Tình yêu của cô đã bị hắn cướp đi không còn gì, tại sao cô lại ngu xuẩn như vậy, có dũng khí yêu thương hắn, nhưng không có dũng khí chịu khổ?
Cô phát giác mình sắp không cách nào hô hấp được trong không khí không có.... hắn.
Vân Yên chợt vỗ hai gò má của mình, chạy ra khỏi phòng tắm, không dám đối mặt với bản thân mình trong gương.
Cô không thể còn muốn hắn, hắn là tên đàn ông xấu xa, tên đàn ông đáng chết, tên đàn ông thối, tên đàn ông háo sắc, là con sói khoác lên mình bộ da dê...... Mặc dù hắn xấu xa như vậy, nhưng cuối cùng tại sao cô lại phát hiện trong đầu mình đều là hình ảnh của hắn.
Quên hắn, quên hắn, quên hắn...... Vân Yên liều mạng nhắc nhở mình, hốt hoảng đem quần áo của mình bỏ vào vali.
☆☆☆
Vân Yên thu thập xong đồ đạc của mình lập tức rời đi, không muốn nán lại gian phòng có hơi thở của ác ma này một phút giây nào.
Sau khi cô ra khỏi biệt thự Diêm thị, lập tức trở về nhà.
"Reng reng!"
Cô ấn chuông cửa, nhưng không có người ra mở cửa cho cô, cô móc chìa khóa mở cửa ra.
"Ba, ba......"
Cô hét lên, nhưng không có bất kỳ tiếng trả lời nào, cuối cùng cô phát hiện một tờ giấy ở trên bàn cơm, phía trên viết -
Vân Yên:
Công ty sụp đỗ, hôm nay ba mất đi tất cả, lại nợ không ít, không thể tiếp tục ở lại Đài Loan thương tâm này, Vân Yên, ba đi đây!
Ba để lại
Hiện tại cô thật sự là hai bàn tay trắng rồi......
Trinh tiết của cô, tôn nghiêm của cô, cô mất đi tất cả......
"Haaa...! Haaa...! Haaa...!"
Vân Yên sụp đổ, điên cuồng nở nụ cười.
Vào lúc Vân Yên hết sức điên cuồng, thấy cô không đến trường, Lý Sỹ Kì vô cùng quan tâm cô liền tới đến biệt thự tìm cô.
"Vân Yên, là mình, là mình......"
"Anh là ai?" Cô thần trí mê loạn nhìn hắn nói.
"Mình là Sĩ Kỳ, Vân Yên, bất kể xảy ra chuyện gì, đều có mình, mình yêu cậu!" Lý Sĩ Kì ôm cô vào trong ngực, ôm lấy cô thật chặt.
"Sĩ Kỳ......" Cô lên tiếng khóc lớn trong ngực hắn, đem lấy tất cả uất ức của mình, tất cả bất đắc dĩ đều khóc lóc kể lể ra ngoài.
Lý Sĩ Kỳ để cho cô thổ lộ tất cả, chỉ là vỗ nhẹ bả vai của cô an ủi.
Hồi lâu, cô mới có chút bình ổn, nức nở nói: "Sĩ Kỳ, mình cái gì cũng không có. Trong khoảng thời gian này......"
Cô thật sự xấu hổ nói những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này cho người khác biết.
"Mình không cần biết chuyện xảy ra gần đây, mình chỉ muốn chăm sóc cậu thật tốt." Lý Sĩ Kỳ thâm tình thổ lộ.
"Sĩ Kỳ, cậu không cần tốt với mình, mình là điềm xấu, mình sẽ hại cậu, cậu nên tránh xa mình ra một chút." Cô khổ sở từ chối ý tốt của hắn.
"Cậu không cần suy nghĩ nhiều, tất cả đều sẽ không sao, cậu chính là cô gái mình yêu nhất." Lời đồn đại trong xã hội thượng lưu truyền đi rất nhanh, hắn ít nhiều cũng nghe được một chút, nhưng hắn không để ý tới những lời đồn đại kia, hắn chỉ muốn bảo vệ cô thật tốt, không để cho cô chịu những tổn thương khác.
Lý Sĩ Kỳ kéo cô vào trong ngực.
Vân Yên cảm động dựa vào trong ngực Lý Sĩ Kỳ, nhưng nghĩ tới khoảng thời gian sa đọa lúc trước, cô không khỏi buồn nói: "Mình không xứng nhận lòng tốt của cậu, cậu không biết mình đã gặp chuyện gì đâu." Cùng ác ma chung chăn gối, cô đã giống như lời Diêm Thiên Phạm nói, đã trở nên đen tối.
