Gió buổi trưa tháng hai vẫn hơi lạnh, Thẩm Vu cẩn trọng ngồi trên bàn, tay an phận để trên đùi, ngón tay nghịch nghịch vải của chiếc váy, trông có vẻ không tự nhiên cho lắm.
Lục Vô Chiêu nghiêng đầu nhìn nàng một cái, nét mặt không thay đổi và quay đầu, bút lông thấm đầy mực, hắn thản nhiên hỏi: “Thẩm cô nương ngồi đây để bổn vương vẽ đấy à?”
Thẩm Vu bị cách gọi ‘Thẩm cô nương’ làm cho ngỡ ngàng, nàng phản ứng một lúc, đõ mặt gật đầu.
“Ta… ta…” Nàng ấp a ấp úng, chà ngón tay.
Lục Vô Chiêu không quay đầu, đầu bút gác lên mép nghiêng mực, gạt nước mực thừa ra, thấp giọng phát ra tiếng từ trong cổ họng: “Hửm?”
Nữ tử đỏ mặt, tay nắm chặt váy thành cuộn, nàng cứng ngắc cử động cơ thể, hít một hơi thật sâu, mới lấy hết dũng cảm lên tiếng: “Ta khó chịu…”
Lần đầu tiên chắc cũng khó chịu, huống hồ họ còn ở trên bàn, nơi không thoải mái thế này. Hắn vốn không thô bạo, nhưng cũng không tính là thương hoa tiếc ngọc. Dù sao cũng là lần đầu tiên nên hắn không có kinh nghiệm.
Thẩm Vu cảm thấy phần tình tiết mình thêm vào vô cùng hợp lý, trong lòng nàng rất hài lòng về màn biểu diễn của mình, chỉ là không biết Lục Vô Chiêu cảm thấy như… ưm ưm ưm…
Không biết từ khi nào, nam nhân đã gác bút, lại đến chắn trước mặt nàng, tay đỡ sau gáy của nàng, không nói chen vào mà đặt một nụ hôn lên môi nàng.
Thẩm Vu ngỡ ngàng trừng to mắt, không hẹn mà gặp phải đôi mắt đen láy sâu thẳm, có vẻ tàn bạo nhưng chứa chan tình cảm của hắn, trái tim nàng khẽ run lên.
Cả người cũng bất giác run rẩy, bị sự nhiệt tình mạnh mẽ của hắn đánh tan.
Xem ra, Lăng Vương điện hạ rất hài lòng về câu nói của nàng.
Một lúc sau, Thẩm Vu mơ màng bị ai kia đẩy ra, nàng mím chặt đôi môi tê dại của mình, hổ thẹn nhìn Lục Vô Chiêu một cái.
“Chiêu Chiêu, chàng nhiệt tình quá rồi, như vậy không đúng…” Nàng ngỏ giọng lẩm bẩm, ngón tay chọc chọc vào lồng ngực của hắn.
Hắn chủ động thế này, đúng là khác với Lục Vô Chiêu của kiếp trước. Đừng nói là kiếp trước, lần đầu họ gặp nhau trong kiếp này, hắn cũng không phải như thế.
Không đúng, như vậy là không đúng.
Lăng Vương của kiếp trước đâu có điên cuồng đến mức này? Còn lạnh lùng hơn cả băng, cả người đầy khí tức u ám, trông có vẻ là một người không có khao khát gì, sao lại đột nhiên giống như là một đám lửa nổ tung thế này?
Hơn nữa, cảm xúc trong mắt hắn lạnh lùng, sao trên người lại giống như đang bốc cháy vậy?
Điều này không hợp lý, vở kịch của Lục Vô Chiêu quả thật không ổn, hành vi không phù hợp tính cách của mình, đâu đâu cũng thấy sơ hở.
Nhưng Lục Vô Chiêu lại không thuận theo lời nàng nói, hắn gần như chìm đắm trong tình tiết riêng nào đó, ánh mắt càng tối tăm: “Chiêu Chiêu? Thẩm cô nương thích gọi bổn vương như vậy hả?”
Thẩm Vu: “…”
Lục Vô Chiêu cúi mắt suy tư, trầm ngâm một lúc rồi mới gật đầu, miễn cưỡng nói: “Cũng được.”
