Đêm ấy Thẩm Vu vô cùng nhiệt tình.
“Lời đại phu căn dặn A Vu đã quên rồi sao?”
Lục Vô Chiêu nhìn nữ tử đang ngồi trên người mình, giọng khàn khàn cất lời.
“Ta có nghe lời mà, cho nên mới bảo chàng đừng di chuyển, để mặc ta.” Thẩm Vu đỏ mặt, nàng xấu hổ cắn môi: “Chàng đừng lộn xộn là được.”
Nàng không dám ngồi xuống, bởi vì khoảng cách giữa bắp đùi đến đầu gối quá gần nên nàng sợ mình vô ý làm đầu gối hắn bị thương.
Mãi mới có chút hy vọng nên không thể khiến bệnh nặng thêm được.
Lòng bàn tay nóng bỏng của nam nhân áp lên da thịt nàng, những vết chai mỏng trên đầu ngón tay cọ xát khiến nàng run rẩy.
“Sao ta có thể không lộn xộn được chứ… A Vu, ta nhịn không được.”
Hắn không kiềm chế nổi nữa bèn ôm eo siết chặt tay nàng, vô thức dùng sức.
Ban đầu Lục Vô Chiêu không định chạm vào nàng. Nhưng hắn lại bị nàng trêu chọc đến mức không thể kiềm chế được.
Từ trước đến giờ chưa lần nào Lục Vô Chiêu có thể chống lại sự cám dỗ của nàng.
“Trời sinh nàng ra để trừng trị ta mà.” Hắn nói.
“Sức chịu đựng của chàng kém như vậy còn muốn làm tướng quân? A, ưm…”
Một lực mạnh bất ngờ ấn xuống khiến nàng bị ngã, nước mắt đột nhiên trào ra, nhanh chóng ướt đẫm mắt nàng.
“Chàng, chàng… Đáng ghét!”
“Đáng ghét sao?” Giọng hắn khàn khàn, cơ bắp trên cánh tay bị kéo căng, càng lúc càng trở nên căng chặt.
Thẩm Vu khuỵu gối trên giường, ngón chân hơi cong lên, không nói được gì nữa.
Nàng thấy tâm trạng hắn không tốt nên mới muốn làm cho hắn vui, nhưng dường như nàng đã suy nghĩ quá nhiều thì phải.
“Phu, phu quân, chàng không, chàng không vui… vui vẻ?”
“A Vu, chỉ là ta đang nghĩ đến vài chuyện thôi.”
“Nghĩ… A! Hu hu…” Thẩm Vu khẽ kêu lên, muốn bẻ gãy tay của hắn.
“Nàng muốn hỏi ta đang nghĩ đến chuyện gì phải không? Hả? Phải không?”
“Ừm.”
Giọng nói khàn khàn của nam nhân xen lẫn với hơi thở càng lúc càng dồn dập.
“A Vu, ta đang nghĩ, có phải mọi chuyện rồi cũng sẽ qua phải không?”
Âm thanh nhịp nhàng vang lên trong phòng, hết đợt này đến đợt khác.
Thẩm Vu có cảm giác mình như một con thuyền nhỏ lạc giữa biển cả mênh mông, biết rằng phía trước có sóng lớn, nhưng nàng lại không thể trốn thoát, chỉ có thể dùng thân thuyền mỏng manh nhỏ bé đối đầu với sóng dữ.
Thuyền bị vỡ tan tành, mái chèo bị sóng cuốn, nước biển nhấn chìm mái chèo bằng gỗ, suýt chút nữa bẻ gãy mái chèo.
Cánh tay nàng bị hắn nắm chặt để nàng không bị mất sức đến mức ngã nhào.
Nàng chỉ biết nức nở nói không nên lời, hồn vía phiêu tán, không cách nào quy về một chỗ.
“…”
Dù sau đó hắn có nói gì đi chăng nữa nàng cũng không nghe thấy.
Cho đến khi hắn thở hổn hển ôm lấy nữ tử đã không còn sức lực mà ngã xuống hắn mới thở dài vui mừng: “A Vu, ta có phần biết ơn hắn ta, nếu không phải nhờ hắn ta, nàng sẽ không đến bên cạnh ta.”
Tóc Thẩm Vu ướt đẫm, Lục Vô Chiêu đặt nàng xuống giường, lấy khăn mặt mềm mại ở bên cạnh, nhẹ nhàng lau cho nàng.
Nàng có vẻ vô cùng mệt mỏi, hai mắt nhắm chặt rồi chìm vào giấc ngủ.
Đôi lông mày của nam nhân giãn ra hài lòng, hắn vừa lau mồ hôi vừa khẽ thì thầm: “Lần đầu gặp ta không dám đến gần nàng quá, sợ Lục Bồi Thừa phát hiện ra, càng sợ không vượt qua được bản thân mình, cũng sợ làm hại nàng, cho nên chỉ có thể trốn tránh.”
Bề ngoài anh tuấn vô song, nhưng thật ra hắn biết bản thân mình rụt rè đến mức nào.
Thẩm Vu tựa như ánh sáng, dù đi đến đâu cũng sẽ khiến hắn bất giác hướng mắt nhìn về phía nàng.
Lục Vô Chiêu dừng tay ngắm nhìn khuôn mặt đang say ngủ của nàng, trong lòng bỗng thấy trìu mến vô cùng.
“Sao nàng có thể đặc biệt như vậy? Không những không bỏ chạy mà còn tiến đến, ta… Lần đầu tiên ta thấy bối rối không biết nên làm sao cho phải.” Hắn cúi đầu thở dài: “Nên làm gì mới được đây?”
Thẩm Vu đột nhiên lẩm bẩm, nàng co người dựa vào lòng hắn nhưng hai mắt vẫn nhắm chặt: “Còn làm gì nữa? Đương nhiên là cưới ta về nhà rồi.”
Lục Vô Chiêu bật cười: “Đúng vậy, cưới nàng về nhà.”
“Phu quân, ta đau lưng, chàng xoa giúp ta nha.”
Hắn vươn tay ra làm theo, im lặng một lúc mới nói: “A Vu.”
Nàng dùng giọng mũi đáp lại: “Hả?”
“Cảm ơn nàng.”
Thẩm Vu lười biếng nhấc mi: “Cảm ơn gì cơ?”
Nam nhân không lên tiếng.
Mãi đến khi hắn nghe thấy tiếng thở đều và dần trở nên nhẹ nhàng của Thẩm Vu thì mới ném khăn tay xuống giường mà nằm xuống bên cạnh nàng.
Nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng rồi nhắm hai mắt lại.
Khi chuẩn bị chìm vào giấc ngủ hắn mới mơ màng nghe thấy tiếng nàng thì thầm.
Nàng nói: “Chiêu Chiêu, có mấy câu chàng nói sai rồi.”
“Câu nào?” Hắn hỏi lại.
Nàng dụi dụi vào lòng hắn, mơ màng buồn ngủ: “Không phải trời sinh ta để trị chàng, mà là trời sinh ta để đối xử tốt với chàng đấy. Cho dù chàng không phải chịu đựng những đau khổ này, ta vẫn sẽ đối xử tốt với chàng.”
Cho nên chàng không cần phải cảm ơn Lục Bồi Thừa như vậy, hắn ta không xứng được chàng cảm ơn.
Vì thế dù không có Lục Bồi Thừa, nàng cũng sẽ gặp gỡ hắn, vẫn sẽ quan tâm đến hắn, chạy về phía hắn.
Dù không phải chịu đựng những nỗi khổ ấy, nàng vẫn sẽ thích hắn, dù sao hắn cũng là người anh tuấn nhất.
Thẩm Vu đang vùi đầu trong ngực hắn đột nhiên bật cười. Nàng ngẩng đầu hôn nhẹ lên môi hắn.
“Mỹ nhân Chiêu Chiêu của ta, ngủ ngon.”
“Ừm, ngủ ngon.”
Lục Vô Chiêu lại nhắm mắt lần nữa.
Từ trước đến nay điều hắn ghét nhất chính là người khác dùng ánh mắt xót xa, thương hại hay thậm chí là tiếc nuối mà nhìn hắn.
Cho đến bây giờ hắn vẫn không thể tin được Thẩm Vu đối xử tốt với hắn chỉ đơn thuần là vì vẻ ngoài của hắn.
Ở Tận Hoan lâu, khi nàng ngất đi, tại sao nàng lại nhìn hắn đầy mong đợi mà gọi điện hạ?
Sau này gặp lại nhau trong cung, vì sao nàng lại dũng cảm đi về phía hắn chứ không phải né tránh như những kẻ khác?
Những người khác đều ghét hắn, hoặc e sợ quyền thế của hắn mà không dám đến gần, chỉ có nàng là khác, nàng sẽ xuất hiện mỗi khi hắn đau đớn nhất rồi dịu dàng nói thích hắn, vừa dũng cảm vừa nhiệt huyết như một quả cầu lửa, liều lĩnh xông về phía trước.
Không bao giờ cho hắn lui bước, lúc nào cũng lạc quan tiến về phía trước, hoàn toàn trái ngược với người như hắn.
Hắn chưa bao giờ nghĩ rốt cuộc vì lý do gì mà nàng lại tiếp cận hắn.
Hắn không dám nghĩ, cứ như bây giờ đã là tốt lắm rồi. Cuộc sống trôi qua quá hạnh phúc nên có những lúc hắn đột nhiên thấy sợ hãi. Những thứ khó nắm bắt thì lúc nào cũng lo sợ nó sẽ đột nhiên biến mất như trước đây.
Cho dù nàng thương hại hay thông cảm hắn thì cũng không sao.
Nam nhân từ từ siết chặt vòng tay, cố gắng xua đuổi mọi suy nghĩ vớ vẩn và nỗi sợ hãi ra khỏi đầu.
Chỉ cần nàng ở trong vòng tay của hắn như bây giờ là đủ rồi.
Thông cảm cũng được, thương hại cũng không sao, chỉ cần nàng không bỏ hắn đi là được.
Chỉ cần nàng sẵn lòng ở bên cạnh hắn như bây giờ.
Hắn trằn trọc mãi không sao ngủ được, cơn đau trên đầu gối đột nhiên truyền tới, dù vòng tay đang ôm ấp người hắn yêu nhưng trong lòng vẫn cảm thấy trống trải lạ thường.
Khi mọi chuyện qua đi, hắn lại trở nên lo được lo mất.
Đêm đã khuya, người bên cạnh đột nhiên nói mê, lời nói nhẹ nhàng nhưng ý nghĩa lại nặng như ngàn vàng nện vào tim hắn.
Khóe mắt nam nhân lập tức ươn ướt, hắn run rẩy khẽ thở dài, vùi mặt vào tóc của nàng, câu nói quanh quẩn bên tai mãi không ngừng.
“Ta không thương hại chàng, mà ta thật sự rất yêu chàng.”