Thẩm Vu không tìm được Trình Thời, bởi vì Lục Vô Chiêu gặp được nàng ấy trong ám lao. Lúc Mạnh Ngũ cho người lui xuống, nhìn thấy Trình Thời đi tới hắn có hơi sửng sốt.
Bên hông Trình Thời treo một bao thuốc, bên trong có rất nhiều chai lọ. Nàng ấy quỳ một gối xuống đất, mấy cái chai chạm vào nhau phát ra tiếng vang trong trẻo.
“Vương gia.”
“Trình đại phu đã gặp được người muốn gặp rồi?” Lục Vô Chiêu dừng lại, nhẹ giọng hỏi.
Dùng độc dược làm Lục Bồi Thừa chết giả, đem một “thi thể” giả đến Vương phủ, điều quan trọng nhất là độc dược của Trình Thời, mà điều kiện hợp tác của bọn họ là giao Triệu Khúc cho Trình Thời xử lý.
Năm đó, trong thời gian Triệu Khúc đi theo sư phụ hắn hầu hạ tiên đế cũng là năm Chú Cấm Khoa của Thái y viện bị huyết tẩy. Lục Vô Chiêu đã điều tra rõ, trong những người có tham dự vào sự kiện này, người còn sống hiện giờ chỉ còn một mình Triệu Khúc.
Chú Cấm Khoa bị giết sạch, nguyên nhân chủ yếu là do những người này không “có chung chí hướng” với Hoạn đảng, dưới sự châm ngòi thổi gió của những kẻ rắp tâm, người của Chú Cấm Khoa đã trở nên vô dụng dường như không còn một ai sống sót.
Cả người Trình Thời run lên, nàng ấy lùi một chân về phía sau, từ tư thế quỳ một gối thành quỳ hai chân xuống đất.
Hiện giờ Triệu Khúc cũng bị nhốt trong ám lao này, chẳng qua hắn ta không bị nhốt cùng một chỗ với cùng Lục Bồi Thừa.
Trình Thời không nén được nước mắt, giọng nàng ta run rẩy: “Đã gặp được, gặp được rồi, đa tạ Vương gia thành toàn.”
Nàng ta dập đầu với Lục Vô Chiêu, “Đa tạ Vương gia, đa tạ ngài.”
“Người thế nào rồi?”
“Ngài yên tâm, tiểu nhân sẽ không để tên hoạn quan kia dễ dàng tắt thở.” Nàng ấy vỗ vỗ tay nải, “Những bảo bối ở đây, ta sẽ để cho hắn ta từ từ thử từng thứ một.”
Trình Thời ngẩng đầu, một giọt nước mắt trong suốt chảy xuống theo khóe mắt, trông nàng ấy lại rất kiên định, khí phách nói: “Tiểu nhân phải trả lại những nỗi khổ hắn ta đã gây ra cho những người vô tội khắp nơi.”
Mạnh Ngũ chưa từng thấy nàng ấy khóc bao giờ nên không khỏi có chút hoảng hốt, lúc hắn giật mình nhận ra Lục Vô Chiêu đã tự xoay xe lăn đi vào bên trong, “Không cần đi theo, ở đây chờ.”
Mạnh Ngũ hoàn hồn, hổ thẹn ôm quyền: “…vâng.”
Bóng dáng của nam nhân quanh qua khúc cua, biến mất khỏi tầm mắt, Mạnh Ngũ bước lên từng bước đỡ Trình Thời đứng lên.
Hắn không biết an ủi như thế nào, chỉ có thể nói một câu “Chúc mừng” khô khan. Trình Thời lau nước mắt, cười cười nhìn hắn, nắm tay của nàng dùng sức đấm đấm bả vai của Mạnh Ngũ, khàn giọng nói: “Ta cũng cám ơn Mạnh đại nhân.”
“…Không, không cần cám ơn.” Mạnh Ngũ không được tự nhiên quay đầu đi, hai tai hắn ta ửng đỏ.
Trình Khúc điều chỉnh cảm xúc, nàng ta thở phào một hơi, “Mạnh đại nhân, vậy tiểu nhân xin cáo lui trước.”
Nàng ấy ôm quyền muốn rời đi.
“Khoan đã!”
“Dạ?” Trình Thời quay đầu lại.
Mạnh Ngũ ho một tiếng, “Chủ tử có vẻ không được khỏe, ngươi… chờ một lát, ta sợ người nọ sẽ làm chủ tử bị thương.”
“Được thôi.” Trình Thời sảng khoái đáp ứng, nàng ấy dựa lưng vào tường, nhìn xuống đất.
“…”
Mạnh Ngũ tựa vào bức tường đối diện, hắn ôm kiếm, trầm mặc nhìn người đối diện.
Không khí bên ngoài rất an tĩnh, bên trong lại u ám tràn ngập mùi máu tươi.
Lần thứ hai Lục Vô Chiêu đi tới trước nhà giam của Lục Bồi Thừa, hắn lệnh cho hai cai ngục lui ra, tự mình xoay xe lăn đi vào.
…
Đêm đó, Lục Vô Chiêu phải tốn mất mấy canh giờ mới trấn an được Thẩm Vu. Cũng may Trình Thời đã xem qua vết thương ở chân cho hắn, không có gì đáng lo ngại, nếu không, Thẩm Vu cũng không chịu tha cho hắn.
Đêm đã về khuya, hắn im lặng đến khác thường, mệt mỏi ôm lấy ái thê.
Mặc dù cũng lưu luyến, cũng yêu rất đậm sâu, nhưng Thẩm Vu luôn cảm thấy hắn có vẻ không yên lòng, trông hắn có rất nhiều tâm sự, không mấy vui vẻ.
Thẩm Vu lười biếng ngáp một cái, nhích lại gần hắn, “Chiêu Chiêu, có phải chàng đến gặp cẩu hoàng đế rồi không?”
Lục Bồi Thừa đã không phải là hoàng đế nữa, nhưng Thẩm Vu thật sự không muốn nhắc đến tên của hắn ta, ngại ô uế miệng.
“…Ừm.” Hắn nói.
“Hắn ta lại mắng chàng à? Hay hắn ta lại bức bách chàng?” Nàng mở to đôi mắt trong suốt, ánh mắt của nàng đầy thân thiết cùng lo lắng.
Lục Vô Chiêu lắc đầu, “Không có gì.”
“Chàng lại muốn gạt ta?” Thẩm Vu nhìn chằm chằm hắn.
Nam nhân thấy nàng như sắp nổi giận, vội vàng dỗ: “Ta chỉ đột nhiên nhớ tới chuyện trước kia nên tâm trạng không tốt, muốn đi gặp hắn ta.”
Nói là gặp, nhưng Thẩm Vu hiểu ý của hắn. Nhất định không phải “gặp” bình thường.
“Đã chết rồi sao?” Nàng hỏi.
Lục Vô Chiêu lắc đầu bật cười, “Nương tử chưa cho phép, sao ta dám để cho hắn ta chết dễ dàng được chứ.”
Thẩm Vu vừa lòng gật đầu, “Như vậy còn được.”
Nàng không hỏi nữa, cũng không hỏi hắn nghĩ tới chuyện gì, vì sao tâm trạng không tốt.
Nếu có thể làm cho hắn không khống chế được cảm xúc mà chủ động đi gặp cẩu hoàng đế, nhất định không phải là chuyện gì tốt đẹp, nàng không muốn hắn nhớ lại ác mộng thêm một lần, cho nên nàng cố ý nói những chuyện khác để dời lực chú ý của hắn.
Lục Vô Chiêu kiên nhẫn nghe nàng nói, nàng nói nàng đọc được mấy thứ thú vị trong sách.
Nàng nói đến tình hình gần đây trong thư quận chúa Nghi Ninh gửi tới, nghe nói Tạ Tu Hòa cầu hôn Chử Linh Thư. Lục Vô Chiêu không hề có vẻ kinh ngạc, còn bị nàng càu nhàu một lát, nàng nói sao không sớm nói cho nàng biết.
Khắp thiên hạ chỉ còn một mình nàng chẳng hay biết gì, chỉ có một mình nàng ngốc nghếch cái gì cũng không biết, ai cũng gạt nàng, làm như nàng là người gặp sắc quên bạn vậy, không quan tâm đến bạn thân, không quan tâm đến huynh trưởng.
Sau đó nàng lại nói đến chuyện mất mặt gần đây của Thẩm Tông Chí, tâm trạng của Lục Vô Chiêu đã tốt hơn rất nhiều, đôi lúc còn cười theo lời nàng kể, còn tay hắn vẫn chậm rãi vỗ lên lưng nàng.
Chốt lát sau, giọng nói của Thẩm Vu dần dần nhỏ xuống, hai mí mắt như dính lại một chỗ, chậm rãi khép lại, không mở ra nỗi.
Nam nhân buồn cười, hắn nhẹ tay vỗ lưng nàng.
Thật đáng yêu, đến cuối cùng lại tự ru mình ngủ.
Ánh mắt hắn dịu dàng lưu luyến, tiết tấu vỗ lưng nàng chậm lại.
“Chiêu Chiêu…” Nàng mơ mơ màng màng nâng tay ôm lấy cổ hắn, vô cùng thân thiết cọ cọ chóp mũi, “Nếu chàng không muốn thì có thể giết chết hắn ta đi, nơi này là nhà của chúng ta, cứ giam giữ hắn ta như vậy ngại làm ô uế chỗ đất kia.”
Khóe miệng Lục Vô Chiêu nhẹ nhàng cong lên, động tác của hắn ngừng một lát, “A Vu.”
“Hửm?” Thẩm Vu gian nan hí mắt ra.
Lục Vô Chiêu chần chờ một lát, thấp giọng hỏi: “Nếu, ta nói nếu, Lục Bồi Thừa bắt nàng gả cho Thái tử, dưới tình huống như thế nào nàng sẽ chấp nhận mối hôn sự này?”
Thẩm Vu bỗng dưng mở mắt ra.
Nàng không hề chớp mắt nhìn hắn, nàng nhìn rất chăm chú tựa như sắp đục một cái lỗ trên mặt hắn.
“Gả cho…Thái tử?”
“Ừm.”
Đáy lòng Thẩm Vu đột nhiên rối loạn, nàng kiềm chế sự bối rối, “Vì sao chàng lại đột nhiên hỏi như vậy?”
“Hôm nay ta đi gặp hắn ta, hắn ta nói vốn dĩ nàng muốn gả cho Lục Chi Trạch.” Đồng tử của Lục Vô Chiêu u ám, giọng hắn lạnh lùng, “Việc này ta đã biết từ trước, nhưng không hề lường trước được, hắn ta còn tính toán làm những chuyện bỉ ổi như vậy với nàng.”
Lục Bồi Thừa đều nói ra cả rồi.
Ngày đêm tra tấn, cả người không còn một nơi lành lặn, tinh thần của hắn ta đã sắp không xong rồi, hắn ta hận Lục Vô Chiêu đến chết rồi, hận không thể bóp chết hắn, nhưng hắn ta lại không nỡ giết hắn.
Bởi vì Lục Vô Chiêu là do hắn ta một tay nuôi lớn, ngay cả cái tên Lục Vô Chiêu này cũng là do hắn ta đặt cho, hắn ta chưa bao giờ để tâm đến đứa nhỏ nào như vậy.
Tình cảm phức tạp đan xen với nỗi đau bị tra tấn làm cho Lục Bồi Thừa gần như sắp phát điên lên, hắn ta nói đã sớm nghĩ xong cách khống chế Thẩm gia, thậm chí còn nghĩ tới việc nếu Thẩm Vu không ngoan ngoãn nghe lời hắn ta sẽ ép buộc nàng thế nào.
“A Chiêu, đệ rất tức giận phải không? Đến đây, giết chết ta đi, dùng cách ta đã dạy cho đệ giết chết ta đi.” Đôi mắt đỏ bừng của Lục Bồi Thừa trừng trừng, nếp nhăn trên trán hắn ta tầng tầng lớp lớp xô lại với nhau, trong ánh mắt của hắn ta chứa đầy sự điên cuồng.
Trong nháy mắt Lục Vô Chiêu bình tĩnh lại, hắn sẽ không để cho hắn ta được giải thoát dễ dàng như vậy, tất cả những đau khổ của hai mươi năm qua vẫn chưa đòi lại đủ.
Nhưng hắn không muốn nghe bất kỳ lời kích động nào của Lục Bồi Thừa nữa, vì thế đã cắt lưỡi của Lục Bồi Thừa đi, thế giới thanh tịnh.
Nhưng kế hoạch của Lục Bồi Thừa vẫn là cái dằm trong tim Lục Vô Chiêu.
Hắn nghĩ, nếu không phải Thẩm Vu sớm đã quen biết hắn, nếu nàng chưa từng nói không muốn gả cho Thái tử, nếu hắn để mặc cho sự tự ti và rụt rè của mình khống chế mà đẩy nàng ra xa, có khi nào sẽ đẩy kết cục theo hướng khác không?
Một kết cục không những không có hắn, thậm chí còn đẩy nàng đến đường chết.
Nghĩ lại mà sợ, Lục Vô Chiêu nắm chặt tay, siết chặt nàng vào lòng.
Đối với cảm xúc yếu ớt bất thình lình này của hắn Thẩm Vu không hiểu, nàng cũng không dám đoán nguyên nhân dẫn đến cảm xúc này, nàng rất sợ Lục Vô Chiêu sẽ nhớ lại kiếp trước.
Đời này Chiêu Chiêu đã khổ như vậy, nàng không muốn hắn vì nàng mà khổ sở thêm nữa.
Thẩm Vu vốn định dùng sự im lặng để cho qua vấn đề này, nàng nhổm người dậy hôn lên môi hắn, mặc kệ mọi chuyện.
Vừa mở mắt ra đã nhìn thấy ánh mắt đầy đau thương và sợ hãi của nam nhân.
Tim Thẩm Vu đau xót, nàng lùi lại nửa bước, môi dán lên môi hắn khẽ thở dài một tiếng.
“Nếu như bất đắc dĩ, vậy nhất định là bởi vì cha.”
Tựa như đời trước, trong sinh mệnh của nàng chỉ có một người quan trọng, đó chính là cha của nàng.
Chuyện bệ hạ nghi kỵ Thẩm gia đã biểu hiện rất rõ ràng, nhưng Thẩm gia vẫn là lương tướng trung trinh như một, Thẩm Tông Chí tính cách cương trực, sẽ không dễ dàng để cho bản thân phải gánh trên lưng những tội danh uất ức vô lý, Thẩm Tông Chí càng không chịu được chuyện những tướng sĩ theo ông vào sinh ra tử phải chịu thiệt thòi, ông nhất định sẽ nghĩ cách chứng minh mình trong sạch.
Nhưng nếu muốn để hoàng đế an tâm, cũng chỉ có thể thỏa mãn ý nguyện của hoàng đế, gả con gái cho Thái tử, kết hai họ làm thông gia, trở thành người một nhà.
Thẩm Tông Chí không muốn, nhưng ông cũng không có cách nào khác, không muốn tướng sĩ chịu thiệt, lại càng không nguyện hy sinh con gái, ngày đêm đều chịu dày vò.
Thẩm Vu đau lòng phụ thân nên giả vờ mình và Lục Chi Trạch yêu thương thắm thiết, thuyết phục Thẩm Tông Chí chấp nhận mối hôn sự này.
Đáng tiếc, tất cả đều là giả, từ đầu đến cuối thứ hoàng đế muốn là Thẩm gia chết. Lúc đó Lục Bồi Thừa đã tìm được người thay thế Thẩm Tông Chí, mà nhân mạch Thẩm Tông Chí nắm trong tay là thứ duy nhất có thể khiến hoàng đế kiêng kị, sẽ được giao ra cùng với lúc Thẩm gia gả con gái đi.
“Nếu hoàng gia bức cha ta, ta nhất định sẽ ‘nguyện ý’ gả.”
Mà sau đó, cha sợ lòng quân nghi kỵ, sợ nàng gả đi sẽ bị ức hiếp, vì thế cam tâm tình nguyện buông bỏ địa vị, Thẩm gia chỉ còn hai bàn tay trắng, cuối cùng bị biến thành con tốt thí chết thay trên bàn cờ.
Thẩm Vu vẫn luôn hối hận, cha vì thương nàng mà có thể buông bỏ hết thảy, cha nhìn không thấu, sao nàng cũng nhìn không thấu chứ? Là do nàng ngu xuẩn, không nhìn thấu dược đạo lý đơn giản như vậy.
Câu kế tiếp, Thẩm Vu chưa nói ra, cả đời này nàng cũng sẽ không nói ra.
Nhưng Lục Vô Chiêu rất thông minh, hắn chính là người hiểu Lục Bồi Thừa nhất trên đời này, mặc dù nàng không nói, hắn cũng có thể đoán được chuyện sau đó.
“May thay tất cả đều không xảy ra, A Vu, thật tốt.” Hắn vùi đầu vào bả vai của nàng, cảm thán.
Thẩm Vu cong môi cười cười, ôm lấy tấm lưng của nam nhân, “Đúng vậy, Chiêu Chiêu, thật tốt.”
Có thể trọng sinh, là chuyện may mắn nhất của nàng.
Có lẽ vì ngày nghĩ nhiều nên đêm nằm mộng. Đêm đó, Lục Vô Chiêu lại mơ một giấc mơ tuyệt vọng.
Hắn mơ thấy con gái Thẩm gia gả tới Đông cung, còn mình ngồi trên xe lăn, đứng ngay ở hàng đầu đội ngũ, trầm mặc nhìn đại hôn của Thái tử kết thúc.
Hắn mơ thấy hai người nọ được đưa vào động phòng trong sự vui mừng của mọi người, mà hắn, chỉ có thể chết lặng ở tại chỗ, làm thế nào cũng không thể trượt xe lăn về phía trước nửa bước.
Hắn mơ thấy mình đi mãi đi mãi trong vô định, bất giác đi tới bên ngoài Đông cung.
Đêm đã khuya.
Hắn giống một trên trộm xấu xa, muốn đi trộm ánh trăng sáng chói trên bầu trời kia xuống, nhưng do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn thua bởi sự yếu đuối cùng tự ti, chỉ dám làm một người nhu nhược, chỉ dám đứng cách rất xa rất xa, yên lặng nhìn cung điện tràn ngập không khí vui mừng trong đêm đen kia.
Hắn không xứng được đau thương, cũng không xứng hối hận.
Nam nhân xoay xe lăn đi về phía rời khỏi nơi này. Bóng dáng lạnh lùng cao ngạo bị bao phủ trong bóng đêm u ám.
Đi được hai bước, trên mặt thấy lạnh, hắn kinh ngạc dừng lại, chậm rãi ngẩng đầu lên, lại có thêm nhiều bông tuyết nhỏ mịn rơi trên mặt, hơi lạnh thấu tận xương tủy, lạnh đến mức làm hắn rùng mình một cái.
Đã vào tháng hai, khí trời vẫn chưa ấm lại, ban đêm vẫn rơi tuyết nhỏ.
Lục Vô Chiêu nuốt xuống nỗi chua xót nơi cổ họng, lại quay đầu liếc mắt nhìn một cái.
Sau này, nếu có thể ít đến cung này thì nên ít đến.
“Nàng chỉ gặp ta bốn lần, gọi ta năm lần Tiểu hoàng thúc.” Hắn quay lại đầu, chua xót nở nụ cười, “Ta đây cũng tặng nàng năm lần ‘tân hôn vui vẻ’ vậy.”
Hắn xoay xe lăn, chậm rãi rời đi trong trời tuyết, tựa như một con sói cô độc hành tẩu trên sa mạc.
Hắn thầm nói ở trong lòng năm lần, hoặc có lẽ nhiều hơn, hắn không nhớ rõ.
Tóm lại vẫn là lời chúc phúc đến từ “trưởng bối”, là lời chúc phúc đến từ người không quen thuộc, hy vọng đời này nàng có thể bình an khỏe mạnh, hạnh phúc sống quãng đời còn lại.
“Thôi, vẫn nên thường xuyên đến đây đi, nếu như hắn ta đối với nàng không tốt, ta còn có thể…”
Còn có thể giáo huấn hắn ta.
Lục Vô Chiêu còn đang chậm rãi đi trên đường, còn chưa đi đến cuối, con đường im lặng đột nhiên trở nên ồn ào.
Ánh lửa càng ngày càng nhiều, cung nhân mang theo đèn vội vội vàng vàng. Bọn họ vội vàng chạy đến một hướng, là hướng Lục Vô Chiêu đang đứng, hướng về nơi nàng đang ở.
Một nỗi sợ hãi khủng hoảng vô hình đột nhiên dấy lên trong lòng hắn.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Hắn gọi một tiểu thái giám lại.
Tiểu thái giám quỳ trên mặt đất, “Lăng Vương điện hạ kim an, Đông cung đã xảy ra chuyện rồi ạ.”
Lục Vô Chiêu nắm chặt tay vịn, giọng hắn căng thẳng, “Đông cung làm sao?”
“Thái tử phi chết rồi.”
Nháy mắt Lục Vô Chiêu như bị cái gì đó nện mạnh vào đầu.”Ngươi nói… cái gì?”
“Hồi bẩm điện hạ, Thái tử phi đã chết.” Tiểu thái giám nói.
Nam nhân há miệng thở dốc, một lúc lâu sâu hắn cũng không nói ra được tiếng.
Tuyết đột nhiên rơi nhiều hơn, chớp mắt đã rơi bạc đầu vai hắn.
Hắn mờ mịt nhìn bốn phía, cứng đờ hỏi: “Ai… Ai đã chết?”
“Là Đông cung, Thái tử phi.” Tiểu thái giám lặp lại.
Thái tử phi, Thái tử phi…
Hôm nay tân hôn, Thái tử phi, Thẩm Vu, ngay trong đêm tân hôn, chết.
Sao lại chết? Vì sao lại chết? Mới vừa rồi không phải còn rất tốt sao? Sao đột nhiên lại không còn rồi? Nàng gả cho người khác cũng không sao, nhưng nàng không thể chết.
Tiểu thái giám chạy nhanh về phía Đông cung.
Trong đêm tối, bóng dáng của nam nhân bị bao phủ trong sự cô tịch, hắn đứng tại chỗ một khắc, mới cứng ngắc nâng tay lên một lần nữa khoát lên tay vịn.
Ngược với dòng người, hắn tiếp tục đi về hướng hắn đã đi trước đó.
Tất cả mọi người chạy về phía Đông cung, còn hắn không dám, không dám quay đầu lại, không dám nhìn một lần, không dám đi xác nhận tin tức là thật hay giả.
Trong đêm tối, hắn hoảng sợ vô thố mà đi, không rõ phương hướng, không rõ điểm cuối cùng.
Ánh trăng rơi vào trong lòng sông, vĩnh viễn cũng chạm không tới.
…
“Phu quân? Chiêu Chiêu? Chiêu Chiêu, chàng tỉnh lại, nhìn ta đi, Chiêu Chiêu?”
Lục Vô Chiêu mở mắt ra, hắn thấy được nữ tử ngay cả gặp mặt lần cuối hắn cũng không thể trong mộng.
Hắn không khóc, nhưng vẻ mặt hắn còn khổ sở hơn so với khóc.
“Chàng mơ thấy cái…” gì rồi?
Nàng bị hắn ôm chặt lấy, hắn siết chặt vòng tay làm nàng không thở được, nàng giãy dụa đẩy hắn ra, lại bất ngờ nghe được một tiếng nấc nghẹn ngào.
“…Chiêu Chiêu?” Thẩm Vu luống cuống.
“Thẩm Vu, A Vu, A Vu?”
“Vương phi của ta, nương tử của ta, A Vu của ta.”
Lục Vô Chiêu một lần lại một lần kêu lên, giọng của hắn rất nhẹ, hắn sợ đây chỉ là một giấc mộng, hắn không dám gọi quá lớn, sợ quá dùng sức sẽ tỉnh lại.
Hắn sợ thật ra nàng đã chết rồi, mà hắn vẫn luôn nằm mơ.
Nếu như tỉnh lại phát hiện đây thật sự là một giấc mộng vậy phải làm sao bây giờ?
Nếu như tỉnh lại phát hiện tất cả chỉ là hoang tưởng, trong thế giới của hắn không có một cô nương tên Thẩm Vu, hắn vẫn chỉ là Lăng Vương tự sinh tự diệt trong bóng tối thì phải làm sao bây giờ?
Hắn phải đi đâu mới tìm thấy nàng để cưới đây?
“Nàng không chết, nàng đừng chết, nàng không thể bỏ ta.”
Giọng của nam mang theo tiếng khóc nức nở rất nhỏ, rất ngắn ngủi, nhưng giống từng con dao nhỏ đang dùng sức đâm vào tim nàng.
Tim Thẩm Vu nhất thời tê dại.
Nàng nghĩ có lẽ chuyện nàng lo lắng nhất vẫn xảy ra rồi. Nàng có thể sống lại, vì sao hắn không thể có được những ký ức này? Nếu hắn thật sự biết được chuyện gì đó, nàng phải làm sao đây?
Thẩm Vu biết, nàng chỉ còn một con đường để đi. Nàng chỉ có thể yêu hắn, nói cho hắn biết nàng thương hắn.
Vì thế nàng không giãy dụa nữa mà là cử động tay, cố gắng thỏa mãn hắn.
Cơ thể hắn vẫn luôn thành thật như vậy, chỉ cần nàng thoáng trêu chọc, hắn sẽ thành thật đáp lại.
Thẩm Vu đỡ cánh tay của hắn chậm rãi điều chỉnh tư thế của mình, sau đó nàng ngồi xuống.
Trong khoảnh khắc nàng ngồi xuống kia, một giọt lệ đột nhiên chảy xuống từ khóe mắt của nam nhân.
Thẩm Vu căng chặt cơ thể, run giọng hỏi: “Chiêu Chiêu, chàng có cảm nhận được ta không? Chàng cảm nhận đi, ta thật sự tồn tại.”
“Ta còn sống, hơn nữa còn đang cùng chàng làm chuyện thân mật nhất.”
“Chàng nhìn chúng ta đi, chàng thấy được không? Chúng ta đang tương liên với nhau, sẽ không tách rời.”
“Chiêu Chiêu, ta rất yêu chàng, ta vĩnh viễn yêu chàng, chàng nhìn ta đi, ta nói, ta vĩnh viễn yêu chàng, ta vĩnh viễn cùng chàng.”
“Sống cũng cùng chàng, chết cũng cùng chàng, thành quỷ cũng ở bên cạnh chàng, chưa từng xa lìa một giây phút nào.”
Lục Vô Chiêu nói không nên lời nói, hai mắt hắn đỏ lên không chớp mắt nhìn chằm chằm nàng, một giây cũng không dám dời tầm mắt đi, hắn ôm chặt lấy bả vai của nàng như sợ nàng sẽ không cánh mà bay.
Thẩm Vu không cầm được nước mắt, nháy mắt hai hàng lệ tuôn rơi trên má nàng.
“Bốp” một tiếng, nàng giơ tay lên dùng sức vỗ lên cánh tay của Lục Vô Chiêu.
“Có đau không?”
Nàng vừa đánh vừa hỏi “Đau, nên không phải là mơ, chàng nhớ kỹ cảm giác này, cho dù là sung sướng hay đau đớn, đều do ta đem đến cho chàng.”
Nam nhân vẫn nhìn nàng không chớp mắt, nỗi tuyệt vọng nơi đáy mắt thoáng rút đi, một tay hắn đỡ lấy nàng, một tay cầm lấy cánh tay đánh hắn kia của nàng.
Ánh mắt của hắn vẫn dính lấy nàng, cúi đầu hôn nhẹ lên lòng bàn tay đỏ bừng của nàng.
Giọng hắn khàn khàn: “A Vu, ta thích nàng, ta cũng yêu nàng.”
Cuối cùng hắn cũng nói ra.
Nàng còn tưởng rằng vĩnh viễn sẽ không được nghe Lục Vô Chiêu chính miệng nói ra, tại thời khắc hỗn loạn giữa tuyệt vọng và hy vọng nàng lại nghe được những lời này.
Nháy mắt Thẩm Vu khóc thành tiếng, cánh tay ôm lấy bờ vai của hắn càng thêm siết chặt.