Thẩm Vu: “…”
Thất kính thất kính, là nàng chịu thua, Lăng Vương điện hạ quả thật còn biết diễn hơn nàng nữa.
Ánh mắt của Lục Vô Chiêu mang tính xâm lược cực kỳ, quét nhìn nàng từ đầu đến chân, mang vẻ đàn áp của người ở vị trí cao. Hắn chỉ nhìn một lượt, cũng không làm bất kỳ chuyện gì quá hạn, quay người đi tới bên cửa sổ, đỡ cửa sổ hạ xuống.
Ngăn gió lạnh khiến người ta phát run, nhiệt độ trong phòng không còn hạ xuống nữa.
Thẩm Vu ngạc nhiên nhìn hắn đi đến trước thư án, nhìn hắn lặng lẽ không lên tiếng rồi lại nhấc bút lên, bắt đầu vẽ tranh trên giấy, trong lòng nàng thấy mềm nhũn. Cả người bắt đầu thấy ấm dần, ấm đến mức ngứa ngáy.
Có lẽ… có lẽ nàng cũng không tính là hiểu rõ Lục Vô Chiêu của kiếp trước. Họ chính là một người, mặc kệ là liệu có gặp nàng hay không thì cũng là như vậy.
Rõ ràng là thích nàng, nhưng đành đợi đến lúc đánh mất thì mới đi tranh, đi giành, dùng cách cưỡng ép để bày tỏ sự yêu thích. Hắn sẽ không bày tỏ tình yêu, chỉ có chiếm hữu.
Hắn rõ ràng thích nàng gọi hắn như thế nhưng không dám nói ‘được’, chỉ có thể bất đắc dĩ nói ‘có thể’, hình như chỉ vì muốn thuận theo nàng mà thôi.
Họ rất khé nguỵ trang cảm xúc của bản thân như vậy, tính cách mạnh mẽ như thế, vừa kiêu ngạo lại vừa tự ti.
Chẳng qua lúc đó Lăng Vương điện hạ đã quen việc dùng sự cứng ngắc và lạnh lùng để che đậy bản tính mềm lòng và lương thiện. Hắn của kiếp này, đã học cách yêu người khác.
Thẩm Vu chợt nhớ đến chuyện lúc trước. Trước đây nàng không hiểu, không hiểu tại sao cả đêm hắn không cách nào chợp mắt, chỉ ôm lấy bức tranh của nàng mà thất thần một lúc lâu.
Rốt cuộc cảm xúc muốn đọng lại đến mức độ nào mới khiến cho vị đế vương trẻ tuổi ban ngày đoan chính tự kiềm chế, lúc nào cũng bình tĩnh, khi đêm khuya thì lại lộ ra vẻ yếu ớt.
Khóe mắt của Thẩm Vu hơi nóng, nàng đưa tay dụi mắt. Lúc cúi đầu, nàng không thể ý nam nhân đang cau mày.
“Thẩm cô nương.”
“Ừm.” Nàng rầu rĩ đáp.
Lục Vô Chiêu rút một cây trâm cài tóc hồng ngọc từ trong tay áo ra, đưa cho nàng, hắn thản nhiên nói: “Tóc nàng rối rồi.”
Thẩm Vu nhìn thấy, ngây ngẩn cả người.
Đột nhiên trong đầu nàng hiện lên một hình ảnh…
“Phu quân, phu quân, phu quân? Tóc ta bị rối, chàng giúp ta sửa sang lại chút đi!”
Nam nhân bất lực mà mỉm cười, rút một cây trâm cài tóc hồng ngọc từ trong tay áo ra, lấy tay chải tóc, giúp nàng chỉnh lại tóc tai.
“Ồ, đây không phải cây trâm mang lúc đại hôn à, ta không nỡ cài nó, sao lại ở trong tay chàng thế?”
“Tóc nàng cứ hay bị rối, cho nên ta luôn mang theo sẵn bên người.”
Hắn có ý riêng, đôi vợ chồng son mới cưới, củi khô lửa bốc, luôn không phân biệt thời gian mà cứ dính lấy nhau một chỗ. Tuy nói là không đến mức luôn va chạm, nhưng cũng không tránh được thân mật, thường thì tóc tai sẽ lộn xộn. Nàng oán trách vài lần, Lục Vô Chiêu dứt khoát mang theo một cây trâm bên người để tiện cài tóc lại cho nàng.
“Ta không nỡ cài nó đâu, trâm cài nhiều như thế, chàng tuỳ tiện lấy một cây không được à?”
“Một cây trâm thôi mà, sao lại không nỡ?”
“Nhưng đây là trâm mà chúng ta dùng trong lúc đại hôn, có ý nghĩa khác thường, làm mất nó thì biết tính sao?”
“Sẽ không mất đâu, ta mang theo bên người mà.”
“Vậy nếu ta cài làm cho nó cũ đi thì tính sao đây? Đây là vật dùng trong lúc đại hôn mà.”
“Vậy thì thành hôn lần nữa, ta tặng nàng một trâm cài mới.”
“…”
“Thẩm cô nương?” Lăng Vương đưa tay, giục nàng nhận lấy.
Thẩm Vu hoàn hồn, thấp giọng hỏi: “Ngài… lấy từ đâu ra thế? Đẹp thật đó.”
Ngón tay của hai người chạm vào nhau, Lục Vô Chiêu rút tay về trước, nét mặt không thay đổi và lên tiếng: “Chắc là hoàng huynh ban thưởng, bổn vương tiện tay cầm lấy thôi.”
“Ồ…”
Đây rõ ràng là sính lễ mà hắn cố tình chuẩn bị cho buổi đại hôn, là hắn tặng cho nàng. Hồng ngọc ở phía trên rất hiếm có, là hắn nhờ rất nhiều người mới tìm thấy, ngọc cũng do chính tay hắn mài giũa, trâm là chính hắn nhìn người ta chế tạo.
Đúng là nam nhân khẩu thị tâm phi.
Tay của hắn rất khéo, biết làm nhiều thứ, chắc đều là lúc ở một mình, dùng thời gian rỗi để học hỏi. Hắn rất thông minh, học cái gì nắm chắc cái đó, nàng đều giữ từng món đồ mà hắn tặng, xem như bảo bối.
Thẩm Vu bắt đầu hồi tưởng, kiếp trước có cây trâm cài này hay không.
Chắc là không có, dù gì hắn không dám nghĩ đến việc cưới nàng, không dám muốn nàng.
Bỗng nhiên tâm trạng của Thẩm Vu sa sút.
Cũng không đúng, có lẽ hắn lặng lẽ nằm mơ giấc mơ thế này, nhưng khi tỉnh dậy thì lý trí lại chiếm thế thượng phong, xua tan những suy nghĩ không thiết thực kia.
“Tiểu hoàng thúc.”
Giọng của nàng ong ong.
Lục Vô Chiêu khẽ cau mày, nghiêng đầu qua nhìn nàng: “Ừm.”
“Ta đi với ngài.” Nàng nói.
Lục Vô Chiêu giật mình, im lặng một lúc, lại nhìn sang bức tranh vừa hoàn thành một nửa: “Vậy còn tranh thì sao?”
Thẩm Vu nhìn lướt qua bức tranh, chỉ liếc mắt một cái, cũng không nhìn đi chỗ khác ngay.
“Tranh, cần phải vẽ xong.”
Kiểu tóc của người trong tranh không phải kiểu hôm nay nàng chải, mà là năm nàng mười bảy tuổi, trong kinh thành thịnh hành kiểu tóc này, cô nương chưa xuất giá đều rất thích.
Mọi thứ đều giống như đã từng quen biết, y hệt với kiếp trước nàng từng gặp.
Thẩm Vu gắt gao nhìn chằm chằm vào gương mặt nghiêng của nam nhân, ý đồ muốn biết người ở trước mặt là ai.
Vùng trán và kiểu mắt của nam nhân trông rất đẹp, dung mạo khôi ngô, khí chất lạnh lùng và tự phụ, hàng mi hơi rủ xuống, đuôi mắt xếch lên tự nhiên, nhìn có vẻ sắc bé và không dễ tiếp cận.
Bề ngoài vẫn như vậy, nhưng khí chất lại có sự khác biệt so với trước đây.
Lúc trước, đôi mắt đó từng khiến người ta không dám nhìn thẳng, nàng chưa từng nhìn vào đôi mắt tối tăm thâm thúy như vậy, dường như không có ánh sáng chiếu qua. Chẳng những không có ánh sáng chiếu vào, cũng không có chút sinh khí, âm u đầy vẻ chết chóc.
Nhưng bây giờ, cho dù hắn có bắt chước thế nào đi nữa, cũng không còn dáng vẻ không còn sinh khí như thế.
Nhưng nếu hắn không có trí nhớ, thì sao lại có thể vẻ ra bức tranh này?
Lần đầu tiên Thẩm Vu cảm thấy mình đóng vai khó mà thoát ra như vậy. Nàng đắm chìm trong cảm xúc khổ sở, xém chút không đi khỏi được.
Nàng từ trên bàn đi xuống, kéo cánh tay của nam nhân, không kịp chờ đợi mà hỏi: “Có phải chàng đã biết gì đó rồi không?”
Lục Vô Chiêu phát giác sự khác lạ của nàng, xoá đi sự lạnh lùng giữa đôi lông mày, dần dần dịu dàng: “Chuyện gì?”
“Có phải chàng cũng trở về rồi? Nếu không thì sao chàng lại vẽ được như vậy?” Nàng chỉ vào bức tranh đã hoàn thành: “Giống y hệt, y như đúc… có phải chàng đã biết?”
Lời nói không đầu không đuôi nhưng Lục Vô Chiêu lại hiểu.
Hắn đặt bút xuống, đem người ôm vào lòng, vỗ về phía sau lưng nàng: “Ta không biết, không hẳn.”
Thẩm Vu cũng thoát vai, siết chặt quần áo của hắn: “Vậy sao chàng lại vẽ ra được?”
“Ta chỉ là đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà nghĩ, nếu chúng ta không gặp nhau, vậy nàng của năm mười bảy tuổi chắc sẽ là như thế.”
Khoé môi của Lục Vô Chiêu hơi cong, dán vào bên tai nàng mà nhẹ giọng: “A Vu, mặc kệ là nàng có gả cho ta hay không, mặc kệ nàng mười bảy tuổi trước đây hay là mười bảy tuổi của hiện tại, ta tin, nàng chưa từng thay đổi.”
“Kiếp này, mười bảy tuổi của nàng thuộc về ta, cho nên ta sẽ vẽ.”
Năm đó nàng mười sáu tuổi vẫn chưa gả cho hắn, lúc sinh nhật mười bảy tuổi thì nàng đã là Lăng Vương phi, không có ai hiểu dáng vẻ của Thẩm Vu năm mười bảy tuổi ra sao rõ hơn hắn được.
Cho nên, ‘Lục Vô Chiêu’ kiếp trước chắc còn hiểu rõ và yêu Thẩm Vu hơn là họ tưởng tượng.
Lục Vô Chiêu có vẻ ngạc nhiên, trong lòng có mâu thuẫn nhẹ với cái tôi khác của mình. Lúc này, họ là cùng một người nên cảm giác chân thật hơn.
“A Vu, ta thương hại hắn ta. Hắn ta chỉ có thể trốn ở nơi hẻo lánh nhìn lén nàng. Còn ta, có thể quang minh chính đại mà ôm lấy nàng.”
“Nếu để ta đóng vai hắn ta, ta hy vọng hắn ta có thể dũng cảm một chút, cho nên ta sẽ cứng rắn với nàng, vì không muốn bỏ lỡ lần nữa. Cho dù bị nàng bài xích, ta cũng không muốn bỏ lỡ lần nữa.”
Thẩm Vu nằm trong lòng hắn và gật đầu: “Ta hiểu rồi.”
“A Vu, chúng ta không chơi nữa, được không?” Lục Vô Chiêu đau lòng ôm lấy gương mặt nàng.
Hắn không chịu được nàng đau buồn, hắn quả thật không có ký ức liên quan đến kiếp trước, chỉ có một số mảnh vụn rời rạc sẽ xuất hiện trong giấc mơ của hắn, không phải hoàn chỉnh.
Những tháng ngày một người một hồn ma cô đơn trái ngược nhau, những ký ức đó, chắc chỉ có một mình nàng có.
Dùng cách như vậy để hoà giải với quá khứ, đối với nàng mà nói thì thật sự không công bằng.
“Ta không nỡ thấy nàng đau buồn như vậy, A Vu.” Hắn thẳng thắn mà chẳng kiêng dè bày tỏ cảm tưởng trong lòng mình trước mặt nàng.
Thẩm Vu lắc đầu: “Cứ coi như hoàn thành tâm nguyện của ta.”
Điều chỉnh cảm xúc xong, họ lại khó khăn trở lại trạng thái ban đầu, không làm khó bản thân nữa, cứ thuận theo tự nhiên là được.
Thẩm Vu đứng bên cạnh hắn, nhìn Lục Vô Chiêu vẽ cho xong bức tranh.
Sau khi vẽ xong, Thẩm Vu cảm thán một tiếng: “Nếu có một ngày kia, chàng phải lưu lạc đầu đường, dựa vào bán tranh chữ mà sống thì cũng không lo bị đói.”
Lục Vô Chiêu: “…”
Hắn bất lực nhìn nàng, đặt bút xuống, đợi mực khô rồi cuộn tranh lại.
“Vẽ xong rồi.” Hắn đưa cho nàng, ánh mắt bình tĩnh.
Thẩm Vu mím môi cười, trịnh trọng nhận lấy cuộn tranh: “Vậy thì, ngài có thể đưa ta đi rồi.”
Nàng chủ động đưa tay ra với hắn.
Lục Vô Chiêu bình tĩnh nhìn nàng một lúc, cuối cùng nắm tay, quay người hướng đi ra ngoài.
Cổng lớn của Đông cung từ từ mở ra, ánh nắng buổi chiều tươi sáng, chiếu lên người của cả hai, khiến họ cảm giác dường như đã trải qua mấy đời.
Lục Vô Chiêu đang muốn cất bước đi ra ngoài, nơi lòng bàn tay có lực kéo ra phía sau, hắn quay đầu lại.
Nữ tử đang cười híp mắt, ngẩng đầu nhìn mây trắng trên trời.
“Lần trước ta bám vào tranh mới có thể rời khỏi đây, lần này cuối cùng có thể tự mình đi ra rồi.” Nàng quay đầu nhìn sang Lục Vô Chiêu, đồng tử trong suốt phản chiếu khuôn mặt điển trai của nam nhân: “Còn chưa cảm ơn…”
“Cảm ơn chàng đưa ta rời khỏi đây.”
Giữa họ, cho đến giờ thì sự cứu rỗi là đến từ cả hai phía.
Lục Vô Chiêu không nói gì, chỉ siết chặt tay nàng, lại nắm tay nàng lần nữa, rời khỏi cung điện này.
Họ cung kính hành lễ với người trong cung rồi mới đi khỏi, tay nắm chặt tay, đi vào hoàng cung.
“Tiểu hoàng thúc, ngài đưa ta đi đâu vậy?”
Thẩm Vu nắm tay của nam nhân, thoải mái bước đi, giọng nói không cố ý đè nén.
Một cung nữ đang đi ngang qua, nghe tiếng nói thì bước chân của người dẫn đầu đội người trong cung đi chậm lại.
Như có sự dò xét nào đó dừng lại trên người bọn họ.
Lục Vô Chiêu: “…”
Hình như hắn có thể tưởng tượng những gì người khác đang nghĩ.
Trong lòng thầm thở dài, dung túng thuận theo nàng mà nói: “Thẩm cô nương muốn đi đâu.”
Thẩm Vu cười hi hi rồi lắc lắc tay: “Tiểu hoàng thúc đã cướp ta rồi, vậy ngài đi đâu thì ta đi đó, phải không tiểu hoàng thúc?”
Đám người trong cung: “…”
Lục Vô Chiêu thở dài: “Ừm, cô nương nói chí phải.”
Họ tiếp tục đi về phía trước, chân trước đi ngang qua lối vào ngự hoa viên, chân sau có hai người đi ra từ ngự hoa viên.
Trong tay của Chử Linh Thư còn cầm thanh kiếm của Tạ Tu Hoà, họ nhìn bóng lưng của hai vợ chồng Lăng Vương, vẻ mặt ngỡ ngàng, đồng thanh lên tiếng: “Tiểu hoàng thúc?”
Thẩm Vu và Lục Vô Chiêu đồng thời quay đầu.
Bốn người, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, đôi bên nhìn nhau mà không nói gì.