"Quá khứ không quan trọng, quan trọng là nắm chặt tương lai."
Lý Sĩ Kỳ nói một câu kỳ quái an ủi vết thương lòng của cô, cô cười với hắn, nhưng vết thương trong lòng cô quẩn quanh không hề bớt đi chút nào.
Ban đầu, vì sao cô không thương hắn ít một chút, vậy thì bây giờ tim cô có thể ít đau một chút......
Lý Sĩ Kỳ trong lúc đó cũng vô tình nhìn thấy vết hôn bên cổ cô, nội tâm không nhịn được tràn đầy ghen tỵ.
☆☆☆
Một tháng sau -
Diêm Thiên Phạm đứng ở bên cửa sổ hút thuốc, nhìn khói trắng lượn lờ bay lên cao, trong đầu của hắn không tự chủ được nhớ tới nụ cười diễm lệ.
Kết thúc!
Ban đầu, hắn chính là bởi vì trả thù cha cô, mới chấp nhập cô làm tình nhân của hắn, lúc cha cô suy sụp vì công ty, Bạch Tung Nhạc cũng chạy trốn ra nước ngoài, hiện tại hắn nên kết thúc tất cả hành động trả thù mới đúng.
Nhưng...... nội tâm hắn bồi hồi không ngừng phiền muộn, rồi lại không ngừng muốn cô.
Hắn nhất định là chỉ muốn thân thể của cô, dù sao, bọn họ ở trên giường tất cả đều rất hợp nhau!
Vừa nghĩ tới thân thể linh lung mềm mại của cô, bụng dưới của hắn liền cảm thấy một hồi đau đớn, cũng chỉ có cô mới có thể mang cho hắn một loại khao khát dã thú như vậy.
Mỗi lần đoạt lấy cô, hắn đều không thể khắc chế được dục vọng nguyên thủy của bản thân, không nhịn được dùng tất cả tế bào trên người đến xâm chiếm cô.
Cô luôn có thể khiến mặt bạo lực nhất của hắn phát ra, có lẽ bởi vì trên người cô có giấu chút tình cảm hắn muốn xem nhẹ?
Tình cảm?
Không! Hai chữ tổn thương kia là thứ kiếp này hắn không muốn đụng chạm đến, hắn nhất định có thể quên cô, làm cho cô hoàn toàn biến mất từ trong trí nhớ của hắn.
"Cốc, cốc!"
"Mời vào."
Thiên Tự Ám nhìn Diêm Thiên Phạm vẻ mặt tối tăm, đối với hành động gần đây của Diêm Thiên Phạm, hắn đem nó quy thành dục vọng chưa được thỏa mãn, mà nguyên nhân đương nhiên là từ vị tình nhân tiền nhiệm kia!
"Cô gái kia bây giờ ở chung với bạn học cùng lớp." Bởi vì muốn kích thích Diêm Thiên Phạm, cho nên Thiên Tự Ám cố ý khuếch đại suy đoán. (Bun: nhờ anh nhiều chuyện mà làm khổ con gái nhà người ta đấy!!!!)
"Ở chung?" Cô vừa mới rời khỏi hắn, liền không kịp chờ đợi muốn làm gái điếm cho người đàn ông khác sao?
Diêm Thiên Phạm oán hận nắm chặt tay, trong mắt hiện lên vẻ tức giận.
"Cậu hại cô ấy đủ thảm, đó sai lầm của cha cô ấy nha!" Thiên Tự Ám không nhịn được vì cô mà bất bình thay.
"Nợ cha con trả." Hắn lập tức dùng một câu thành ngữ ý đồ chặn lời của Thiên Tự Các.
"Được!Cậu đã thích kết cục như vậy, cô ấy đã muốn tỳ bà biệt bão [1], mình cũng không còn lời nào để nói." Thiên Tự Ám lại thuận lợi sử dụng một thành ngữ tiếng Trung mà hắn vừa mới học.
[1]: ý chỉ người phụ nữ bị chồng bỏ sau đó tái hôn
"Cô ấy ở đâu?"
"Cậu không phải không quan tâm sao?"
"Cho mình địa chỉ!"
Sư tử đã phát giận, Thiên Tự Ám quyết định không đùa nữa, hắn lấy tờ giấy ở trong túi ra, giao cho Diêm Thiên Phạm.
Diêm Thiên Phạm cầm lấy tờ giấy trên tay, biểu tình tối tăm dần dần toát ra một tia sáng......