Ngoài cửa sổ, tiếng ve sầu kêu râm ran báo hiệu một mùa hè đang tới. Trong phòng là Lộ Chi Chi đang dựa vào sô pha của ký túc xá mơ mơ màng màng.
Hàn Tiêu đột nhiên đẩy cửa bước vào, đập vào mắt cậu chính là gương mặt xinh đẹp trắng nõn, đôi mắt kia híp lại, thấy cậu đi vào liền dùng mu bàn tay chặn ánh nắng.
Hàn Tiêu bĩu môi, Lộ Chi Chi là một Omega thuần khiết, vừa dễ thương vừa ngọt ngào, không giống cậu.
Cánh cửa tội nghiệp bị đập hai lần lắc lư dường như muốn rụng xuống.
"Muỗng nhỏ, chậm lại chút." Lộ Chi Chi bị đánh thức nhưng vẫn còn gật gà gật gù. Dù vậy cậu cũng không khó chịu, chỉ dụi mắt, bĩu môi, trong giọng nói còn có nghe ra dư vị làm nũng.
Giọng của Lộ Chi Chi mềm mại cực kì, âm cuối còn mang theo chút ngọt ngào. Giống như cốc trà được pha với nhiều đường, khiến người khác không thể ngừng thưởng thức. Điều này tình cờ làm Hàn Tiêu nhớ đến phiếu mua hàng vừa nhận được trên phố, cậu thực sự nên đưa Chi Chi đến tiệm trà sữa đó.
Hàn Tiêu đi tới véo véo khuôn mặt của Lộ Chi Chi, đưa phiếu giảm giá mua hàng trong tay ra.
Lộ Chi Chi sững sờ nhận lấy, ngẩng đầu lên hỏi: "Đây là cái gì?"
Hàn Tiêu kéo Lộ Chi Chi sang một bên, chính mình thì ngồi vào chỗ còn lại. Chỉ vào phiếu giảm giá nói: "Chi Chi, cậu còn nhớ quán trà sữa mới mở bên cạnh trường chúng ta không? Tớ vừa nhặt được vài phiếu giảm giá khi đi ra ngoài. Chúng ta đi uống trà sữa nhé!"
"Nhưng..." Lộ Chi Chi liếc nhìn ra ngoài, ông mặt trời chào đón cậu với ánh nắng chói gắt: "Nhưng bên ngoài quá nóng, gọi đồ mang về đi."
"Cửa hàng này không có dịch vụ đem về, chỉ có thể tới đó mua thôi."
"Không thì... chuyển sang quán khác?"
"Không! Chi Chi à, tớ chỉ muốn uống ở đây thôi, chúng ta đi đi, nhé?" Dù là bạn cùng phòng nhưng Hàn Tiêu rất ít khi bày ra dáng vẻ mãnh nam làm nũng này trước mặt cậu.
Lộ Chi Chi rùng mình chỉ đành gật gật đầu: "Được."
Cơ sở vật chất của Đại học Washington thuộc diện tốt nhất cả nước, giao thông đi lại cũng thuận tiện hơn rất nhiều. Trong các khu ký túc xá đều có đường ray trên cao, mọi người có thể lên tàu bất cứ lúc nào, trong chốc lát thôi là bạn đã tới cổng trường rồi.
Quán trà sữa mới mở mà Hàn Tiêu nhắc tới nằm bên đường đối diện với cổng trường.
Hàn Tiêu đã nỗ lực rất nhiều để có thể tìm được đoạn đường không có nắng khi bước ra khỏi ga tàu điện. Lộ Chi Chi ngày nào cũng núp dưới bóng râm, cả người đều ngập trong khí lạnh, giống như các loại ngọc được miêu tả trong tiểu thuyết khiến cả người Hàn Tiêu lập tức trở nên mát mẻ.
Đừng nhìn cả người Lộ Chi Chi nhỏ bé như vậy nhưng trọng lượng không thể đùa được đâu.
Lộ Chi Chi hít sâu một hơi, cố gắng duỗi một chân ra, tiếp theo là bước chân thứ hai. Thấy cậu vẫn đang càu nhàu không muốn nhúc nhích, Hàn Tiêu bèn kéo cậu nói: "Đi thôi! Nếu cậu đi chậm sẽ bị cháy nắng nhiều hơn đấy. Chúng ta mau chóng đến cửa hàng thôi."
Đôi mắt Lộ Chi Chi khẽ chuyển động sau đó không hề rối rắm mà chạy cả một đường.
Quán trà sữa rất ít người, chỉ có vài sinh viên ngồi tựa vào cửa sổ đọc sách. Điều này làm cho toàn bộ cửa hàng thoạt nhìn vô cùng thanh tĩnh.
Hàn Tiêu còn đang chào hỏi thì Lộ Chi Chi đã nhẩm nhẩm menu trong miệng. Nghe thấy Hàn Tiêu vẫn còn tiếp tục nói chuyện liền nhẹ nhàng chọc vào người cậu: "Muỗng nhỏ, im lặng nào, đừng làm phiền người khác."
Sau đó Lộ Chi Chi đứng lên cúi người xuống xin lỗi chủ quán trà sữa.
Ông chủ quán trà sữa cũng không so đo với bọn họ, chỉ nhìn thoáng qua hai người.
Qua ô cửa kính trong suốt như pha lê của quán trà sữa chỉ thấy ánh mặt trời chiếu vào khuôn mặt đẹp trai của chủ tiệm. Đôi mắt trong veo, sạch sẽ của Lộ Chi Chi không khỏi đắm chìm vào vẻ đẹp tự nhiên ấy. Sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng mím nhẹ, đường nét khuôn mặt tựa như điêu khắc. Dáng người ông chủ ấy dong dỏng cao, chiếc tạp dề pha chế đơn giản màu xanh lá cây đậm làm nổi bật lên dáng người cao ráo ấy.
Ánh mắt của Lộ Chi Chi không thể rời khỏi người ông chủ.
Cậu chưa bao giờ thấy một chàng trai nào đẹp đến như vậy ngoài đời. Vốn cậu cho rằng ngoại hình của mình và Hàn Tiêu đã là nổi bật trong số những người nổi bật rồi, nhưng không ngờ rằng vẫn còn có người còn đẹp đến như vậy.
Hơn nữa ông chủ đó còn là một Alpha!
Vừa là một Alpha xuất sắc vừa có thể pha trà sữa ngon, quả thực là người tình trong mộng của rất nhiều Omega. Lộ Chi Chi cũng là một trong số những Omega đó, chỉ nhìn thoáng qua thôi vẫn chưa đã nên cậu còn cố tình liếc liếc thêm vài cái.
Hàn Tiêu kéo vạt áo Lộ Chi Chi khiến cậu tỉnh táo trở lại: "Chi Chi, cậu uống gì?"
Lộ Chi Chi vẫn còn đang mê đắm vẻ đẹp của ông chủ nên chỉ đại vào một chỗ: "Cái này đi, trà xanh đào (*)."
"Ok." Hàn Tiêu suy nghĩ một lúc rồi nói: "Một trà xanh đào, nhiều đường thêm đá. Một trà sữa đậu đỏ(*), ít đường nhiều đá."
Trong lúc nhân viên đang pha chế đồ uống, Lộ Chi Chi không ngừng nhìn chằm chằm vào động tĩnh của ông chủ cửa hàng. Cho đến khi có người đem đồ uống mà cậu và Hàn Tiêu đã gọi ra thì Lộ Chi Chi mới chịu thu hồi lại ánh mắt nóng bỏng của mình.
Hàn Tiêu chu đáo mang trà xanh đào của Lộ Chi Chi đặt trên bàn nhưng lại cảm thấy có gì đó không ổn: "Ban nãy tớ gọi đá cho cậu đúng không Chi Chi? Nhưng sao cốc này lại không lạnh nhỉ?"
"Phải không?" Lộ Chi Chi có chút mờ mịt sờ sờ cái ly nước. "Đúng là không thêm đá."
"Để tớ đi hỏi ông chủ một chút!"
Lộ Chi Chi nắm lấy ống tay áo của Hàn Tiêu, cậu cười nói: "Để tớ đi."
Hàn Tiêu bĩu môi lẩm bẩm nói: "Lại sợ tớ cãi nhau với người ta."
Lộ Chi Chi có gọi mấy lần nhưng đều không thấy ông chủ trả lời khiến cho Hàn Tiêu suýt chút nữa đứng dậy đập bàn.
Mấy người ngồi bàn bên cạnh thấy bọn họ hét lên như vậy liền lấy tay chỉ chỉ vào tai họ.
Trong phút chốc cả người Lộ Chi Chi cứng đờ, ông chủ ở đây hóa ra lại không nghe được?
Cậu để lại Hàn Tiêu đang ồn ào ở đó, đứng lên đi tới vị trí đối diện ông chủ cửa hàng.
Cảm giác có ai đó chạm vào vai mình, chủ cửa hàng từ từ quay đầu lại. Vừa ngoảnh đầu liền nhìn thấy Lộ Chi Chi đang cúi đầu gõ chữ, trên đó có ghi:
"Ông chủ, tại sao trong đồ uống của em không có đá?"
Hắn liếc nhìn vị trí cậu vừa ngồi chỉ để lại vài chữ: "Omega không nên uống đá nhiều."
Nếu điều này được nói ra bởi một Alpha bình thường thì e rằng sẽ bị các Omega chế giễu: Này là thẳng A à? Nhưng nếu đổi thành một ông chủ đẹp trai như vậy, Lộ Chi Chi đột nhiên cảm thấy rất tốt, rất ấm áp, cho rằng hắn đang nghĩ cho mình.
Lộ Chi Chi mỉm cười quay lại chỗ ngồi, Hàn Tiêu nhìn và hỏi: "Anh ta nói gì mà cậu vui vậy?"
Lộ Chi Chi khuấy cốc trà xanh: "Anh ấy nói Omega không nên uống nhiều đá."
Hàn Tiêu nhìn bạn mình với khuôn mặt trống rỗng. Đây không phải là thẳng A sao? Còn có..
"Vì sao cốc của tớ lại có thêm đá vậy chứ?"
Nhưng Lộ Chi Chi hiện tại không muốn để ý đến bạn mình, cậu bây giờ chỉ nghĩ đến ông chủ quán trà sữa này thôi. Tại sao anh ấy lại đẹp đến như vậy nhỉ? Nhưng mà, anh ấy lại không nghe thấy được... đó thực sự là một điều đáng tiếc.