Trạch Thiên Ký

Quyển 2 - Chương 16: Nhân sinh nếu chỉ như mới gặp (10)



Từ Hữu Dung muốn ngăn cản làn sóng này? ? Như vậy thủ đoạn của nàng phải nhanh hơn tia chớp, cuồng bạo hơn cả bão táp.

Nhìn thứu ảnh đầy trời, nàng đạm mạc không nói, cánh chim trắng noãn ở phía sau lưng chậm rãi đong đưa.

Trừ giao xà cùng yêu thứu, trong Nhật Bất Lạc thảo nguyên khẳng định còn có yêu thú càng cường đại hơn, nhưng nàng không có cách nào lưu lại thủ đoạn mạnh nhất đến khi đó.

Không chút do dự, sâu trong mắt của nàng xuất hiện ngọn lửa sáng ngời, ngay cả độc mang u lục cũng tạm thời bị trấn áp xuống.

Khúc khích khúc khích vô số đạo sợ lông màu trắng, rời đi bản thể cánh chim, hóa thành vô số mũi tên nhọn, bay tới trong bầu trời

Phượng hoàng vạn vũ

Mấy trăm con yêu thứu cảm nhận được bạch sắc vũ mao mang theo thần thánh khí tức, hoảng sợ kêu thét tản ra , thiên không một lần nữa khôi phục xanh thẳm.

Nhưng yêu thứu cũng không cách nào thấy được thiên không, bởi vì phượng vũ tới quá nhanh, so với tia chớp còn nhanh hơn.

Bầu trời xanh thẳm rực lên vô số điểm sáng mang theo thánh khiết.

Bạch sắc vũ mao giống như mũi tên nhọn đâm vào thân thể yêu thứu, tựa như phong đao phá vỡ vũ mao của yêu thứu.

Trong lúc nhất thời, trong bầu trời khắp nơi đều là hình ảnh cánh chim đứt lìa, vô số vòi máu tựa như pháo hoa rực rỡ tỏa ra.

Từ Hữu Dung không để ý tới chuyện này, không hướng trong bầu trời nhìn lên một cái.

Chẳng biết lúc nào, chút ít tinh thạch trên cỏ xanh bắt đầu phát ra ánh sáng tinh khiết mà ấm áp, ánh sáng này không ngừng rót vào thân thể của nàng.

Nàng nhìn về bốn phía thảo nguyên, bình tĩnh lần nữa kéo ra Đồng Cung.

Mặt trời trong Nhật Bất Lạc thảo nguyên sẽ không bao giờ lặn xuống, cho nên không có mặt trời lặn , nhưng có thời khắc hoàng hôn, khi đó mặt trời sẽ biến thành một cái quang đoàn, ánh sáng trong thiên địa cũng mờ ảo hơn nhiều.

Lúc hoàng hôn, toàn bộ bãi cỏ bị nhiễm đỏ, vô luận tiếng đàn từ phương xa thê lệ cứng rắn như thế nào, yêu thú cuối cùng cũng vẫn rời đi, lúc đến như nước thủy triều, lúc đi cũng như thủy triều, trong nháy mắt đã biến mất mất tích.

Có ít nhất mấy ngàn con yêu thú chết trong bốn phía bãi cỏ, đại đa số thi thể cũng bị yêu thú tộc khác thậm chí là đồng bạn của mình tha đi làm thức ăn, nhưng bởi vì số lượng quá nhiều, bãi cỏ còn lưu lại rất nhiều đoạn thân thể yêu thú, máu tươi dần dần trầm xuống lẫn vào trong bùn, nước vỗ vào đống cỏ xanh để lại bọt máu lại không cách nào biến mất.

Ánh sáng hôn ám từ trên đường chân trời phương xa thảo nguyên tà tà chiếu tới đây, để cho hình ảnh này càng thêm máu tanh.

Từ Hữu Dung sắc mặt rất yếu ớt, không biết là do cảm thấy chuyện xảy ra lúc trước quá mức ghê tởm, hay bởi vì thương thế gây ra.

Ở bên cạnh nàng chút ít tinh thạch, lúc này toàn bộ đã biến thành phấn vụn xám trắng, cũng không cảm thụ được một tia khí tức năng lượng.

Nàng từ từ thả Đồng Cung trong tay xuống, duỗi ra ngón tay nhặt chút ít tinh thạch phấn vụn, nhẹ nhàng bóp , dùng nó để làm giảm bớt vết đau trên ngón tay, trị liệu vết thương do dây cung tạo thành.

Nếu như không có tinh thạch, khẳng định nàng không có cách nào đánh lui thú triều lần này.

Trên thực tế, trừ bốn địa phương Ly cung cùng hoàng cung còn có Thánh Nữ phong cùng Trường Sinh tông, nàng cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy nhiều tinh thạch đến thế.

Số lượng tinh thạch thực sự có chút khoa trương.

Nàng nhìn Trần Trường Sinh vẫn đang ngủ say, mặc nhiên nghĩ tới, Tuyết Sơn tông quả nhiên không hổ là tông phái có vạn năm truyền thừa tích uẩn, hơn nữa tựa như huyền sương cự long mà bọn họ truyền thừa, thật sự rất thích thu thập tinh thạch cùng trân bảo, vị Tuyết Sơn tông ẩn môn đệ tử này, lại có thể mang theo nhiều tinh thạch như vậy bên mình.

Phượng vũ trắng noãn đã thu về trong cơ thể, trong khoảng thời gian ngắn, thậm chí là trong một đoạn thời gian tương lai rất dài mà không cần thôi diễn cũng có thể nhận thấy, đều không thể thi triển lần nữa, nàng lúc này đã mỏi mệt tới cực điểm, chân nguyên đã hao hết, huyết mạch đã khô kiệt, chân chính đến tình cảnh đèn đã cạn dầu, nếu như có địch nhân xuất hiện, hẳn phải chết không thể nghi ngờ

Nàng thậm chí không có cách nào di động vị trí vào trung tâm đống cỏ xanh, chưa kịp cởi xuống trường cung trên vai, ôm hai đầu gối, ngồi ở mép nước, tùy ý để cho bọt máu mùi vị ghê tởm làm ướt nhẹp làn váy của mình.

Tựa như trong tối tăm có liên lạc nào đó, thời khắc mà nàng cô lập bất lực nhất, cần trợ giúp nhất, cần nghỉ ngơi nhất, Trần Trường Sinh tỉnh lại.

Nàng không xoay người, cũng biết hắn mở mắt, nói: "Ngươi đã tỉnh rồi?"

Mặc dù là ở trong thảo nguyên của Chu viên, không phải là ở miếu cũ trong Tây Trữ trấn, cũng không phải Quốc Giáo học viện, Trần Trường Sinh vẫn theo thói quen, hoặc có thể nói là bướng bỉnh dùng năm tức thời gian để tĩnh tâm, sau đó mới bắt đầu thức dậy.

Chẳng qua ở trong bụi cỏ nhìn nàng một cái, hắn đã sinh ra hối hận cùng xin lỗi mãnh liệt, phát hiện mình không nên lãng phí năm tức thời gian vừa rồi.

Từ Hữu Dung ôm hai đầu gối, ngồi dọc theo đống cỏ xanh, tùy ý để bọt máu vỗ vào, thân ảnh nhìn vô cùng cô đơn đáng thương.

"Đúng vậy, ta đã tỉnh." Trần Trường Sinh đứng dậy đi về phía nàng, hắn cố hết sức đi nhanh hơn, nhưng bởi vì huyền sương hàn khí ảnh hưởng, thân thể tựa như đông cứng.

Từ Hữu Dung vẫn không quay đầu lại, bởi vì đã mệt mỏi đến mức ngay cả sức lực để quay đầu cũng không có, nhẹ nói nói: "Vậy thì giao ban nhé."

Nói xong câu đó, nàng khẽ nghiêng người, ôm đầu gối, đem mặt đặt tại đầu gối, cứ như vậy không nhúc nhích ngủ thiếp đi.

Trần Trường Sinh đi tới bên cạnh của nàng, nhìn nàng nhắm mắt, sắc mặt tuyết trắng, trầm mặc một lát.

Hắn nhẹ nhàng cởi xuống trường cung của nàng, tay phải vươn vào dưới khuỷu chân của nàng, tay trái giữ chặt vai của nàng, đem nàng ôm ngang , rời khỏi rìa bãi cỏ.

