Trách Ai Sao Quá Yêu Thương

Chương 16



Cố Thái Hồng đánh răng rửa mặt xong thì ra khỏi phòng ngủ, định giúp mẹ chuẩn bị bữa sáng. Cô biết Hứa Huệ Lâm dậy rất sớm, quả nhiên vừa vào bếp đã nhìn thấy Hứa Huệ Lâm trong đó.

– Mẹ, để con- Cố Thái Hồng đón lấy rau quả được Hứa Huệ Lâm rửa sạch, muốn để bà nghỉ mệt.

Đêm qua Hứa Huệ Lâm mất ngủ, bà cứ nghĩ mãi chuyện lúc sáng, luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ.

Giờ nhìn thấy Cố Thái Hồng, bà kéo con gái sang một bên hỏi nhỏ:

– Vũ Mục đâu?

– Anh ấy vừa thức, đang rửa mặt.

Hứa Huệ Lâm gật đầu, cảm thấy có thể nhân lúc này nói chuyện riêng với con gái.

– Thái Hồng, con nói thật với mẹ xem, hôm qua có chuyện gì? Tại sao hai đứa đến chỗ Chi Kiều?

Chuyện bà hỏi đúng lúc là chuyện Cố Thái Hồng không muốn nhớ lại nhất, còn có chuyện xảy ra hôm qua thế nào cô hoàn toàn không biết, kêu cô trả lời thế nào.

Giọng Hứa Huệ Lâm nghiêm khắc, tự nhiên như có dòng diện xâm nhập vào trong lòng Cố Thái Hồng, cảm giác thật khó tả.

Cô rất không thích bầu không khí này.

– Con…

Cô còn đang sắp xếp câu chữ, Hứa Huệ Lâm lại đột nhiên chụp lấy hai tay cô. Hứa Huệ Lâm nắm rất chặt, làm cô thấy khó chịu.

Hứa Huệ Lâm nhìn cô trừng trừng, giọng cuống cuồng gấp gáp khiến Cố Thái Hồng cảm thấy không được bình thường:

– Thái Hồng, Vũ Mục không phải đàn ông tầm thường, có vài chuyện dù con không thể tiếp nhận, cũng đừng làm căng với nó quá, cứ mắt nhắm mắt mở cho qua đi, biết không?

Cố Thái Hồng ngây người, lắp bắp hỏi:

– Mẹ, mẹ nói vậy là sao?

– Mấy hôm trước mẹ có gặp dì Hạ của con, nghe dì ấy kể vài chuyện. Bạn gái cũ của Vũ Mục về nước rồi phải không? Dì ấy nói hai đứa cãi nhau trong bữa tiệc của Thẩm Phương, nhưng Vũ Mục vẫn bảo vệ con, vậy là đủ. Ý mẹ là, người có thân phận có địa vị như Vũ Mục, con đừng quản nó chặt quá, vậy sẽ chỉ khiến nó cảm thấy con phiền phức muốn tránh xa con thôi, tình cảm sẽ sứt mẻ…

Lời nói của Hứa Huệ Lâm làm nội tâm Cố Thái Hồng càng lúc càng thấy chán ghét, cả cô cũng không biết cảm xúc mãnh liệt này xuất phát từ đâu. Hứa Huệ Lâm cứ lải nhải dạy cô phải “biết điều” thế nào, “rộng lượng” ra sao, làm đầu cô ong ong, đột nhiên như có cơn đau đánh úp vào đại não.

Cô như bị người khác tát liên tiếp, cảnh vật trước mắt trở nên mơ hồ, thậm chí cô còn trông thấy một cô bé bị xô ngã trên đất, đang bị đánh rất tàn nhãn, cô bé còn kêu rên thảm thiết…

Thấy cảnh này, tay chân Cố Thái Hồng run rẩy đến ngạt thở, tựa như linh hồn cô đang bị xé rách thành từng mảnh.

– Á!

Cô ôm đầu hét lên, làm Hứa Huệ Lâm giật mình.

