa.
Chân của hắn kẹp lấy hai chân cô, kéo quần lót cô xuống, bàn tay vuốt ve tiểu huyệt của cô, “Xem ra đứa nhỏ kia cũng không làm em được thỏa mãn, em còn khô như vậy......” Vừa nghĩ tới cô có thể bị người đàn ông khác chiếm đoạt, lửa giận trong nội tâm hắn liền bắt đầu hừng hực thiêu đốt.
“Bàn tay dở bẩn của anh đừng đụng tôi.”
Môi của hắn hiện lên một chút cười lạnh, bàn tay tà ác đâm vào lại rút ra khỏi tiểu huyệt của cô, nhìn thấy một chút ái dịch ngọt ngào trên tay, hắn khinh miệt nói với cô: “Xem ra thân thể của em rất có phản ứng với bàn tay dở bẩn của tôi!”
“Anh vô sỉ –” cô hận hắn, càng tức giận thân thể mình thế nhưng lại trải qua một trận khoái cảm khó hiểu, mà cô căn bản không cách nào kiềm chế được cảm giác như vậy sinh ra,
“Em đã mắng tôi vô sỉ, vậy tôi không cần dùng tay mình chạm vào em, dùng môi của tôi chạm vào em như thế nào?”
“Anh –”
Hắn cúi đầu, bắt đầu dùng môi liếm láp mật huyệt của cô, đồng thời dùng ngón tay sờ vào mật hạch, đầu lưỡi phối hợp với sự cử động của ngón tay không ngừng đi vào......
“Thích tôi đối với em như vậy vậy sao? Cô gái điếm nhỏ đê tiện của tôi.” Hắn ác độc nói.
“Nếu anh muốn vũ nhục tôi, cũng đừng chạm vào tôi, giống như anh giao hoan cùng gái điếm cũng chẳng có gì cao thượng đâu.”
“Tôi vốn không cao thượng, ngược lại em làm gái điếm càng làm càng quen, nhanh như vậy đã có phản ứng.”
Hắn cảm thấy thân thể cô run rẩy, lối đi cũng chặt khít, không ngừng tràn ra dịch nóng.
Hơi thở tà ác của hắn thổi lướt qua bên cạnh hoa huyệt của cô, “Xem ra, em còn rất ưa thích sự tà ác của tôi.”
Hắn cởi quần của mình xuống, để cho dục vọng cương mãnh nhắm ngay vào hoa huyệt huyền bí của cô, đang chuẩn bị muốn thẳng tiến đi vào –
Vân Yên bất chấp tất cả lớn tiếng hô lên, “Làm sao anh lại dã man như vậy? Khi còn nhỏ anh nhất định trưởng thành trong hoàn cảnh không binh thường!”
Vân Yên không suy nghĩ bật thốt lên những lời này, trong lúc vô tình đâm thật sâu vào góc yêu ớt nhất trong tâm hồn của Diêm Thiên Phạm.
Đúng! Hắn chính là không bình thường, bởi vì chưa từng có người dạy hắn bình thường là cái gì? Mà hắn cũng không cần phải biết.
Hắn điên cuồng giống như dã thú gặm cắn bộ ngực của cô, tiếp theo, hắn cầm lấy thắt lưng da quất lên thân thể mềm mại của cô, trong miệng lẩm bẩm nói: “Không bình thường, không bình thường......” (Bun: người ta đã nói không được đánh phụ nữ dù chỉ bằng một cành hoa mà anh lại….!!!)
Vân Yên không biết làm sao nhìn hắn, cô muốn né tránh thắt lưng của hắn, nhưng bất kể cô chạy trốn tới nơi nào, đòn roi của hắn liền đánh xuống nơi đó.
“Em có nghe lời hay không? Làm bé ngoan......” Hắn giống như trở lại lúc tuổi thơ bị mẹ đánh.
“Diêm – Thiên – Phạm, dừng tay! Dừng tay! Tôi hận anh!”
Cô dùng hết hơi sức toàn thân kêu lên, lúc này Diêm Thiên Phạm mới phục hồi lại tinh thần, vội vàng dừng hành động điên cuồng của mình lại.
Ánh mắt rét lạnh của Diêm Thiên Phạm nhìn vết thương chồng chất trên người cô nói: “Tôi lúc nào cũng hoan nghênh em trở về nữa làm gái điếm của riêng rôi, số tiền này cho em đi khám bác sĩ.”
Diêm Thiên Phạm rút ra vài chục tờ tiền giá trị lớn từ trong ví da, ném lên mặt cô, sau đó rời khỏi nhà của cô.
Vân Yên run rẩy vòng tay ôm ngực mình, lúc này cô mới phát giác, hắn thật sự không có một chút tình cảm nào với cô, nước mắt trong hốc mắt bỗng dưng trào ra.
Tại sao hắn có thể đáng giận như vậy, có thể động tay động chân với cô hay sao? Nhưng đáng buồn nhất chính là bản thân cô...... Cô lại còn quyến luyến hương vị trên người hắn, còn muốn nhìn gương mặt tuấn tú khó có thể quên được của hắn, đúng! Cô yêu hắn, yêu đến khó có thể hận hắn!
Cô biết chỉ có mình mới có thể cứu mình, cô nhất định phải nỗ lực quên hắn.
Trầm luân là bản năng của tình yêu, cô nhất định phải kháng cự sự mê hoặc của ma quỷ, nếu không, cô sợ bản thân mình sẽ rơi vào địa ngục u ám, vĩnh viễn không có cách nào nhìn thấy ánh sáng......
Thân thể của cô rất đau, nhưng cô biết...... Hắn làm tổn thương lòng cô còn nặng hơn!
☆☆☆
Một tháng sau -
“A lô! Gọi điện cho cô chỉ để nhắc cô nhớ trả tiền cho chúng tôi, nếu như đến lúc đó cô không trả tiền lại, chúng tôi sẽ không bỏ qua cho cô nữa.”
“Tôi đã biết, tôi sẽ sớm trả lại tiền cho các anh.”
Vân Yên ủ rũ cúp điện thoại, tuy rằng hiện tại đã được nghỉ hè, nhưng cô vẫn không tìm thấy công việc nào có lương cao.
Chẳng lẽ cô thật sự phải làm tình nhân của Diêm Thiên Phạm sao?
Không!
Cô xem báo, trên báo có rất nhiều công việc thu nhập một tháng hơn mười vạn đều là công việc dụ dỗ người.
Lòng của cô có chút dao động.
Vì trả nợ, đây là lựa chọn duy nhất của cô.
Cô không cần trở về tìm Diêm Thiên Phạm, cô đã bị hắn chà đạp đến một chút tôn nghiêm cũng không có.
Cô chỉ có thể một lần nữa buôn bán thân thể của mình, bởi vì, đây là phương pháp kiếm được tiền nhanh nhất.
Con người có khi sẽ bị bức bách và bất đắc dĩ, đi làm những chuyện mà mình không thích.
Ai! Dù sao cô đã sa đọa một lần, cho nên không cần để ý nhiều như vậy......