Thế giới này đúng là luôn được tạo thành tự những sự tình cờ.
Khi Nghiêm Lãng đang tìm đại một nhà hàng nào đó để ăn cơm thì anh tình cờ nhìn thấy Lộ Chi Chi đang ngồi bên cửa sổ trò chuyện vui vẻ cùng với một Alpha xa lạ nào đó. Nhưng thật ra là do trước đó Hàn Tiêu đã kéo Bạch Tinh Lan vào phòng vệ sinh để tra hỏi bạn mình với cháu trai nhà mình đã tiến triển tới đâu rồi.
Lúc đó Lộ Chi Chi hơi thất thần một chút, ánh mắt mất tự nhiên mà liếc qua cửa sổ. Vốn dĩ trong ánh mắt chỉ có những gợn sóng nhỏ lại dần trở lên hỗn loạn do hành động trong tiềm thức của cậu.
Cậu câu được câu mất mà trả lời những vấn đề liên quan đến Bạch Tinh Lan với Phó Minh Viễn ngồi ở phía đối diện, trong lòng hơi hơi ghen tị một chút xíu. Lúc nhìn thấy ánh đèn được bật lên kia, cậu lại càng có suy nghĩ muốn cùng người kia làm lại từ đầu một lần nữa.
Cậu hơi lơ đễnh, lại bị Phó Minh Viễn cứ lải nhải hỏi đi hỏi lại về tình hình của Bạch Tinh Lan làm cho cậu chẳng còn thời gian đâu mà tưởng tượng vu vơ thêm nữa, Lộ Chi Chi bất đắc dĩ gõ từng hàng lại từng hàng những sở thích của Bạch Tinh Lan lên quang não cho Phó Minh Viễn.
Ghen tị thật, vậy là Bạch Tinh Lan thật sự đã gặp được người yêu cậu ấy say đắm sau khi trải qua cuộc tình với tra nam kia rồi.
Nhưng mà trong mắt Nghiêm Lãng mọi chuyện lại chẳng phải như thế, anh chỉ nhìn thấy Lộ Chi Chi cười nói một cách vui vẻ với Alpha đối diện kia, chẳng giống lúc ở cùng anh chút nào, nhiều lần còn bị anh hù dọa đến rơi cả nước mắt.
Rốt cuộc anh cũng biết được cái gì gọi là chua xót trong lòng, anh thấy Lộ Chi Chi vui vẻ cùng người khác mà trong lòng anh như thể bị đổ cả bình dấm vậy.
Anh còn muốn bước lên vài bước nữa để có thể đứng trước mặt Lộ Chi Chi nhưng hai chân dường như chẳng còn tri giác; anh muốn chào Lộ Chi Chi một câu rồi nói với cậu rằng anh đã trở lại rồi đây, anh hết mở miệng rồi khép miệng nhưng một chút âm thanh anh cũng chẳng thể nào thốt ra được.
Nghiêm Lãng cảm thấy bản thân mình thật sự hèn nhát, hai năm bị mất thính giác làm cho dũng khí mà anh có đều biến mất chẳng còn sót lại gì.
Trong vòng ba tháng qua anh đã trải qua năm cuộc phẫu thuật, rồi lại bị cưỡng chế mang về nhà dưỡng thương. Vượt qua hai năm tăm tối kia, cuối cùng anh cũng có thể lấy lại được thính lực của chính mình. Năm lần giải phẫu gieo cho anh hy vọng hết lần này đến lần khác, rồi lại một lần lại một lần nhổ phăng đi cái hạt giống mà anh vất vả gieo xuống trong lòng, nhổ đến tận gốc.
Nhưng trời chẳng phụ người có lòng, ở lần giải phẫu thứ năm, cuối cùng thì những hạt giống được gieo trồng vất vả cũng đã bắt đầu mọc rễ nảy mầm, từ từ mà lớn thành gốc đại thụ che rợp cả một khoảng trời. Anh do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn không ngại ngần nữa mà nói với người thân, nói với bạn bè rằng ở Hoa thành có một Omega mà anh yêu và người đó cũng yêu anh rất nhiều, bây giờ anh muốn đi tìm lại Omega đó.
Mẹ Nghiêm biết rõ hai năm qua con trai bảo bối của bà đã trải qua khoảng thời gian tăm tối như thế nào, bà cũng thấy sự vui vẻ trong đáy mắt của con trai lúc nhắc đến Omega kia. Bà ngăn cản tất cả những người phản đối quyết định của Nghiêm Lãng lại, rồi gật đầu với con trai mình.
“Tiểu Lãng à, dù con có làm gì đi nữa thì mẹ cũng sẽ luôn ủng hộ con. Chờ con tìm được Omega đó rồi thì đem cậu ấy về đây cho mẹ nhìn một chút nhé. Người đó chắc chắn là Omega tốt nhất và thích hợp nhất với con trên thế giới này.”
“Em ấy đúng là như vậy ạ.” Nghiêm Lãng nhìn về phía mẹ mình với ánh mắt biết ơn, anh không dùng câu nghi vấn mà dùng câu khẳng định để đáp lại câu mà mẹ anh đã nói.
Nhưng mà … anh còn có thể theo đuổi Lộ Chi Chi tới tay được hay sao? Nghiêm Lãng không dám chắc chắn, anh lùi về phía góc tối, ánh mắt theo hoàn cảnh cũng ảm đạm theo.
Trước mặt có bày ra món ăn ngon tới đâu chăng nữa thì anh cũng chỉ cảm thấy như đang nhai sáp rồi còn nghẹn lại ở cổ họng. Cốc nước hết được bưng lên rồi thả xuống, tới tới lui lui mấy lần nhưng cảm giác nghèn nghẹt ở cổ họng mãi vẫn chẳng tiêu tan.
Nghiêm Lãng chỉ cảm thấy trước mắt mình như bị một tầng sương mù bao phủ, làm mờ mắt anh cũng đồng thời làm trái tim anh mù mịt theo. Là do anh ngu xuẩn, là do anh đã bỏ qua cơ hội có một không hai mà chắp tay đem Lộ Chi Chi dâng cho người khác.
Nghiêm Lãng vô lực đưa tay gọi tính tiền rồi hốt hoảng chạy trốn, may mắn không đụng trúng Hàn Tiêu với Bạch Tinh Lan đi ra từ phòng vệ sinh sau khi vừa thảo luận chuyện tương lai đại sự xong.
“Nghiêm Lãng?” Lúc Lộ Chi Chi hơi nghiêng đầu vừa vặn nhìn thấy bóng lưng Nghiêm Lãng chật vật trốn chạy, cậu chỉ thấy thấp thoáng thân hình và quần áo cực kỳ giống nhưng cậu không dám xác nhận. Cậu sợ đó chỉ là ảo giác sau khi nhìn thấy ánh đèn của cửa hàng trà sữa đột nhiên sáng lên mà thôi.
Lộ Chi Chi lắc đầu một cái, cảm thấy bản thân thần hồn nát thần tính, chỉ một chút chút việc nhỏ như vậy mà cũng có thể làm cho mình như chim sợ cành cong. Trong lòng cậu bồn chồn hết sức, nếu như cửa tiệm kia thật sự đổi chủ, nếu như tất cả đều chỉ là mơ mộng hão huyền của cậu…
Vậy cậu nên làm gì bây giờ?
“Nghĩ gì thế, Chi Chi ơi?” Hàn Tiêu huơ huơ tay trước mặt cậu một cái thì Lộ Chi Chi mới giật mình hoàn hồn, vội vã lắc lắc đầu.
Hàn Tiêu nhìn theo tầm mắt của Lộ Chi Chi nhưng chẳng phát hiện một chút bất thường nào. Hắn lại chọt chọt eo nhỏ của Lộ Chi Chi, liếc mắt nhìn hai người đối diện rồi ghé đầu nói nhỏ với Lộ Chi Chi, “Theo tớ đoán thì hai người bọn họ xong rồi.”
“Thật tốt.” Lộ Chi Chi mím môi, ước ao cực kỳ.
Hàn Tiêu ôm mặt làm một bộ khao khát, “Không biết bao giờ tình yêu ngọt ngào mới đến tìm tớ đây, Chi Chi ơi, tụi mình khổ quá mà.”
Lộ Chi Chi lại lắc đầu một cái, cũng không nói gì nữa. Tình yêu ngọt ngào mà cậu muốn, ngay cả vai nam chính cũng chẳng có mặt, bộ phim này chỉ dựa vào một mình cậu thì làm sao mà diễn đây.
Lần thứ hai cậu ngước mắt lên nhìn về phía cửa hàng trà sữa, ánh sáng vất vả lắm mới dấy lên một chút ở trong lòng cậu đã tắt ngúm, chẳng hề để lại chút dấu vết nào y như tất cả chỉ là tượng tượng của một mình cậu mà thôi.
Dưới lầu rộn rã tiếng người, nhưng trái tim của Lộ Chi Chi lại yên lặng như tờ.