– Thái Hồng…- Hứa Huệ Lâm ngừng nói, kinh ngạc nhìn con gái, sắc mặt cô trắng bệch, cả người lảo đảo sắp ngã.

Hứa Huệ Lâm đang định đỡ lấy Cố Thái Hồng, lại bị một sức mạnh cực lớn hất ra.

– Thái Hồng…- Hứa Huệ Lâm kinh ngạc trố mắt nhìn con gái đẩy mình ra.

Cố Thái Hồng ngẩng đầu, dùng ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo nhìn Hứa Huệ Lâm.

Hứa Huệ Lâm chẳng hiểu gì cả.

– Bà đang dạy con gái mình chia sẻ chồng với người khác đó sao?- Giọng Cố Thái Hồng u ám.

– Con…- Hứa Huệ Lâm kinh hãi, không thể ăn nói lưu loát được.

Cố Thái Hồng đột nhiên túm chặt lấy cổ tay Hứa Huệ Lâm, sức mạnh ấy làm Hứa Huệ Lâm thấy đau.

– Sau đó thì sao, để cô ta giống như bà, đem cơn giận với chồng trút hết lên người con cái, để cô ta đánh đập hành hạ con mình dã man như bà. Ti tiện quá, đã nhiều năm như vậy rồi, sao bà vẫn hèn mọn như vậy…

Lời nói oán hận tức tối của Cố Thái Hồng khiến toàn thân Hứa Huệ Lâm phát run. Bà không quen đứa con gái này, lời nói của con gái sao lại độc địa quá. Như nhớ lại điều tồi tệ nhất, bà ôm đầu hét lên.

– Bà có bệnh thì tự đi mà chết! Bà có tư cách gì hành hạ con mình, bà muốn cô ấy sống như bà, đúng là vừa hèn hạ vừa đáng thương. Bà nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, chẳng phải cũng trơ mắt nhìn con hồ ly tinh kia bước vào nhà sao, nhìn bọn chúng anh anh em em sao, sống cuộc sống hạnh phúc đó sao, cho dù hằng ngày bà nguyền rủa chúng bỏ nhau đi, nhưng mười mấy năm qua rồi, chỉ có mỗi mình bà đáng thương bất hạnh, làm oán phụ bị vứt bỏ cả chục năm!

– Đừng nói nữa, đừng nói nữa!- Hứa Huệ Lâm la lên, run rẩy, khóc lóc.

– Thái Hồng!- Thích Vũ Mục vội vàng chạy tới, anh mới từ phòng ngủ bước ra đã bắt gặp cảnh này, trong lòng sáng tỏ, hiển nhiên cô lại phát bệnh rồi, nhưng điều gì đã kích thích cô, và thái độ của cô với Hứa Huệ Lâm…

– Mắt nhắm mắt mở?- Cố Thái Hồng cười lạnh- Một thằng đàn ông đào hoa ong bướm, bắt người phụ nữ phải nhân nhượng thì là hạng gì? Hứa Huệ Lâm, bà mau rút lại mấy lời bào chữa hôi thối cùng cực này đi. Bà mua dây buột mình cả một đời rồi, còn bắt con gái bà giẫm vào vết xe đổ của bà ư?

Thích Vũ Mục kinh hoảng, giây sau, anh nhanh nhẹn ôm chầm lấy Cố Thái Hồng.

Cố Thái Hồng vùng vẫy trong lòng anh, như phát điên. Dường như cô rất muốn động tay động chân với Hứa Huệ Lâm, điều này làm anh không thể không ôm cô lại.

– Thả tôi ra! Tên đàn ông thối nhà anh, mau bỏ bàn tay bẩn thỉu của anh ra! Anh muốn bao che cho tiện nhân này sao? Anh có biết bà ta hành hạ đồ vô dụng của anh không? Đồ vô dụng đó không biết đã hứng chịu bao nhiêu trận đòn từ bà ta rồi. Dùng chổi dùng roi với con gái ruột của mình, bà ta không phải con người, không bằng cầm thú đúng không?

Nghe cô điên cuồng thảm thiết tố cáo, lòng Thích Vũ Mục đau như dao cắt. Anh khó tin nhìn Hứa Huệ Lâm, bà ấy điên rồi ư? Sao lại đối xử với Thái Hồng như thế?

– Đồ vô dụng kia nên chết đi cho xong, bị vậy rồi còn nhận bà ta là mẹ, còn chăm sóc bà ta, thể loại hèn yếu rác rưởi như vậy thì sống trên cõi đời này còn có ý nghĩa gì? Hứa Huệ Lâm, bà khóc cái gì? Bà nhìn tôi đi, tôi không phải thứ vô dụng đó đâu, cô ta chết rồi, bị bà giết chết rồi!- Cố Thái Hồng vừa cười vừa gọi, giọng the thé như thể vang vọng từ địa ngục.

Hứa Huệ Lâm như bị đả kích, dưới cú sốc cực lớn như vậy, bà ngất đi.

– Thái Hồng!- Thích Vũ Mục ôm chặt lấy Cố Thái Hồng, không từ ngữ nào có thể hình dung được nỗi đau đang đè nén trong lòng mình. Anh cúi xuống hôn cô, ngay lúc cô đang phản kháng vùng vẫy anh dùng hai tay ôm lấy mặt cô rồi hôn cô để trấn an, chỉ muốn cho cô toàn bộ dịu dàng quan tâm, đền bù mọi đau đớn mà cô phải chịu.

– A…- Cố Thái Hồng dưới sự kìm kẹp của Thích Vũ Mục vừa giãy vừa đánh vừa chửi- Thích Vũ Mục, anh thả tôi ra, đừng có dùng cái miệng bẩn thỉu của anh chạm vào tôi, anh… ưm…

Cô bị đôi môi ấm nóng của anh khóa chặt.

Trong một khoảnh khắc, cô cảm thấy môi anh sao mà ấm quá, ấm giống như muốn hòa tan cô… Cơ thể cô từ từ mềm đi, cuối cùng ngất đi trong lòng anh.

Cố Thái Hồng cảm thấy toàn thân đau đớn quá, bên tai có tiếng phụ nữ rống giận thút thít:

– Tại sao, tại sao mày không giành được sự thương yêu của anh ấy? Từ sau khi sinh mày ra, anh ấy càng ngày càng xa cách tao, đều bởi vì mày, là mày không được anh ấy thích… Hôm nay bộ dạng anh ấy bế Hoan Dư thật dịu dàng, anh ấy chưa từng bồng mày như thế.

Người phụ nữ vừa khóc lóc vừa quơ lấy cây chổi đánh lên người cô bé. Bé gái nằm co ro dưới đất, thân hình ốm nhom run lẩy bẩy, người mẹ la hét như ác quỷ đáng sợ, cô bé rất sợ hãi.

Không nhớ được đây là lần thứ mấy nữa, mỗi lần mẹ buồn, thì sẽ như biến thành người khác, bắt lỗi cô đánh cô chửi cô. Nhưng lúc mẹ không phát điên, lại rất dịu dàng, đối xử rất tốt với cô. Cô bé cố dỗ bản thân hãy nghĩ đến những lúc mẹ mình đối xử tốt với mình. Kinh tế gia đình họ không dư dả, nhưng mẹ cô luôn hỏi cô:

– Thái Hồng, ngày mai con muốn ăn gì? Để mẹ mua.

Cô không thích dáng vẻ buồn bã ủ dột của mẹ, cũng không thích thấy mẹ đau lòng khóc lóc, vì vậy cô luôn chọn những món rất rẻ, như vậy thì mẹ cô sẽ không thấy bị áp lực kinh tế, mẹ cô mua nổi thì sẽ thấy vui.

Cô bé co rúm người, cây chổi quất lên người cô, để lại vết hằn đỏ. Cô bé còn bị mẹ mình nắm đầu túm tóc, mẹ liều mạng đẩy cô, coi cô như quả cầu pha lê mà lăn qua lăn lại.

Đau đớn, bất lực, hoảng sợ, kinh hãi, cô bé ôm đầu mình, lặng lẽ chịu đựng hết thảy trận đòn quái ác của mẹ.

– Mẹ ơi, con đau, con đau quá…

– Thái Hồng, tỉnh lại đi em- Thích Vũ Mục nghe tiếng mê sảng của Cố Thái Hồng, lau đi mồ hôi lạnh rịn trên mặt cô, giây phút này anh thật sự rất muốn thay cô gánh chịu nỗi thống khổ này.

Cố Thái Hồng bắt đầu rúm người lại, Thích Vũ Mục vội vàng ôm cô thật chặt, không cho cô vùng vẫy khiến bản thân bị thương.

Dần dần, cô ngừng giãy dụa, từ từ tỉnh lại trong lòng anh.

– Vũ Mục…

Nghe thấy tiếng nói hoang mang mơ hồ của cô, tâm trạng căng thẳng của Thích Vũ Mục mới buông lỏng một chút.

– Thái Hồng- Anh khẽ gọi tên cô, chăm chú nhìn cô, cố phân biệt xem giờ phút này chiếm cứ cơ thể cô là nhân cách chủ hay nhân cách phụ.

– Em lại phát bệnh à?- Giọng cô buồn bã.

Thích Vũ Mục đột nhiên thấy sợ, bất giác ôm chầm lấy cô, không đáp.

Dưới sự săn sóc của Thích Vũ Mục, Cố Thái Hồng ăn hết chén cháo và canh hầm thơm ngọt.

Đương nhiên, công lao thuộc về thức ăn ngoài rồi.

Trong dạ dày có đồ ăn ấm nóng, tinh thần cũng sảng khoái hơn.

– Anh còn biết gọi thức ăn ngoài à?- Cô ngạc nhiên nhìn anh.

– Công lao của trợ lý- Thích Vũ Mục cầm khăn lên giúp cô lau khóe miệng, không cướp công đáp.

Động tác lơ đãng này của anh khiến đáy lòng Cố Thái Hồng rung động.

– Vũ Mục…- Cô cảm thấy có vài vấn đề vẫn nên đối mặt- Sao em lại phát bệnh… Là vì mẹ?

Trí nhớ của cô trống rỗng, chỉ nhớ mấy lời thuyết phục của Hứa Huệ Lâm làm cô không thoải mái.

– Ừm- Thích Vũ Mục nhàn nhạt đáp.

Cố Thái Hồng không nhìn ra được tâm trạng của anh, nhất thời không biết hỏi tiếp thế nào, cô không ngờ đã phá hỏng thời khắc anh đối xử dịu dàng với cô.

– Lúc nhỏ, mẹ em… thường xuyên đánh em à?- Cuối cùng Thích Vũ Mục cũng hỏi ra miệng.

Cố Thái Hồng rùng mình, Thích Vũ Mục lập tức nắm lấy tay cô:

– Xin lỗi, em không muốn nói thì đừng nói.

– Lần đầu tiên mẹ đánh em là năm em mười ba tuổi- Cố Thái Hồng khó khăn kể lại- Hôm đó, mẹ như bị điên dùng chổi lông gà đánh em, em vừa khóc vừa kêu đau xin mẹ đừng đánh nữa, nhưng hình như mẹ không nghe, chỉ chăm chăm đánh em…

Nói đoạn, Cố Thái Hồng không khỏi run rẩy, cơ thể như nhớ lại trận đòn đau ấy.

– Nhưng hôm sau mẹ tỉnh táo, ôm em khóc lóc, một mực xin lỗi em, khổ sở đến độ sắp chết đi, em rất sợ, thật sự rất sợ sẽ mất đi mẹ…

– Đừng kể nữa em!- Thích Vũ Mục ôm chặt lấy cô, cảm giác nhiệt độ cơ thể cô giảm mạnh, lạnh lẽo, cô đang phát run.

– “Cô ấy” đã nói gì?- Giọng Cố Thái Hồng vừa hoang mang vừa yếu ớt.

– Cô ấy đã cãi nhau với mẹ em, còn mắng mẹ em- Thích Vũ Mục trầm tư chốc lát rồi nói.

– Cô ấy mắng sao?

– Mắng bà ấy bất hạnh, mắng bà ấy là oán phụ bị vứt bỏ cả chục năm…- Thích Vũ Mục lựa lời mà nói, anh sợ Cố Thái Hồng không chịu đựng được.

– Vậy… mẹ em biết em có bệnh rồi.

Cố Thái Hồng ủ rũ khiến Thích Vũ Mục đau lòng.

– Lúc chúng ta về anh đã thuê người chăm sóc mẹ em rồi, em đừng lo lắng quá.

Cố Thái Hồng nép vào lòng anh, không nói gì.

– Đừng áy náy, em không có lỗi với bất cứ ai, cũng đừng trách “cô ấy”. Anh tin “cô ấy” chỉ là muốn bảo vệ em- Thích Vũ Mục nâng nhẹ mặt của Cố Thái Hồng lên, nhìn vào mắt cô- “Cô ấy” nói với anh, “cô ấy” muốn bảo vệ em.

Anh không muốn Cố Thái Hồng ghét nhân cách còn lại của mình, điều này không tốt cho bệnh tình của cô.

– Vũ Mục…- Mắt Cố Thái Hồng ươn ướt, kinh ngạc nhìn anh.

Buổi chiều, Thích Vũ Mục và Cố Thái Hồng cùng ngồi trong phòng khám của Đồng Thụy Nhĩ.

Sau khi kể đại khái tình huống xảy ra cho Đồng Thụy Nhĩ, anh muốn để Cố Thái Hồng làm kiểm tra toàn diện, Thích Vũ Mục liền tạm lánh mặt.

Toàn bộ quá trình chẩn đoán kéo dài hơn một tiếng đồng hồ, Thích Vũ Mục luôn lẳng lặng ngồi bên ngoài chờ đợi. Anh nghĩ đến những chuyện xảy ra trong mấy ngày qua, sắp xếp lại mạch suy nghĩ của mình.

Lúc trước, nếu có người nói với anh “Vợ anh sau này sẽ là một bệnh nhân tâm thần”, có thể anh sẽ cười một tiếng cho qua, cảm thấy đó là mấy lời tào lao. Nhưng gặp phải rồi, anh tự hỏi lòng mình có thể tiếp nhận không.

Anh là người thiên về lý trí hơn là cảm xúc, bất kỳ sự việc gì lý trí của anh luôn có thể cho anh đáp án chuẩn xác. Đây là lần đầu tiên anh phát hiện cảm xúc của mình vượt lên cả lý trí để cho anh đáp án.

Lòng anh đã sớm mách bảo đáp án, hơn nữa còn là một đáp án không thể thay đổi, không có e dè.

Anh có thể tiếp nhận hết thảy về cô, anh biết có thể cuộc sống sau này sẽ trở nên khác biệt, tất cả sẽ không dễ dàng nằm trong vùng kiểm soát của anh nữa, thế nhưng, anh mảy may không chùn bước. Anh sẽ không rời xa cô, bất luận cô thành ra thế nào, anh vẫn muốn… bảo vệ cô.

Đây là tình yêu? Anh không chắc, trải qua mối tình với Lâm Linh, anh phát hiện trong tình yêu anh là lính mới. Anh không am hiểu quá nhiều, cho nên anh không dám xem thường chữ “yêu”.

Những người xung quanh anh, ba mẹ anh, giờ thêm Thái Hồng đều vì Hứa Huệ Lâm mà bất hạnh, khiến anh cảm thấy “nhân danh tình yêu” là thuật ngữ cần thận trọng, nếu không thì những tổn thương kia sẽ xúc phạm đến tình yêu này.

Cố Thái Hồng bước ra khỏi phòng, vẻ mặt thả lỏng hơn rất nhiều. Thích Vũ Mục đứng lên, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô. Cô tựa vào người anh, anh nghe cô nói:

– Bác sĩ Đồng mời anh vào trong, nói có chuyện muốn bàn riêng với anh.

Trong giọng nói cô có vẻ lo âu và vô định, anh thấy đôi mắt đen láy của cô đang nhìn mình, trong đó có chờ mong, có sợ hãi.

Cô đang sợ điều gì? Là sợ mình sẽ bỏ cô ấy, chê cô ấy phiền, không thể chấp nhận hết thảy về cô ấy sao?

Thích Vũ Mục đọc hiểu lòng cô, nhẹ nhàng nâng mặt cô lên, nhìn vào mắt cô, chỉ nói bốn chữ:

– Thái Hồng, chờ anh.

– Dạ.

Một câu khẳng định giản đơn của anh, khiến Cố Thái Hồng ấm lòng, đánh tan không ít muộn phiền trong cô.

Thích Vũ Mục và Đồng Thụy Nhĩ ngồi xuống đối diện nhau, đây là lần thứ hai họ ngồi ở vị trí như vậy, Đồng Thụy Nhĩ không khỏi thở dài.

Anh có thể cảm nhận được khí chất cứng rắn trầm ổn của người đàn ông này, không hổ là chủ tịch trẻ tuổi của Trang Sức Phân Vĩnh.

– Tình hình của Thái Hồng lần trước chúng ta đã nói qua, bây giờ tôi muốn hỏi anh Thích, anh có suy nghĩ thế nào, ý chí đủ kiên định không?- Đồng Thụy Nhĩ không rào trước đón sau mà vào thẳng vấn đề.

Thích Vũ Mục yên lặng lắng nghe anh nói tiếp.

– Là bác sĩ, tôi đã gặp rất nhiều người nhà bệnh nhân. Đối với bệnh nhân tâm thần, sự kiên nhẫn của ba mẹ thường sẽ tốt hơn vợ hoặc chồng, chắc có lẽ đây là minh chứng tình thân kiên cố hơn tình yêu cũng nên.

Đồng Thụy Nhĩ thấy vẻ mặt Thích Vũ Mục vẫn bình tĩnh, mỉm cười:

– Biểu cảm của anh Thích khá bình thản, tôi không tùy tiện phỏng đoán tâm tư của anh, người đàn ông có thành tựu trong sự nghiệp như anh Thích đây, luôn cảm thấy tất cả mọi việc đều có thể nằm trong tầm kiểm soát của mình. Nhưng là một bác sĩ, tôi nhất định phải nói trước với anh, tình hình của bệnh nhân tâm thần rất khó khống chế đấy, trong đó nhân cách phân liệt là phiền phức nhất, không thua gì những người mắc chứng rối loạn hoang tưởng, tâm thần phân liệt đâu. Nói cách khác, cô ấy có thể sẽ “gây họa”. Anh có chắc mình sẽ bao dung, sẽ chịu trách nhiệm và khắc phục hậu quả cho những hành động cô ấy gây ra không?

Đồng Thụy Nhĩ nhìn Thích Vũ Mục.

– Cô ấy là vợ tôi, tôi có thể chịu trách nhiệm- Thích Vũ Mục chỉ đơn giản đáp.

Câu nói không quá ngông cuồng này lại khiến lòng Đồng Thụy Nhĩ nhẹ nhõm một chút, anh đột nhiên cảm thấy con người của Thích Vũ Mục rất có sức thuyết phục. Chính là loại đàn ông có khí thế mạnh mẽ, năng lực hành động khiến người khác phải ngưỡng mộ, giống như anh nói gì làm gì, bạn cũng không thể xem nhẹ, thậm chí còn cho là thật.

Một người có thể khiến người khác tin phục đến mức này, thì bản thân cũng là một loại năng lực.

– Được, tôi tạm tin anh- Nếu Thích Vũ Mục đã cho anh đáp án, anh cũng không cần phải e dè nữa- Tôi đã sắp xếp lịch hẹn với Thái Hồng, mỗi tuần sẽ thăm khám và điều trị một lần cho cô ấy. Với tình hình trước mắt, uống thuốc chỉ là phụ, mà trò chuyện và dùng liệu pháp thôi miên, mới có thể ổn định bệnh tình của cô ấy.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv