Trạc Chi

Chương 66: Dùng một lần



Editor: SQ

_____________________

Một lời cảnh cáo ngọt ngào

Căn nhà nhỏ này, nhỏ thì không nhỏ, nhưng chưa đến mức gọi là to, giấu một hai bức tranh thì vẫn còn chỗ, nhưng nếu muốn giấu một người đàn ông để trần thân trên.

Quá là khó khăn cho căn nhà nhỏ này.

Huống hồ, Nguyễn Mỹ Vân đã ở dưới lầu.

Trình Trạc vẫn chưa kịp hiểu vì sao lại phải trốn thì đã bị Mạnh Thính Chi đẩy đứng dậy, rèm cửa đung đưa, mùi hương trong phòng đã nhạt đi theo gió, thú nhồi bông và gối lông vũ nằm tán loạn dưới đất.

Ban đầu mọi thứ được đặt trên giường để Mạnh Thính Chi ngủ cùng, chỉ trong một đêm Trình Trạc đến, toàn bộ thảm thương dời tổ, thậm chí có một con bị Trình Trạc vô ý đá ra xa nửa mét khi anh bước xuống giường.

Trình Trạc khom xuống lượm lên, đã tỉnh táo hẳn, nhìn Mạnh Thính Chi đang luống cuống tay chân, anh không biết phải nói gì.

“Trốn ở đâu, không có chỗ trốn, anh tàng hình?”

Tiếng bước chân trên cầu thang càng lúc càng lớn, đã vang đến đây, Mạnh Thính Chi đánh “bốp” lên cánh tay anh, bực bội nói: “Anh còn ở đó giỡn nữa!”

Tròng mắt chuyển động, cô nhìn bức màn đung đưa.

“Qua đó, anh ra ban công, nhanh lên nha?”

Trình Trạc hơi nhấc cánh tay lên, ý bảo cô nhìn cho rõ nửa thân trên đầy những vết tích rõ ràng.

“Anh thế này, sao ra ban công được?”

Áo sơ mi đâu? Mạnh Thính Chi nắm chặt tay ấn huyệt thái dương, thật sự không nhớ ra tối hôm qua đã nhét áo của Trình Trạc ở đâu, mình đâu có uống nhiều quá đâu chứ, chuyện này cũng quên được là sao?

Nhưng lúc này không còn kịp để tìm nữa.

Mạnh Thính Chi dỗ anh, “Không sao đâu, buổi sáng khu Ngô Đồng vắng người, anh trốn một lát thôi, em kêu mẹ em đi liền, em hứa danh dự.”

Trông Trình Trạc không tình nguyện.

Mạnh Thính Chi không đợi anh trả lời, nửa làm nũng nửa uy hiếp lườm anh, “Sao bảo sau này nghe lời em mà?”

Trình Trạc: “……”

Nguyễn Mỹ Vân xách theo hai hộp bánh táo tàu, đẩy cửa ra, đứng ở ngoài cửa, ánh mắt vừa nhìn vào thì chân mày đã nhíu lại.

“Con nhìn cái phòng của con đi, còn nói không cần mẹ dọn.”

Đi thẳng vào trong, nhặt hai chiếc gối nằm như đang nhặt rác ném thẳng lên chiếc giường bừa bộn, Nguyễn Mỹ Vân bỏ bánh táo tàu xuống, càng nhìn càng thấy bực.

“Mẹ đã nói từ đầu rồi, giường này nhỏ, chưa đến 1 mét rưỡi, ngủ không thoải mái, con cứ khen đẹp rồi đòi mua, nhìn cái đống gấu bông của con đi, bây giờ còn chỗ nào để đặt không, khuyên nhủ mà không bao giờ con nghe lọt một chữ!”

Mạnh Thính Chi lúng túng đứng trước thùng rác, giày đã được giấu đi, ánh mắt âm thầm nhanh chóng quan sát cả phòng, xem còn món gì có khả năng bị lộ không.

Chẳng hề để tâm đến lời phàn nàn của Nguyễn Mỹ Vân.

Cô đáp lại một lèo: “Dạ dạ dạ, con biết rồi, lần sau con nghe mà.”

Nguyễn Mỹ Vân chợt nhìn chằm chằm vào cổ cô, chân mày nhíu sâu hơn nữa.

“Chỗ đó của con sao đỏ lên vậy…..”

Mạnh Thính Chi giơ tay che cổ, lúc nãy liếc qua gương thì cô đã nhìn thấy đó là gì rồi, một vết nhỏ xíu đỏ sậm, hồi đó anh đâu có thích làm cái trò ác ý này đâu chứ, người này bây giờ đúng là……

Khi đang á khẩu không trả lời được, Nguyễn Mỹ Vân thở dài thườn thượt.

“Lần trước mẹ kêu bố con đem chai xịt côn trùng qua đây, con không xài đúng không?”

Mạnh Thính Chi ngạc nhiên: ?

Nguyễn Mỹ Vân giận đến mức gọi thẳng họ tên mà mắng: “Mạnh Thính Chi! Sao con không để mẹ bớt lo được vậy hả, bày đặt chê cái mùi, con xịt xong, mở cửa sổ ra thông gió, mùi bay đi hết chứ có gì đâu. Mẹ nói cho con hay, vẫn còn đang hè, trong hẻm ẩm thấp, đầy côn trùng độc hại kia kìa, con không chịu để ý đi, đến lúc đó cho con biết mặt!”

Mạnh Thính Chi véo ngón tay của mình, đã cảm thấy không thoải mái.

Nguyễn Mỹ Vân nói xong, định đi qua mở cửa sổ.

Dây thần kinh trong đầu Mạnh Thính Chi căng lên, cô gấp gáp bước đến giang hai tay chặn mẹ mình lại, miệng vội vàng nói: “Mẹ! Mẹ! Con tự làm, con hứa hôm nay dùng chai xịt côn trùng, để con tự làm, mẹ mang đồ dơ về đi, nhanh về nấu cơm cho bố, chiều nay con còn có khách ghé phòng tranh.”

“Thôi được, đồ dơ nào đâu?” Tính tình Nguyễn Mỹ Vân gấp gáp, chưa nói hết câu thì đã bắt tay vào tìm, “Cái thảm nhỏ này giặt luôn đúng không?”

“Dạ!”

Mạnh Thính Chi chẳng nhìn, chỉ muốn nhanh chóng tìm mấy bộ đồ để đuổi mẹ đi.

Nguyễn Mỹ Vân kéo từ trong chăn ở cuối giường ra một chiếc áo sơ mi trắng, ở cổ áo bị dính màu son cực đậm, bà tặc lưỡi, lại quở trách Mạnh Thính Chi.

“Đã bảo con đừng có hay mặc đồ trắng đồ đen rồi, ngày nào cũng mặc riết rồi hết ra dáng con gái, cứ mua đồ như của đàn ông mặc thôi ấy, cái này màu trắng nữa khó giặt lắm.”

Trong đống quần áo mà Mạnh Thính Chi lấy ra, bà chọn ra một chiếc váy lụa màu nhạt và chiếc áo sơ mi trắng này.

“Hai cái này mẹ gửi ở tiệm giặt ủi, khi nào xong con tự qua lấy nha, mẹ để bánh táo tàu ở đó, tranh thủ ăn lúc nóng, mẹ về á.”

“Mẹ!”

Mạnh Thính Chi nhìn chằm chằm chiếc áo sơ mi trắng trong tay Nguyễn Mỹ Vân, ngón tay xoắn mạnh vạt áo ngủ, hai bên thái dương nhói lên.

Nguyễn Mỹ Vân không nhận ra sự khác thường của cô, bà đã đi đến cầu thang, tay xách chiếc túi vô tình tìm thấy đựng đồ quần áo dơ, bà xoay người lại liếc Mạnh Thính Chi một cái, hung dữ giơ ngón tay chỉ vào Mạnh Thính Chi.

“Xịt côn trùng, phải xài cho mẹ, nghe chưa!”

Trả áo sơ mi trắng cho con được không?

Mạnh Thính Chi không nói nên lời, trơ mắt nhìn Nguyễn Mỹ Vân xách túi quần áo xuống lầu.

Khi thấy trong sân xuất hiện một chiếc dù hoa, Trình Trạc từ ban công đi vào.

Bức màn đung đưa theo gió, ánh sáng trên mặt đất cũng đung đưa theo.

Anh nhìn Mạnh Thính Chi.

Hai người bị ngăn cách bởi cả một căn phòng lộn xộn do chính cả hai tạo ra.

Đôi mắt hoa đào lạnh lùng đó lúc này lười nhác rũ xuống, gương mặt lặng thinh đang ám chỉ một cách rõ rệt rằng “Công tử Trình lớn từng này tuổi cũng chưa từng phải chịu uất ức thế này bao giờ”.



Mạnh Thính Chi vờ như không nhìn thấy, kéo lại dây áo mỏng manh đã tuột xuống đầu vai mình, mất tự nhiên ho khan hắng giọng.

“Một tin tốt một tin xấu, anh muốn nghe tin nào trước?”

Trình Trạc không tin vào lúc này vẫn có thể có tin tốt.

“Tin xấu.”

Mạnh Thính Chi đến gần anh hai bước, muốn rút con gấu bông trong tay anh ra, kẻo lát nữa tin xấu kích thích quá mức, anh mà lỡ tay là làm hỏng nó.

Trình Trạc không thả lỏng tay, cô không rút ra được.

Rụt tay lại, cô chỉ có thể nói thẳng.

“Thì…..cái áo sơ mi tối qua, hồi nãy không tìm được đó? Mẹ em mò cái là tìm ra luôn, tin xấu là, mẹ em lấy áo sơ mi của anh đi rồi……Mẹ em mang đi giặt…..”

Mạnh Thính Chi quan sát vẻ mặt anh, không bỏ sót một biểu hiện dù nhỏ nhất.

Trình Trạc chỉ hơi ngạc nhiên, không hỏi thêm.

“Tin tốt là gì?”

Mạnh Thính Chi nói: “Tin tốt là, em sẽ đền cho anh một chiếc mới.”

“Anh vui không?”

Vẻ mặt của Trình Trạc bình thường, Mạnh Thính Chi không đoán ra được. Cô vẫn im lặng nhìn anh, chờ đợi một phản ứng.

Anh ném con gấu bông sang bên cạnh, trực tiếp dừng chủ đề này, hai tay đặt lên đầu vai Mạnh Thính Chi, nhìn xuống hỏi cô: “Khoan nói chuyện đó, trả lời anh trước đã, vì sao muốn anh trốn?”

Mạnh Thính Chi khó hiểu đáp lại bằng giọng mũi: “Hửm?”

“Em có thể nói với mẹ em là anh đang ở đây, để mẹ em chờ một lát, tụi mình cùng xuống gặp mẹ em là được.”

Nghe anh nói vậy, Mạnh Thính Chi tưởng tượng ra cảnh tượng đó, trong lòng kháng cự, cố gắng trả lời khéo nhất có thể.

“Làm vậy không ổn đâu.”

Trình Trạc kéo cô đến trước mặt mình, nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu và thăm dò: “Sao lại không ổn?”

“Nếu em cảm thấy quá đột ngột, sau này anh sẽ đến nhà chính thức ra mắt một lần nữa, không có gì không ổn.”

Gương mặt cô trắng nõn mịn màng, đôi mắt cũng dịu dàng, chân trần giẫm lên thảm, chênh lệch chiều cao với người đàn ông trước mặt khá lớn, ai nhìn thấy hình ảnh này cũng sẽ cảm thấy cô là người “dưới cơ”, dễ bị ăn hiếp.

Nhưng cô gái nhỏ hiền lành dịu dàng này lại ấm ức nói ra một câu làm anh tức gần chết.

“Không được, tụi mình chưa đến bước đó.”

Trình Trạc không thể tin được.

Trước giờ anh luôn bình tĩnh, có thể che giấu cảm xúc cực kỳ nhanh, ngón tay chỉ hơi siết lại, cô nhận ra được rất rõ, bả vai vặn vẹo tránh khỏi bàn tay anh, đi nhặt lên con gấu bông bị anh ném đi.

Giọng của Trình Trạc vang lên phía sau cô.

“Vậy bây giờ đến bước nào rồi?”

Cô xếp lại ngay ngắn mấy cái gối lông vũ trên ghế sofa cuối giường, ngón tay trắng trẻo men theo phần lông màu tím đậm, nghe vậy, hành động dừng lại.

Mạnh Thính Chi suy nghĩ chốc lát, đôi mắt trong veo nhìn anh, thấp giọng đoán thử: “Thì….ngủ rồi?”

Hai âm thanh vừa nhẹ vừa mềm thốt ra, giống như tảng đá đè lên ngực Trình Trạc, anh chẳng tưởng tượng được từ khi nào mà cô đã thẳng thắn và bộc trực đến thế này.

Trong Liêu Trai, chàng thư sinh về nhà nhìn thấy người vợ xinh đẹp đang xé bỏ lớp mặt nạ da người, sợ chết khiếp ngay tại chỗ khi thấy bộ mặt thật hồ ly tinh, Trình Trạc thì không, anh chỉ thấy sốc.

Thì ra em là kiểu hồ ly tinh này.

Mắt đối mắt trong âm thầm, ít nhất cũng phải kéo dài một phút.

Cô ngồi quỳ, đầu gối tì xuống tấm thảm lông dài mềm maị, mặc chiếc đầm ngủ trắng mỏng manh trong sáng, kiểu hai dây cổ ngang, hai bắp chân thon thả trắng ngần trần trụi bên dưới váy ngoan ngoãn khép sát nhau, lòng bàn chân có vết hồng nhạt.

Ngón tay chốc chốc sờ phần tua rua trên gối, tỏ ra là một cô gái ngoan ngoãn nghe lời người ta dạy bảo, chỉ thiếu viết thẳng một câu anh trách em thế nào em cũng không cãi lại lên mặt.

Trình Trạc dời ánh mắt trước, hai bàn tay hơi siết lại, vẫn chưa thể hiểu được.

Anh nhíu mày, muốn hỏi cô lần nữa, nhưng khi mở miệng thì không biết nên hỏi gì, rồi phải hỏi như thế nào.

Cuối cùng biến thành một câu.

“Ngủ rồi…..ngủ cũng ngủ rồi, không lẽ, em không cần chịu trách nhiệm với anh?”

Mắt cô tỏ vẻ ngạc nhiên lẫn xấu hổ ngượng ngùng, nhưng cô lắc đầu nhè nhẹ.

“Không á.”

Trình Trạc không trở tay kịp.

Cảnh tượng này cộng thêm cuộc đối thoại này khiến anh cảm thấy như đang nằm mơ, không chân thật, cực kỳ không chân thật.

Là một người nghiêm khắc về mặt logic, cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra vào tối qua, tình huống hiên tại không hợp lý chút nào, anh sàng lọc và phân tích một cách rõ ràng và có trật tự, cuối cùng đưa ra bằng chứng chắc chắn.

“Mạnh Thính Chi, em nói trước đây chưa yêu hết mình mà?”

Nhìn chiếc giường bừa bộn, tất cả mọi vết tích được phơi bày trên đó, gần như không cần phải nói thêm nữa.

Mạnh Thính Chi lầm bầm.

“Thì tối qua yêu rồi đó.”

Cô tự thấy logic của mình hợp lý, nhưng Trình Trạc của lúc này hoàn toàn không theo kịp, anh không thể hiểu được.

“Đây là yêu mà em nói hả?”

Mạnh Thính Chi cũng không hiểu tại sao anh đột ngột bực bội thế này, cô nhìn anh bằng đôi mắt rất trong sáng, hết sức ân cần hỏi: “Không lẽ anh không thích kiểu này?”

Trình Trạc: “……”

Đây căn bản không phải là vấn đề thích hay không, mà là vì sao chỉ có một kiểu này?

Anh xoay người đi, nhắm mắt lại bình tĩnh một lát, rồi mở điện thoại lên nhắn tin cho ai đó, cũng chẳng còn kiên nhẫn chờ tin nhắn trả lời, thẳng tay ném điện thoại sang một bên.

“Anh bảo Đặng Duệ mang quần áo của anh đến đây rồi.”

Mạnh Thính Chi đã dọn xong gối, đứng dậy nói: “Ờ, hình như có bàn chải đánh răng dùng một lần mới, để em tìm cho anh.”



Dùng một lần.

Trình Trạc nhìn cô vui vẻ chạy vào nhà vệ sinh lục lọi, một tay màu xanh đậm một tay màu đỏ thẫm, chu đáo cho anh chọn.

“Anh thích màu nào á?”

Trình Trạc lấy cây màu xanh đậm, vẻ mặt không dịu đi dù chỉ một ít vì chuyện này, có chọn gì cũng là đồ dùng một lần thôi, cảm giác bực bội đang không ngừng lên men.

Không hiểu được, cũng không tức được.

Anh lại bắt đầu tự hỏi, từ khi nào mà anh trở nên bị động thế này?

Mạnh Thính Chi đã rửa mặt xong, tay cầm khăn đưa cho anh lau mặt, thực sự rất khó để anh có được tâm trạng tốt vào lúc này, anh lau qua loa vài cái, hoàn toàn làm cho có.

Mạnh Thính Chi nhìn những giọt nước chảy dọc xuống theo yết hầu của anh, lấy khăn lau cho anh, đến rất gần anh, lau rất cẩn thận và dịu dàng.

Còn nói đùa với anh.

“Anh thấy em có nên đổi sang giường lớn hơn không?”

Gương mặt của Trình Trạc không chút niềm vui, anh mặc cô ôm mặc cô ấp, giọng điệu bằng phẳng như một đường thẳng: “Tùy em.”

Mạnh Thính Chi chớp chớp mắt, ngước khuôn mặt nhỏ lên trước ngực anh.

“Anh ngủ không thấy giường hơi nhỏ hả? Cái giường đó có một mét tư à, em thấy đẹp nên mới mua.”

Giọng của Trình Trạc vẫn đều đều: “Anh thấy nhỏ? Anh thấy nhỏ có quan trọng không?”

Mạnh Thính Chi gật đầu, tất nhiên có chứ.

“Có chứ, anh cũng phải ngủ mà, đâu thể để ngủ không thoải mái mãi được.”

Anh dằn lại cục tức, đôi mắt lạnh lùng không lộ ra cảm xúc, chỉ khi nhìn xuống cô, khóe môi hiện lên vẻ mỉa mai, giả vờ ngạc nhiên.

“Ồ, hóa ra anh vẫn còn cơ hội ngủ.”

Mạnh Thính Chi: “…….”

Đúng lúc xấu hổ này, điện thoại di động của Trình Trạc ở bên ngoài vang lên, hai người bước ra nhà vệ sinh, Trình Trạc nghe máy, Mạnh Thính Chi xỏ dép lê đi thẳng xuống lầu.

“Chắc chắn là thư ký Đặng đến!”

Đặng Duệ cầm chiếc túi giấy màu sẫm đứng bên ngoài Vũ Thủy Tập, ngoài sân không khóa, nhưng anh sẽ không tùy tiện bước vào, vẫn đúng mực đàng hoàng gọi cho Trình Trạc, nghe lời dặn của anh.

Mạnh Thính Chi mở cửa, lâu rồi không gặp thư ký Đặng, cô mỉm cười thân thiện, trò chuyện với anh.

“Chỗ này hơi hẻo lánh, anh lái xe qua đây chắc cực lắm mà hả.”

Đặng Duệ đưa túi giấy cho Mạnh Thính Chi, nói :”Lần đầu đến đúng là hơi bối rối, bây giờ quen rồi nên lái nhanh lắm.”

Tay Mạnh Thính Chi đang cầm túi giấy hơi cứng lại.

Cô chưa thay đồ ngủ, chỉ khoác một chiếc áo khoác len ngắn, lúc ra ngoài không thấy nóng, nhưng ngay lúc này, cô cảm nhận được hơi nóng vẫn chưa tan đi.

Trái tim như bị cái nắng giữa hè thiêu đốt.

“Lái quen rồi? Anh đến đây nhiều lần rồi hả?”

Lúc nhận được điện thoại mang quần áo đến phố Ngô Đồng, ban đầu Đặng Duệ rất ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó thì vui mừng, rốt cuộc sếp nhà mình cũng có tiến bộ.

Không cần phải vừa tan làm đã đậu xe ở đầu ngõ phố Ngô Đồng, không xuống xe, không vào trong, đợi đến khi căn nhà nhỏ này tắt đèn, mới thấp giọng kêu lái xe đi.

Mạnh Thính Chi xách túi giấy lên lầu, thấy Trình Trạc đang thay nước cho bình hoa thủy tinh.

“Thay đồ đi anh.” Cô lấy quần áo trong túi ra đưa cho anh, rồi hỏi: “Anh đói không?”

“Bình thường.”

Anh mặc áo sơ mi, cài cúc áo phía trên, Mạnh Thính Chi đến trước mặt anh, cài cúc áo phía dưới cho anh.

“Anh không vui? Vì chuyện hồi nãy hả?”

Trình Trạc: “Làm gì có, anh vui ra mặt mà.”

Mạnh Thính Chi: “……..”

Không thấy đâu cả.

Chỉ có vài chiếc cúc áo, chẳng mấy chốc đã cài xong, Trình Trạc nhìn xuống, nắm lấy cổ tay chuẩn bị rời đi của cô.

Ngón tay anh sạch sẽ thon dài, gân xanh trên mu bàn tay nổi rõ và mạnh mẽ, ngón áp út có một vết sẹo nhỏ.

Ánh mắt sâu thẳm, Trình Trạc kéo cô đến phía trước mình, giọng nói cố nhẫn nhịn lạnh lùng vang lên.

“Mạnh Thính Chi, sau này anh phải chờ em thị tẩm hả?”

Cô đã biết anh hơi giận rồi.

Nghĩ lại cũng phải, đúng là những lời lúc nãy có hơi quá đáng, là đàn ông ắt hẳn sẽ bị kích động, rõ ràng là bây giờ nên chiều theo anh, nhưng mong muốn nổi loạn trong lòng Mạnh Thính Chi vẫn chưa biến mất.

Lúc nãy khi nghe thư ký Đặng nói trước đây anh từng lén đến phố Ngô Đồng rất nhiều lần, nếu nói không hề cảm động là xạo, nhưng cũng chỉ là cảm xúc hơi chùng xuống một tí thôi.

Cô nhướng hàng mi xinh xắn, vẫn cố ý, “Nếu anh đoán đúng thì sao.”

Vòng eo bị hai cánh tay của anh ôm chặt, Trình Trạc cúi đầu hôn cô mạnh bạo, cô đặt tay trên vai anh, không phải là hành động đẩy ra từ chối, chỉ “ưm” vài tiếng, không thở nổi.

Nghĩ rằng anh giận lắm rồi nên Thính Chi hết sức dịu dàng đáp lại nụ hôn mãnh liệt của anh, hai người phối hợp đáp lại nhau, khiến nụ hôn đó triền miên và dịu dàng lạ thường, cho đến khi răng và môi đau nhức.

Bất chợt, vành tai trắng trẻo nóng lên, hơi đau.

Mạnh Thính Chi rụt cổ lại, không tránh.

Vành tai bị anh cắn.

Giọng nói trầm khàn, như cơn thủy triều mang theo gió biển ẩm ướt ập đến, mạnh mẽ đến mức không thể chống trả, khiến cho tất cả lông tơ trên tai run lên vì hồi hộp.

“Đừng để anh chờ quá lâu.”

Như một lời cảnh cáo ngọt ngào.

 

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv