Trạch Thiên Ký

Quyển 2 - Chương 132: Cha cùng con (Trung)



Tất cả mọi người nhìn Thu Sơn Quân, đang chờ câu trả lời của hắn.

Trả lời hai chữ phụ tử, hoặc là trầm mặc không đáp.

Trầm mặc không đáp, vậy hắn sẽ trở thành nghịch tử đại nghịch bất đạo.

Bạch Thái nghẹn tới đỏ bừng cả mặt, hắn biết lúc này đại sư huynh tất nhiên sẽ thống khổ dường nào.

Tiểu Tùng Cung nhìn Thu Sơn Quân hờ hững nói: "Chẳng lẽ ngươi thật sự dám xuất kiếm với cha của mình?"

Trong đôi mắt của Trường Sinh tông trưởng lão toát ra ý vị giễu cợt thương hại. Đúng vậy, cho dù Thu Sơn Quân đã tính toán mọi thứ, sát phạt quyết định, tay cầm vạn kiếm đại trận, dám ngọc đá cũng vỡ, nhưng chẳng lẽ còn dám giết cha hay sao?

Thu Sơn Quân rất an tĩnh, nhìn viễn sơn.

Qua thời gian rất lâu, hắn cuối cùng đã thu hồi tầm mắt, nhìn về cha của mình, đoan đoan chánh chánh thi lễ một cái.

Sau đó, hắn nói hai chữ: "Phụ tử."

Trong quần phong có gió nhẹ phất qua, tựa như một tiếng thở dài bất đắc dĩ.

Cắt bào có thể đoạn nghĩa, cắt tịch có thể tuyệt giao, nhưng cho dù ngươi đem thịt trên người thật sự cắt đi toàn bộ, cũng không cách nào cắt đứt một loại quan hệ cường đại nhất thế gian, đó chính là huyết mạch.

Thu Sơn Quân là hoàn mỹ , có trí tuệ đại dũng, hành xử nhân từ, làm sao có thể làm ra hành động bất hiếu, làm sao có thể hướng cha ruột của mình phát động công kích?

Thu Sơn Gia chủ nhìn Thu Sơn Quân, tâm tình có chút phức tạp nói: "Thế nhân đều nói ngươi là chân long huyết mạch ngàn năm khó gặp, lại có ai nhớ tới trong thân thể của ngươi có dòng máu của Thu Sơn gia? Cũng may ngươi cũng không quên."

Thu Sơn Quân không nói gì, lẳng lặng nhìn hắn, chẳng biết tại sao, ánh mắt lạnh tới mức làm lòng người sợ hãi.

Thu Sơn Gia chủ chẳng biết tại sao có cảm giác cực xấu, không muốn có thêm biến hóa, tranh thủ thời gian nói: "Ngươi đã không muốn trở thành hạng người ngỗ nghịch, còn không mau mau đem vạn kiếm đại trận thu về."

Thu Sơn Quân trầm mặc một thời gian ngắn, nói: "Phụ thân, có thể ngươi đã hiểu lầm ý của ta."

Mọi người cảm thấy có chút kinh ngạc, nghĩ thầm Thu Sơn Gia chủ nói ra hai chữ thiên địa, ngươi đáp phụ tử, chính là biết không cách nào chống lại hai chữ luân thường, chẳng lẽ còn có thể có biện pháp khác?

Thu Sơn Quân nhìn Thu Sơn Gia chủ hỏi: "Phụ từ tử hiếu, ta rất kính trọng phụ thân, nhưng phụ thân ngươi, chẳng lẽ không yêu thương con mình sao?"

Thu Sơn Gia chủ sắc mặt có chút khó coi, quát lên: "Đâu ra những lời mê sảng như thế!"

Thế nhân đều biết, mặc dù Thu Sơn Quân quanh năm học kiếm ở Ly sơn, nhưng Thu Sơn Gia chủ luôn coi hắn như trân bảo, vô luận Thu Sơn Quân có yêu cầu gì, Thu Sơn Gia chủ cũng sẽ hoàn toàn làm theo, chính là Thu Sơn gia đối với Ly sơn đệ tử những năm này cũng hết sức quan tâm, nếu nói đến hai chữ yêu thương, vị phụ thân như Thu Sơn Gia chủ phải nói đã làm vô cùng hoàn mỹ.

Thu Sơn Quân nhìn cha của mình tiếp tục nói: "Đúng vậy, những năm qua ngài đã giúp ta làm rất nhiều chuyện, giúp ta an bài rất nhiều đường, vô luận năm đó đưa ta tới Ly sơn, hay để cho ta cùng với sư thúc tổ ở khe núi vô tình gặp gỡ. Nếu như tất cả mọi chuyện đều phát triển theo cách ngài đã sắp đặt, tương lai Ly Sơn kiếm tông tất nhiên là của ta, Trường Sinh tông có thể cũng sẽ trở thành của ta, như vậy ta sẽ trở thành Thánh Nhân trẻ tuổi nhất, nếu như ta có thể thành thân với Từ sư muội, như vậy chúng ta sẽ trở thành một đời vợ chồng Bạch Đế mới, mà thế giới loài người sau khi nam bắc hợp lưu có thể... Cũng sẽ là của chúng ta, vì thế ngươi thừa lúc ta tranh đoạt chìa khóa Chu viên, thuyết phục thiên nam chư vị trưởng bối đi tới kinh đô cầu hôn, mà ngươi biết rất rõ ràng, Từ sư muội còn chưa chuẩn bị để gả cho ta, quá đáng hơn chính là, không biết ngươi thông qua thủ đoạn gì thuyết phục Thánh Nữ, xin Thánh Nữ khi đó đem Từ sư muội dời tới Nam Khê trai, đúng vậy, ngài đã làm rất nhiều chuyện cho ta, làm sao có thể không phải thương yêu đâu?"

Nghe xong những lời này, Ly sơn đỉnh núi lần nữa an tĩnh không tiếng động.

Thu Sơn Quân nói rất mạnh mẽ, rất trực tiếp, rất quang minh, nhưng chủ đề lại hoàn toàn ngược lại.

Thu Sơn Gia chủ sắc mặt trở nên càng thêm khó coi: "Ngươi đến cùng muốn nói cái gì?"

Thu Sơn Quân nói: "Ta muốn nói chính là, phụ thân ngài càng yêu ta, cho ta càng nhiều, hôm nay các ngươi càng không thể nào đạt được thành công, ngược lại, ta muốn cảm tạ ngài hôm nay tới Ly sơn, trợ giúp ta bình tức trận phản loạn này, bởi vì kế tiếp, có thể phụ thân ngài sẽ làm theo cách mà ta sắp đặt."

Thu Sơn Gia Chủ tức cả người phát run, quát lên: "Nghịch tử! Chẳng lẽ ngươi thực sự can đảm xuất kiếm với ta!"

"Con không dám." Thu Sơn Quân bình tĩnh đáp, sau đó đem Nghịch Lân kiếm từ trong vỏ rút ra.

Một đạo kiếm quang sáng ngời chiếu sáng đỉnh núi, tựa như có chân long từ trong mây nhô đầu, tỏa ra rực rỡ.

Thu Sơn Gia chủ bỗng nhiên đoán được điều gì, vẻ mặt kịch biến, run giọng hô: "Mau ngăn cản hắn! Thu kiếm của hắn!"

Nghe tiếng hô này, Thu Sơn gia cung phụng vẻ mặt đột nhiên run lên, khí tức phát ra đột nhiên tăng lên tới trình độ khủng bố chí cực.

Đến tận lúc này, mọi người cuối cùng xác nhận vị cung phụng cảnh giới sâu không lường được này quả nhiên vô cùng cường đại, chỉ cần cho hắn thời gian, nói không chừng thật sự có thể phá vỡ vạn kiếm đại trận còn sót lại!

Bạch Thái cùng các Ly sơn đệ tử không biết đại sư huynh kế tiếp chuẩn bị làm gì, nghe Thu Sơn Gia chủ nói, trong vô thức cầm kiếm đi lên phía trước, tản ra trước động phủ.

Kiếm quang bao phủ khắp nơi, các đệ tử Ly sơn bày kiếm trận, đem Thu Sơn Quân bảo vệ đến phía sau.

Vị Thu Sơn gia cung phụng kia không thể ngăn cản Thu Sơn Quân.

Không phải bởi vì Ly sơn đệ tử qua loa thi triển kiếm trận, cũng không phải bởi vì vạn kiếm đại trận trước động phủ còn đang vận chuyển, đơn giản là vì Thu Sơn Quân quá nhanh.

Thu Sơn Quân trước khi xuất kiếm, tựa như không có trải qua bất kỳ suy tư, không có bất kỳ suy tính ích lợi, không có bất kỳ kiếm tâm tự hỏi, giống như thấy có tiểu hài tử ở bên giếng chơi đùa suýt nữa ngã vào, tự nhiên sẽ đưa tay đi nắm. Một kiếm như vậy làm cho người ta cảm giác cũng không phải quá nhanh, nhưng rất kiên quyết, rất đương nhiên, làm sao có người có thể ngăn cản.

Phù một tiếng nhẹ vang lên.

Nghịch Lân kiếm... đâm vào ngực của hắn, sau đó xuyên ra sau!

Trên thân kiếm ngập tràn máu đỏ thẫm, không hề sáng ngời như lúc trước, nhưng phá lệ tiên diễm, như hoa dại mới sinh.

Ly sơn đỉnh núi một mảnh tĩnh mịch.

Tất cả mọi người sợ ngây người.

Thanh âm gì cũng không có, chỉ có gió nhẹ nhàng lướt qua.

Lúc này mọi người mới hiểu được tiếng gió lúc trước không phải là thở dài bất đắc dĩ, mà là vô tận than thở.

Bạch Thái quát to một tiếng, chạy về bên người Thu Sơn Quân, đỡ lấy hắn đang lảo đảo muốn ngã.

Thu Sơn Quân sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt lại bình tĩnh như cũ, máu tươi làm ướt nửa người, kiếm vẫn tại trong đó.

Kiếm của hắn rất nhanh, rất ổn, cũng rất chuẩn, xuyên qua cơ thể mà qua, lại sát qua trái tim.

Kiếm của hắn chỉ cần di động một tia, hắn sẽ chết đi.

Thu Sơn Gia chủ cuối cùng đã hiểu, sắc mặt trở nên càng thêm tái nhợt, so với Thu Sơn Quân còn muốn tái nhợt hơn.

Vì Thu Sơn Quân, Thu Sơn gia đã trả giá quá nhiều, làm quá nhiều, chuẩn bị thời gian quá dài.

Nếu như đây là một cuộc đầu tư, tuyệt không cho phép thất bại, nhưng nếu như Thu Sơn Quân chết, tất cả đều sẽ hóa thành hư ảo.

Nếu như không phải một cuộc đầu tư, là thương yêu, hắn làm sao nhẫn tâm nhìn con của mình chết?

Thiên địa, sau đó là phụ tử.

Đây là tự nhiên chí lý, đây là nhân gian luân thường.

Không người nào có thể kháng lại.

Đúng vậy, chính là như vậy .

Nhưng Thu Sơn Quân lúc trước đã nói hai chữ phụ tử, cũng không có nghĩa là hắn sẽ bị huyết thống thân tình làm khó, ngược lại, hắn muốn dùng điều này phản công cha của mình.

Thu Sơn Gia chủ nếu có thể lấy thân phận phụ thân yêu cầu hắn từ bỏ cái gì, vậy hắn tự nhiên có thể lấy sinh mệnh của mình thỉnh cầu hắn từ bỏ thứ khác.

Phụ từ tử hiếu.

Tử tiếu kỳ phụ.

Đã là như thế.

Y hu hi (Tiếng thở dài).


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv