Thời gian ăn tối, trong phòng ăn tràn ngập hai bầu không khí hoàn toàn khác biệt.
Thẩm Tông Chí cảm thấy mù mờ, không biết làm thế nào, không nghĩ ra nguyên nhân.
Xa cách có thừa, thân mật không đủ, nhìn thế nào cũng thấy Thẩm Vu và Lục Vô Chiêu cứ là lạ.
Thẩm Tông Chí không yên lòng gắp một miếng rau xanh, đưa tới bên miệng, mắt nhìn thẳng và đôi trẻ trước mặt. Rau đưa tới nửa chừng thì rơi xuống bàn, Thẩm Tông Chí hoàn toàn không phát hiện, cứ thế đưa đũa trống không đến bên miệng, răng khép lại, cắn một cái, dời đũa đi và nhai kỹ.
Thẩm Tông Chí vừa nhai không khí vừa suy ngẫm.
Đôi vợ chồng trẻ trông có vẻ không phải bình thường, Lục Vô Chiêu cũng không cho Thẩm Vu đút cơm, Thẩm Vu cũng không bám hắn dai như đĩa nữa. Khoảng cách giữa cả hai không gần cũng chẳng xa, duy trì bầu không khí vừa khách sáo vừa mờ ám.
Lúc họ không nhìn nhau, nhưng Thẩm Tông Chí lại phát hiện hai người đã lén nhìn nhau vài lần.
Lúc hắn nhìn nàng, nàng cúi đầu ăn cơm.
Lúc nàng nhìn hắn, hắn cúi đầu uống rượu.
Thẩm Tông Chí: “…”
Kỳ lạ, đúng là kỳ lạ, ông ta thật sự không hiểu.
Liên tưởng đến ngày thường, lại xem hôm nay, Thẩm Tông Chí cảm thấy giữa hai người chắc đã xảy ra chuyện gì rồi.
Thẩm Tông Chí càng nghĩ càng thấy đáng tin, hôm nay A Vu rõ ràng là muốn về nhà mẹ, còn không cho tiểu điện hạ vào phủ, còn đuổi người ra ngoài. Điều này chứng tỏ họ đã có mâu thuẫn, gây gổ với nhau.
Hai vợ chồng cãi nhau vốn dĩ là chuyện thường ở huyện, nhưng sao chuyện này trên người họ cứ thấy là lạ thế nào.
Nếu nói hai người gây nhau đến mức khó chịu thì cũng không giống. Nếu nói không có mâu thuẫn thì tuyệt đối không thể nào.
Họ nhìn trộm nhau trông phát ngấy, chắc là ai cũng không chịu xuống nước để xin lỗi chịu thua trước?
Thẩm Tông Chí trái lo phải nghĩ, cũng chỉ có thể nghĩ đến khả năng này.
Trong lòng ông thầm thở dài, xem ra vẫn phải dựa vào người cha già này mới được.
Ông ho dữ dội: “Khụ khụ!”
Đôi vợ chồng trẻ nhìn lên.
“Chuyện là… hai đứa, dạo này có gì khó xử hả?” Thẩm Tông Chí thử dò xét.
Thẩm Vu và Lục Vô Chiêu nhìn nhau, chậm rãi lắc đầu.
Thẩm Tông Chí thầm nghĩ ‘quả nhiên là vậy’, ông biết ngay! Quả nhiên là cả hai ngượng nghịu, còn tạo cảnh thái bình giả tạo, haiz, quả nhiên vẫn là người trẻ tuổi.
Ông uống một hơi cạn sạch chén rượu, nhìn sang Lục Vô Chiêu trước: “Tiểu điện hạ à, nam nhân chúng ta phải độ lượng, A Vu thích làm bừa, con đừng giận con bé. Con bé rất thích con đó.”
Mặt của Thẩm Vu hơi đỏ lên, nàng buông đũa xuống, trợn tròn tròng mắt: “Cha à, cha đang nói gì vậy?”
“Ây da, con còn xấu hổ à. Tiểu điện hạ, con xem, đứa con gái này của cha đáng yêu như thế đấy. Cho nên dù con bé có chỗ nào làm không tốt, con cũng bao dung thông cảm một chút, tiểu nữ tử mà, nhường con bé chút đi.”
Lục Vô Chiêu nhịn cười, gật đầu: “Cha yên tâm, con hiểu mà.”
Hắn nhìn Thẩm Vu một cái: “Ta biết nàng thích ta, ta đều biết cả.”
Thẩm Vu nói: “Chàng không biết xấu hổ!”
Thẩm Tông Chí bất mãn lên tiếng: “Con bé này, sao lại nói người ta như vậy?”
Thẩm Vu ấm ức chết được, nàng không nên trở về. Nàng nên nhìn rõ, nơi này không phải nhà mẫu thân đẻ của mình, đây là nhà mẫu thân đẻ của Lục Vô Chiêu!
Trong lòng đã thấy thiên vị rõ ràng, nàng đã không còn là đứa con mà cha mình cưng chiều nhất nữa, giờ là Lục Vô Chiêu mới đúng. Người so với người, tức chết được.
Nàng càng nghĩ càng tức giận, nhích mông sang một bên, cách xa Lục Vô Chiêu một chút.
Hắn gặp phải cơn giận vô cớ này, bất đắc dĩ che trán, thở nhẹ: “Nhạc phụ, tụi con không có gì đâu, thật đó.”
Thẩm Tông Chí nghe không lọt tai, ông ta cũng chẳng tin, dặn dò Lục Vô Chiêu xong, lại giáo huấn Thẩm Vu một trận: “Con gái à, tiểu điện hạ là người tốt như vậy, con phải trân trọng. Nhưng không phải cha hù doạ con nha, hai nam nhân tốt nhất trong thiên hạ đều ở trước mặt con, không thể ỷ lại người ta thương mình thì tùy ý làm bậy, ỷ được cưng chiều mà kiêu ngạo.”
Thẩm Vu yếu ớt lên tiếng: “Cha khen người ta mà cũng không quên nói về mình.”
Thẩm Tông Chí bị vạch trần, trên mặt có chút không nhịn được, ông ta cười hề hề, giả bộ tỏ ra phụng phịu, nghiêm chỉnh nói: “Cha đang nói chuyện tử tế với con đấy, đừng ngắt lời.”
Ông ta nói lời thành khẩn: “Hai đứa vẫn còn trẻ, không biết cuộc đời dài đằng đẵng, cầm tay song hành đến cuối cũng không dễ dàng gì, cha con cũng muốn có cơ hội này, đáng tiếc…”
Gương mặt của Thẩm Tông Chí có vẻ thất vọng, Thẩm Vu lo lắng và hỏi: “Cha…”
“Ây da, không sao, già rồi già rồi, chỉ hy vọng hai đứa có thể sống ngày tháng tốt đẹp, đừng gây gổ, đừng cả ngày giày vò nhau là được.”
Lục Vô Chiêu rót thêm một ly rượu cho Thẩm Tông Chí, nghiêm túc nói: “Cha yên tâm, tụi con sẽ sống tốt ạ.”
Thẩm Tông Chí uống ly rượu chính tay con rể rót cho mình, men say bắt đầu lên mặt. Ông dạy dỗ xong, lại vui vẻ: “Hai đứa mau sinh cho cha một đứa cháu đi, ta cũng từ quan về nhà trông cháu sớm thôi, đánh trận cả đời, mệt rồi.”
Lục Vô Chiêu nghe xong thì nhìn sang Thẩm Vu, thấy mặt của đối phương ửng đỏ, trong lòng hắn khẽ động: “Cha yên tâm, tụi con sẽ cố gắng.”
Hai chữ ‘cố gắng’ hắn nói ra rất nhẹ nhàng, là nói cho Thẩm Vu nghe. Ngả ngớn lại không tùy ý, phong lưu lại không hạ lưu.
Thẩm Vu ngại ngùng cúi đầu tiếp tục ăn cơm, không thèm đếm xỉa đến hai người.
Thẩm Tông Chí vẫn dặn đi dặn lại, từ chuyện vợ chồng chung sống, rồi kể đến chuyện lúc nhỏ của Thẩm Vu, nói là nàng hiểu chuyện và ai gặp cũng thấy thương, cuối cùng nói đến mình thì lại khóc.
Thẩm Vu thật sự không chịu nổi dáng vẻ khóc thút thít của một nam tử hán như cha mình, ăn uống no đủ rồi tự mình rời bàn về phòng trước, để con ma men lại cho ‘con trai ruột’ Lục Vô Chiêu của ông chăm sóc.
“Tiểu điện hạ à, những gì cha nói với con, con đều nhớ hết chưa? Cha giao con gái cho con, con phải thương yêu con bé, đừng để con bé đau buồn. Ợ.” Thẩm Tông Chí đỏ mặt, bước đi loạng choạng.
Lục Vô Chiêu đỡ người đi về, nhẫn nại đáp lại: “Con biết ạ.”
“Đừng thấy cha cứ nói con bé, nhưng trong lòng cha, người mà cha không yên tâm nhất chính là con bé.” Thẩm Tông Chí đấm vào lồng ngực mình: “Cha không có bản lĩnh, không ở cạnh con bé nhiều năm, ta vừa về thì con bé đã tự gả cho con, cha hổ thẹn với mẫu thân nó, hu hu…”
Lục Vô Chiêu rất cảm động, đỡ ông ngồi trên giường, nói nhẹ nhàng: “Tụi con sẽ thường về thăm cha, cha cũng có thể tới Vương phủ ở, con đã giữ phòng cho cha, lúc nào cũng chào đón cha tới.”
“Ây da, cha không đi đâu, ỷ lại vào mấy đứa thì còn ra thể thống gì. Hai đứa mau chóng sinh cháu cho ta là được, có cháu ngoại thì tốt rồi.”
Tuỳ tùng hầu hạ lau mặt rửa tay cho Thẩm Tông Chí, lại giúp ông thay đồ. Lục Vô Chiêu đợi ở bên ngoài, hắn chắp tay đứng trước một bức tranh, ngẩn người một lúc lâu.
Đây chắc là tranh vẽ mẫu thân Thẩm Vu lúc sinh thời, bút tích đã có chút phai màu, nhưng chủ nhân sở hữu nó lại không nỡ cuốn tranh lại.
Cô gái nhỏ trong tranh trắng trẻo nằm mọp trong lòng mẹ, người lại liều lĩnh nhoài ra dò xét bên ngoài, muốn chạm cung tên trong tay cha mình.
Lục Vô Chiêu nhăn mặt cười dịu dàng.
Xem ra lúc nhỏ nàng thích mấy thứ múa kiếm giương đao, hắn không khỏi nghĩ, nếu khi đó hắn đi theo Thẩm Tông Chí lên chiến trường, đợi lúc trở về thì có khi nào nàng càng thích hắn hơn không?
“Tiểu điện hạ? Điện hạ?”
Thẩm Tông Chí gọi hắn từ phía sau tấm bình phong.
Đám nô bộc ra khỏi gian phòng, nhìn Lục Vô Chiêu và hành lễ: “Vương gia, lão gia gọi ngài vào trong ạ.”
Lục Vô Chiêu cất bước đi vào phòng.
Thẩm Tông Chí mặc điển y màu trắng, khí thế to lớn ngồi trên giường, mặt đỏ lựng, thấy hắn đến thì lo lắng nói: “Hôm nay hai đứa sao vậy?”
“Tụi con rất tốt ạ.”
Thẩm Tông Chí cau mày: “Vậy con bé đuổi con về làm gì?”
Lục Vô Chiêu cân nhắc tìm từ: “Con đang chơi với nàng ạ.”
Chơi cái gì thì hắn không nói nhưng Thẩm Tông Chí đã hiểu.
Người hiểu Thẩm Vu đều biết tính cách và sở thích của nàng, không có chuyện gì làm thì thích diễn kịch.
Lúc này Thẩm Tông Chí mới thở phào, cuối cùng cũng yên tâm, cơ thể thả lỏng dựa vào thành giường, co một chân lại rồi đặt tay lên đầu gối: “Vậy thì được, vậy thì được.”
Ông ta ngước mắt lên nhìn Lục Vô Chiêu và cười: “Con đúng là chiều con bé.”
Hắn cũng cười.
“Được rồi, chơi với con bé đi, biết hai đứa vẫn ổn là được.”
Lục Vô Chiêu gật đầu: “Vậy cha nghỉ ngơi đi.”
Hắn nói xong thì cáo lui.
Người đã đi tới bên cạnh tấm bình phong, đột nhiên Thẩm Tông Chí phát hiện ra có chuyện không ổn, ông bỏ chân xuống, tay chống bên mép giường, người thò ra: “Không đúng, quay lại!”
Lục Vô Chiêu dừng bước rồi quay đầu.
“Tiểu hoàng thúc là chuyện gì vậy?” Mặt mày của Thẩm Tông Chí xanh xao, nheo mắt: “Còn nữa, nha đầu đó nói ta ở trong nhà lao là sao? Rủa cha của nó phải không?”
Lục Vô Chiêu: “…”
Ừm… chuyện này không tiện giải thích.
“Hả?”
Đối mặt với vẻ mặt khởi binh vấn tội của Thẩm Tông Chí, Lục Vô Chiêu bèn nói lời thoái thác.
Hắn bình tĩnh đáp: “Là một phần của kế hoạch ạ.”
Thẩm Tông Chí:???
“Trong suy nghĩ của A Vu, nàng muốn gả cho Lục Chi Trạch, thành Thái tử phi. Đêm tân hôn, cha bị người ta hại và phải vào nhà lao, còn nàng cũng được con xông vào Đông cung cứu đi khi sắp uống phải ly rượu giao bôi chứa độc.”
Đây cũng không hoàn toàn là gạt người khác, chẳng qua là biến tấu chuyện đã xảy ra thành chuyện để sáng tác thôi.
“Nàng cảm động và biết ơn, muốn lấy thân báo đáp con, hy vọng con có thể cứu cha nàng khỏi biển lửa, lòng con ngưỡng mộ nàng đã lâu, dĩ nhiên sẽ đồng ý.”
Thẩm Tông Chí giơ tay ngăn lại: “Khoan đã, khoan đã, để cha tiếp thu cái đã…”
Ông sờ đầu mình, nửa ngày trời cuối cùng cũng hiểu ra tiền căn hậu quả. Men rượu chếnh choáng khiến đầu óc của ông trở nên mờ hồ, tốc độ suy nghĩ càng chậm, nhưng ông cũng hiểu ra mấu chốt trong chuyện này.
“Lấy thân báo đáp… anh hùng cứu mỹ nhân? Thúc thúc giết cháu trai, cướp thê tử của cháu mình… bất luân chi luyến?” Thẩm Tông Chí kinh hãi nhìn hắn: “Không phải con còn muốn giết vua đoạt vị đấy chứ?”
Lục Vô Chiêu đứng chắp tay, thản nhiên thừa nhận: “Đúng vậy.”
Thẩm Tông Chí: “…”
Quả nhiên mặc kệ là chuyện hiện thực hay là giả thiết, con gái ông cũng không từ bỏ ý nghĩ giết vua, sao nàng lại hăng hái với chuyện đại nghịch bất đạo như thế chứ?
Thẩm Tông Chí bắt đầu nghĩ lại xem việc dạy dỗ của mình rốt cuộc đã xảy ra vấn đề ở chỗ nào.
“Con bé còn muốn làm gì nữa?”
Lục Vô Chiêu thành thật lắc đầu: “Con không biết.”
Thẩm Tông Chí im lặng một lúc lâu, mới lên tiếng với giọng mệt mỏi: “Về đi, hai đứa về đi, không còn chuyện gì thì về nghỉ ngơi sớm đi.”
“Nhạc phụ, tụi con còn muốn ở phủ quấy rầy vài ngày.”
Thẩm Tông Chí nện xuống giường, không dám tin hỏi lại: “Hai đứa còn lền mề ở chỗ cha làm gì? Cả hai không có nhà ư?”
“Ta xin hai đứa đi đi có được không? Bộ xương già như cha đây không vùng vẫy nổi đâu!”
“Có lẽ A Vu muốn ở lại đây, dù gì câu chuyện của tụi con vừa mới bắt đầu thôi ạ.”
‘Rầm’ một tiếng.
Thẩm Tông Chí ngã chổng vó ở trên giường.
“Nhạc phụ, không, Đại tướng quân…”
Lục Vô Chiêu đi vào trong vài bước.
Thẩm Tông Chí giơ tay chỉ hắn: “Ra ngoài đi, ta không muốn gặp con.”
“Dạ.”
“Hai đứa không đi, thì ta đi. Bắt đầu từ ngày mai, ta sẽ về doanh trại luyện binh, ai cũng đừng tới làm phiền ta.” Thẩm Tông Chí trở người, sức lực yếu ớt: “Để phủ tướng quân làm vỏ bọc là được, đừng để con bé hủy cái nhà này.”
Lục Vô Chiêu bật cười: “Dạ.”
Sau khi hắn đi, Thẩm Tông Chí nằm trên giường, che lồng ngực và thở dốc, một lúc lâu sau mới mở mắt ra, cảm thấy mình lại già đi cả chục tuổi.
Lục Vô Chiêu trở về phòng.
Lúc mở cửa ra, đèn trong phòng trùng hợp vụt tắt.
Hắn đứng đơ ra ở cửa, sau đó âm thầm nhếch khoé môi.
Lục Vô Chiêu coi như không có việc gì, bước qua ngưỡng cửa, quay người đóng cửa lại.
Ánh nến trong sân biệt lập, trước mắt hoàn toàn tối sầm.
Tay của Lục Vô Chiêu còn đỡ trên cửa, đột nhiên sau lưng có một thanh kiếm chĩa vào người.
Thân kiếm đặt lên vai, ý cười trong mắt nam nhân càng nồng đậm: “Thẩm cô nương?”
“Hừ, tên lưu manh háo sắc, không gõ cửa mà đã xông vào khuê phòng của cô nương người ta, điện hạ đúng là có gia giáo đó.”
Lục Vô Chiêu quay lưng về phía nàng, thấp giọng cười nói: “Là cô nương mời bổn vương đến phủ, chứ bổn vương đâu phải không mời mà đến.”
“Ta mời ngài đến làm khách, nhưng không có kêu ngài vào phòng ta.” Nàng nói năng thẳng thắn, kề thanh kiếm vào cổ của nam nhân.
“Xin lỗi, Thẩm cô nương, bổn vương chính là người không nói lý lẽ và ngang ngược, hôm nay cô nương đã lĩnh giáo ở Đông cung rồi.” Hắn cười và quay đầu: “Không phải sao?”
Điều này ám chỉ việc hắn ‘cưỡng bức’ nàng.
Thẩm Vu lập tức nghẹn lời, hai má của nàng bắt đầu nóng ran, nàng đối mặt với ánh mắt của nam nhân, vô thức nhũn chân.
Nàng đỏ mặt: “Ngài… ngài… ngài ra đi.”
Lục Vô Chiêu thở nhẹ, tay đỡ lên cánh cửa rồi thấp giọng nỉ non: “Thẩm cô nương, kiếm không ra khỏi vỏ, đả thương người như thế nào đây?”
Hắn nói xong, nhanh chóng quay người, dưới ánh mắt ngạc nhiên của nữ tử mà giật lấy kiếm được bọc trong vỏ.
“Ngài còn… ưm ưm…”
Một tay của Lục Vô Chiêu ôm eo nàng, cúi đầu che môi nàng.
Họ không phải là người lạ, nên cho dù giả bộ như thế nào, ký ức của cơ thể vẫn luôn rất thành thật.
Thẩm Vu biết, khoảnh khắc hắn xuất hiện, bản thân chỉ có kết cục là trầm mê thế này thôi.
Răng môi kề nhau, yêu thương lưu luyến. Khí tức đan xen, không phân khác biệt.
“Chiêu Chiêu…” Thẩm Vu trong lúc hỗn loạn, không đề phòng mà kêu một tiếng.
Nam tử căng thẳng, khàn giọng nói: “Gọi nhầm rồi.”
“Tiểu hoàng thúc.”
Hắn ‘ừm’ một tiếng, ôm người ngang qua, đôi mắt đã quen với bóng tối. Hắn không thấy chướng ngại, vượt qua tấm bình phong, bế người lên bàn.
Lách cách…
Lục Vô Chiêu đặt kiếm lên bàn.
“Đây là của nàng?” Hắn hỏi.
Thẩm Vu cố nhịn sự manh động mà vòng tay qua: “Là cha tặng cho ta.”
“Tại sao không mang đến…” Lục Vô Chiêu nói đến một nửa thì khựng lại.
Hắn khản giọng cười, vốn muốn hỏi tại sao không mang tới nhà họ, nhưng vấn đề này rõ ràng không hợp với tình cảm hiện tại.
Thẩm Vu nghi ngờ: “Hả?”
“Không có gì.”
Hôm khác hẵng hỏi.
“Cô nương không muốn ta ở lại sao?” Môi dán bên tai nàng và hỏi.
Thẩm Vu có hơi ngứa ngáy.
Đột nhiên nàng không muốn chơi nữa, nàng cảm thấy lúc này nên là nàng chủ động trêu ghẹo mới đúng.
Tuy họ đã thành hôn hơn một năm, cũng thường về Thẩm phủ, nhưng vẩn chưa từng làm chuyện đó trong khuê phòng của nàng.
Hôm nay… hôm nay nàng có vẻ chộn rộn. Nàng quay đầu, ngẫm lại đã thấy có chút kích thích.
“Tiểu hoàng thúc, ngài định cùng ta hoan hảo trong khuê phòng của ta?” Thẩm Vu hỏi thẳng.
Hơi thở của nam nhân càng chùng xuống, đôi mắt như hoà làm một với màn đêm, tay hắn siết chặt ôm eo nàng: “Ừm, không được sao?”
Thẩm Vu đẩy hắn ra: “Không được, đương nhiên không được.”
“Không được cũng không sao.” Lục Vô Chiêu nói: “Bổn vương thích cưỡng ép.”
Hắn ôm người rời khỏi bàn, đi về phía giường.