Trần Phương xoay người, vững vàng chặn lại bộ móng vuốt sắc bén của tang thi - kun.Nhìn sơ sơ qua lực đạo nặng nề đánh vào dao, cô biết con này chắc là tang thi biến dị tiến hóa cấp 4 hệ lực lượng.
Tang thi cấp 4, bây giờ cũng đã khó khiến cô nhăn mày rồi!
Lóe một cái, Trần Phương mỉm cười, móc tinh hạch con tang thi ra khỏi đầu và rạch ngực nó lấy Tiến Hóa Thủy. Chênh lệch quá lớn, nó muốn giãy giụa cũng không có cơ hội.
“A...a...a...” Tiếng nấc nghẹn ngào khiến Trần Phương dừng lại một chút, nghi hoặc nhìn xung quanh.
Cách chỗ xác người văng tung tóe, một bóng dáng thiếu niên chật vật lẩn trốn, cả người co lại thành một đoàn. Trần Phương nghi hoặc lúc lắc đầu, đói bụng khiến cô bị giảm đi sức phán đoán thường ngày, chắc đây là một người may mắn sống sót sau vụ thảm sát chăng?
Cô đi đến, nhấc thiếu niên lên.
Ô la la... đây chẳng phải tên nhóc thần tượng nổi tiếng nào đó sao? Lúc trước Trần Phương trạch ở nhà đã từng nghe qua, bọn fan gơ rất cuồng tên này. Cái gì mà tiểu bạch thỏ xinh đẹp dễ thương, thiện lương tiểu thiếu niên 18 tuổi ấy...
Bẹo bẹo cái má phúng phính, Trần Phương tự hỏi cái ngữ này mà 18 tuổi thật sao? Nhìn rất giống một tiểu shota 15 tuổi. Chẳng trách đám ngự tỷ kia cứ hét chói tai trên diễn đàn. Nghe nói “Nữ Thần” cũng rất thích tên này.
Thiếu niên bây giờ mới kịp hoàn hồn, thút thít ôm chặt lấy Trần Phương.”Hu hu hu... Cứu tôi...”
Trần Phương tỏ vẻ:“...”
Đôi mắt ướt át long lanh này thật là có lực sát thương ghê gớm.
Bất đắc dĩ Trần Phương gãi gãi tai, tay còn lại vuốt ve đầu xù của thiếu niên. Xúc cảm thật tốt, giống như bộ lông bé thỏcô từng được xoa qua...
“Này... có thể cho em đi theo chị được không?” Thiếu niên nước mắt nước mũi đầy mặt, kéo kéo áo Trần Phương, tiếp tục tung ra đòn sát thương “mắt ướt“.
Trần Phương cảm thấy thứ gọi là “mẫu tính” đang tràn trề dâng lên trong lòng, ra sức bẹo má xoa đầu thiếu niên một trận.
Cả 2 quay người đi về phía đội Trần Phương cắm trại. Ở một góc tối, khuôn mặt thiếu niên bị che khuất, khóe miệng cong lên, ánh mắt âm hiểm liếc qua đám thi thể không trọn vẹn lóe ra tia cười nhạo.
Cũng chỉ riêng thiếu niên mới biết, đằng sau khu chợ là hơn 10 con tang thi cấp 4 nấp sẵn, ngoan ngoãn đứng đó như bị ai ra lệnh.
Nếu Trần Trang ở đây, thiếu niên sẽ không dễ dàng gì trà trộn như vậy. Thế nhưng đây là Trần Phương, một may mắn lớn của thiếu niên.
...............
“Em là Hoàng Phan, hi vọng mọi người cho em vào đội!” Hoàng Phan cúi chào, ra mắt mọi người. Ánh mắt cậu vô cùng chân thành lướt qua chi đội ngũ này, trong lòng động đậy.
Thời điểm này mà còn có thể ăn ngon ở sạch thế này chứng tỏ đội ngũ trước mắt không hề tầm thường!
Trần Trang hứng thú đi lên nhìn thiếu niên, ánh mắt thâm sâu khó dò đánh giá từ trên xuống dưới một lươt, lại từ dưới lên trên một lượt nữa.
Thiếu niên trước mắt một thân bẩn thỉu dính máu, ánh mắt đáng thương long lanh. Nhìn sơ qua cũng biết cậu ta trước kia sống rất tốt. Người như vậy sống được đến bây giờ mà không chút vết thương nào... quá kì lạ!
Trần Phương vừa mới nhét đám thức ăn vào miệng, nhồm nhoàm ghé miệng qua.”Đồng đội của cậu ta bị tang thi giết (chắc vậy), em tìm thấy lúc cậu ấy đang bỏ trốn.”
“Hừm...” Trần Trang vỗ vỗ miệng. Hoàng Phan này lúc trước mạt thế là thần tượng có tiếng, chắc cũng bởi vậy nên mới sống được đến hôm nay.”Cậu có dị năng không?”
Mắt Hoàng Phan lóe lên rất nhanh, sau đó thì mỉm cười.”Em có dị năng hệ tinh thần, có thể tấn công vào não tang thi khiến nó nổ đầu.”
À, còn có thể sai khiến tang thi nữa, nhưng mà đột nhiên cậu quên mất tiêu mình có khả năng đó a~
Trần Phương ném đến một khối Tinh hạch cấp 4 cho Hoàng Phan.”Đây là Tinh hạch giúp thăng cấp dị năng của con tang thi đã giết đồng đội của cậu. Hấp thu đi.”
“Cảm ơn chị...” Hoàng Phan chạy đến ôm lấy Trần Phương cọ cọ. Ngoại hình của cậu rất dễ lừa người, đến cả Nguyễn Dự và Hà Dương cũng bị lừa, coi Hoàng Phan như một đứa nhóc dính người lớn, để rồi sau này tức đến muốn phun máu nhìn thiếu niên trở thành một nam nhân dính chặt vào Phương, gỡ cũng gỡ không ra!
Trần Phương che đi hai vệt hồng hồng trên má, ra sức vuốt vuốt quả đầu xù. Thật... đáng yêu!!!
Trần Trang buồn cười lắc đầu, quay người lại thu dọn đồ đạc. Vật tư có thể lấy họ đầu đã lấy, bây giờ là lúc quay về căn cứ mà Trần Phương đã dựng nên lúc trước rồi. Không biết tang thi có tập kích đến đó không đây, không có cường giả, căn cứ rất dễ bị tấn công.
Buổi chiều, một chiếc xe jeep phóng ra khỏi thành phố, tiến đến vùng ngoại ô.
=== ======