Trong quá trình này, nàng không tỉnh lại, lông mi không nháy, lúc bị đặt xuống , vẫn duy trì tư thế ôm đầu gối mà ngủ.

Bạch thủ như tân, khuynh cái như cố (có những người quen biết đã lâu lại như mới quen, nhưng có những người vừa mới quen lại như đã quen lâu rồi), cũng không nói quá nhiều lời nói, là người xa lạ mà tên đối phương cũng còn không biết, lại có thể đem thân thể tánh mạng của mình gửi gắm.

Phải xem xem đối phương là người thế nào, xem xem đối phương có thể cho ngươi mấy phần tín nhiệm, ngươi lại nguyện ý dùng mấy phần tín nhiệm làm quà đáp lễ.

Cho đến hiện tại, hắn và nàng cũng chẳng nói với nhau được mấy lời, nhưng hắn khi...tỉnh lại, nàng có thể yên lòng ngủ thiếp đi, một khi nàng tỉnh lại, hắn có thể ngáy vang như sấm, thời điểm ban đầu, nàng cứu hắn trước, sau đó hắn cũng đang cố gắng bảo vệ cho nàng, trong quá trình này, tín nhiệm tự nhiên đã được thành lập, hơn nữa đang càng ngày càng chắc chắn.

Trần Trường Sinh rất quý trọng cảm giác được người ta tín nhiệm.

Hắn đem đoản kiếm từ trong vỏ rút ra, nắm chặt trong tay, ngồi trước người của nàng, nhìn thảo nguyên trước mắt càng ngày càng mờ ảo.

Lúc này, hắn mới nhìn thấy bãi cỏ bị nhuộm đen như mực, thấy từng đoạn thân thể yêu thú, đại khái hiểu được thời điểm chính mình ngủ say đã xảy ra chuyện gì.

Hắn trầm mặc thời gian rất lâu.

Tài bắn cung của Tú Linh tộc nhân quả nhiên thần diệu khó tả, nhưng... Lúc trước hắn thay nàng cởi xuống trường cung, chạm tới dây cung vẫn còn đang nóng.

Ở trong trận chiến mà hắn không chứng kiến này , nàng đến tột cùng kéo cung bao nhiêu lần, bắn bao nhiêu mũi tên? Nàng làm sao có thể chịu đựng nổi?

Ban đêm chân chính đến, mặt trời lơ lửng ở dọc theo thảo nguyên trở nên càng thêm ảm đạm, mặc dù không lặn xuống, nhưng ánh sáng trong thảo nguyên giảm thiểu rất nhiều

Hắn ngồi trước người của nàng, lặng yên nhìn thảo nguyên được màn đêm che kín, đang đợi chiến đấu tùy thời có thể phát sinh.

Thời gian chậm chạp trôi qua, quang đoàn treo ngoài rìa thảo nguyên chậm chạp vòng đi vòng lại, chẳng biết tại sao đột nhiên không nhìn thấy, thì ra là bị mây đen che kín.

Có thể bởi vì ban ngày bị giết quá thảm, yêu thú không phát động công kích lần nữa, trong bầu trời đổ xuống một trận mưa.

Phiến thảo nguyên này tương đối ấm áp, nhưng nước mưa từ trong bầu trời rơi xuống vẫn còn có chút hàn lãnh, dựa theo tình trạng thân thể của hắn và Từ Hữu Dung hiện tại, nếu như bị ướt, có thể sẽ lâm bệnh nặng.

Hắn không chút nghĩ ngợi, mở Hoàng Chỉ tán ra, che tại phía trên Từ Hữu Dung.

Nhưng tư thế này có chút không thoải mái, Hoàng Chỉ tán dù lớn đến đâu, cũng không có cách nào che được toàn bộ nước mưa.

Nhìn làn váy nàng bị nước mưa làm cho ướt nhẹp, hắn không chút nghĩ ngợi, lập tức đứng lên.

Mưa lạnh rơi vào bãi cỏ, bắn ra vô số vòng nước, rơi vào trên đống cỏ xanh, dâng lên vô số lạnh lẽo.

Hắn tay trái cầm Hoàng Chỉ tán, đứng phía sau của nàng, tay phải cầm lấy đoản kiếm, nhìn thế giới u ám trong đêm mưa.

Một đêm thời gian trôi qua, hắn thủy chung vẫn duy trì tư thế như vậy.

Yêu thú thủy chung không xuất hiện, sáng sớm cuối cùng đã đến, mây đen tản đi, thiên không xanh thẳm tái hiện trong đáy mắt, vầng sáng ngoài rìa thảo nguyên từ từ trở nên rõ ràng, ánh sáng mặt trời thành hình, tia sáng ấm áp, dần dần làm ấm lên đống cỏ xanh , cùng với xua tan ẩm ướt trong quần áo Trần Trường Sinh.

Từ Hữu Dung tỉnh lại, nhìn mặt hắn tái nhợt, có chút không giải thích được suy nghĩ, đêm qua không chiến đấu, vì sao thương thế của hắn phảng phất trở nên nặng hơn chút ít?

Trần Trường Sinh không giải thích đêm qua chính mình cầm tán một đêm, mưa lạnh làm ướt phía sau lưng của hắn.

Bắt đầu từ đêm trước, bọn họ đang không ngừng địa chạy trốn hoặc chiến đấu, một người hôn mê một người tỉnh táo, đây hẳn là lần đầu tiên nói chuyện với nhau trong trạng thái thanh tĩnh, đoạn nói chuyện với nhau trong nhai động, cuối cùng quá ngắn. Mặc dù bọn hắn bây giờ đã cực kỳ tín nhiệm, thậm chí mơ hồ có ăn ý nào đó sinh ra, nhưng lúc tỉnh, mới phát hiện hai bên vẫn còn là người xa lạ, khó thoát khỏi có chút ít cảm giác xa cách.

Trần Trường Sinh nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy Đường Tam Thập Lục trong Lý Tử viên khách sạn ở kinh đô —— lần đó là lần đầu tiên hắn giao thiệp với người xa lạ trong cuộc đời này, lần đầu tiên nếm thử hàn huyên, mặc dù sau đó nghĩ đến có chút ngốc nghếch, nhưng ít ra hiểu được một chút đạo lý cơ bản, tỷ như luôn cần mở miệng để phá vỡ trầm mặc.

Ở trong phiến thảo nguyên hung hiểm nơi này, hàn huyên chính là lãng phí thời gian, hắn trực tiếp hỏi: "Ngươi đối với phiến thảo nguyên này có hiểu rõ hay không?"

Tú Linh tộc thân cận với thiên nhiên, trong truyền thuyết có thể trao đổi cùng thảo mộc, cho nên hắn muốn nghe xem nàng có ý kiến gì không.

Từ Hữu Dung lắc đầu, nói: "Không ai có thể hiểu rõ phiến thảo nguyên này."

Trần Trường Sinh nói: "Nếu như không ngại mà nói, để cho ta quyết định phương hướng, có được không?"

Từ Hữu Dung có chút khó hiểu, nhìn hắn hỏi: "Ngươi biết nên đi nơi nào?"

Trần Trường Sinh không giải thích quá nhiều , nói: "Ta có một phương hướng đại khái."

Thời điểm Từ Hữu Dung đang chuẩn bị nói gì đó, đột nhiên cảm giác được một đạo khí tức ở ngoài mấy trăm trượng.

Đó là khí tức của Nam Khách.

Nhật Bất Lạc thảo nguyên không gian cùng thời gian đều có chút quỷ dị, nhìn cự ly chỉ khoảng trăm trượng, trên thực tế có thể còn rất xa xôi.

Nhưng cuối cùng là cảm giác đến.

Nàng không nói thêm gì nữa, tỏ vẻ đồng ý quyết định của Trần Trường Sinh, tuy nhiên lại không đứng dậy. Trần Trường Sinh hiểu được, nàng lúc này vô cùng suy yếu, hơn nữa thương thế quá nặng, rất khó hành động tự nhiên, cho nên hắn không rõ, rõ ràng là tình huống như thế, nàng hôm qua tại sao có thể giết chết nhiều yêu thú như vậy?

Hắn xoay người sang chỗ khác, nói: "Nếu như ngươi không ngại mà nói."


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv