Sau này mỗi lần Thẩm Vu nhớ lại, nàng đều không thể nói ra được cảm giác lần đầu tiên hôn Lục Vô Chiêu.
Nàng không nhớ rõ ký ức đó, chỉ nhớ rất nóng, rất nóng, toàn thân nóng bỏng, tim đập nhanh như muốn nhảy ra ngoài.
Lúc đầu trong mối quan hệ này, nàng luôn là người chủ động trước, người ôm trước là nàng, người bày tỏ trước là nàng, mà người hôn trước cũng là nàng.
Nhưng đôi khi không thể không nói, có một số việc trong tình yêu nam nhân luôn nhanh nhạy hơn, như thể không cần học cũng biết, hoàn toàn dựa vào bản năng của mình.
Lục Vô Chiêu luôn tỏ ra lạnh lùng, khi người khác nói chuyện với hắn, hắn luôn nhìn đối phương bằng ánh mắt lạnh lùng, thản nhiên như không bận tâm lắm, nhưng rất nhiều lần quan tâm đến, chỉ là không biểu hiện ra ngoài, những lúc như thế người ta luôn nghĩ hắn là kẻ kiêu ngạo.
Nhưng khi đối diện với Thẩm Vu ánh mắt lại luôn ngập tràn cảm xúc và khao khát.
Ánh mắt hắn nhìn Thẩm Vu cũng thật ấm áp.
Khi nhìn nàng, hắn có thể cảm nhận được rất nhiều niềm vui trong đôi mắt đen láy đó. Mỗi lần Lục Vô Chiêu nhìn nàng, hắn luôn bày ra dáng vẻ ngoan ngoãn mỉm cười, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra hắn thích nàng đến nhường nào.
Thẩm Vu chẳng bao giờ nghi ngờ tình yêu của Lục Vô Chiêu dành cho nàng, nhưng trước đêm nay, nàng không biết tình cảm mà Lục Vô Chiêu dành cho nàng là tình cảm đối với muội muội, hay là đối với người trong lòng.
Hiện tại cảm nhận được nhiệt độ trên đôi môi khô ráp của mình, nàng mới biết được đáp án của câu hỏi ấy.
Đôi mắt đen láy của nam nhân hơi rũ xuống, ánh mắt sâu thẳm như chìm trong biển rộng sâu không thấy đáy, chỉ có thể cả nhận được cảm giác bị áp bức và chiếm hữu mạnh mẽ không thể lường trước ẩn trong đó.
Thẩm Vu run rẩy đối diện với ánh mắt ấy.
Cảm giác như muốn ăn thịt người ta vậy…
Thẩm Vu nhanh chóng nhắm mắt lại.
Môi Lục Vô Chiêu áp lên môi Thẩm Vu, tiếng cười khẽ phát ra từ trong cổ họng.
Thẩm Vu xấu hổ duỗi tay đánh hắn. Ngay sau đó bàn tay nàng bị hắn nắm chặt trong lòng bàn tay.
Nhiệt độ ấm áp trên cơ thể hắn truyền tới dọc theo lòng bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người.
Lục Vô Chiêu không còn hài lòng với việc chỉ có đôi môi áp vào nhau, hắn bắt đầu tìm kiếm một lối thoát để tiếp tục.
Cẩn thận cắn mút môi nàng. Như một tên thợ săn đầy kiên nhẫn lang thang quanh nơi sinh sống của con mồi, chỉ chờ một cơ hội.
Môi nam nhân hơi khô, chạm vào môi nàng mang lại cảm giác thô ráp, nhẹ nhàng lướt qua cánh môi khiến nàng cảm nhận được cảm giác tê tê lạ lẫm.
Thẩm Vu khẽ cau mày, cố gắng làm ướt cánh môi kia.
Có lẽ vì nàng bị hôn đến mức thở không ra hơi nên đầu óc nhất thời mất đi khả năng suy nghĩ.
Tất cả những gì nàng biết là liếm ướt cánh môi khô kia.
Vì vậy nàng hé môi.
Nam nhân khẽ nhướng mày cười thầm.
Tìm thấy khe hở giữa đôi môi, hắn nhanh chóng tiến vào, như một thợ săn bất ngờ tấn công con mồi.
Tiếng cảm thán bất ngờ của nữ tử vang lên bên tai, Lục Vô Chiêu híp mắt, cuốn chiếc lưỡi nhỏ, nhẹ nhàng khiêu vũ cùng nàng.
Ngậm lấy môi nàng mà quấn quít, hôn thật sâu.
Có thứ gì đó xa lạ tiến vào khiến Thẩm Vu ngạc nhiên trợn tròn mắt.
Thẩm Vu vô thức đẩy hắn ra, nàng định tránh đi nhưng lại bị Lục Vô Chiêu nắm lấy cổ tay.
Bàn tay Lục Vô Chiêu di chuyển về phía trước nắm lấy tay Thẩm Vu, sau đó siết chặt, trở tay nàng, áp lòng bàn tay lên ngực hắn.
Tay Thẩm Vu đặt trên ngực hắn, nàng hoảng hốt cảm nhận được nhịp đập trong lồng ngực, cùng với nhiệt độ nóng bỏng từ cơ thể hắn truyền qua lớp quần áo.
Những gì trải qua bây giờ đều là những điều lạ lẫm với nàng. Nam nữ còn có thể thân mật đến mức độ này sao?
Lục Vô Chiêu cũng không có kinh nghiệm, nhưng hắn thông minh, hơn nữa khả năng lĩnh hội cũng tốt.
Hắn dịu dàng nâng cằm nàng lên.
Nữ tử bối rối nhìn hắn, cảm giác đau nhói trên đầu lưỡi làm nàng hừ nhẹ.
Nàng không biết dáng vẻ của mình bây giờ quyến rũ đến mức nào.
Hàng mi cong nhẹ nhàng rung rung, nàng choáng váng, miễn cưỡng nâng đầu nhìn hắn, đôi mắt ngập hơi nước đầy bất lực khiến người ta yêu thương, còn mang theo chút cảm giác dựa dẫm vào hắn.
Cảm xúc đan xen hỗn loạn ấy chính là thách thức lớn nhất với nam nhân.
Lục Vô Chiêu thở dài trong lòng, cuối cùng nhắm hai mắt lại không nhìn nàng nữa mà chỉ chăm chú vào nụ hôn này.
Lúc nãy nhất thời mất kiểm soát làm đau nàng nên bây giờ hắn không dám nhìn nàng nữa, có lẽ muốn giữ bình tĩnh tránh khỏi mê hoặc.
Lục Vô Chiêu cố gắng dịu dàng nhất có thể, hắn dần trở nên thành thạo, không còn liều lĩnh và thô lỗ nữa.
Nhắm mắt lại là lựa chọn đúng đắn, nếu không hắn sẽ nhìn thấy đôi má ửng hồng của Thẩm Vu, cùng với ánh mắt xúc động, e thẹn và rụt rè nhưng cũng không giấu giếm yêu thương của nàng.
…
…
Không biết đã qua bao lâu.
Đến khi Thẩm Vu đang hoảng hốt được người ta đưa về phủ tướng quân đã là canh hai.
Nàng mơ mơ màng màng xuống xe ngựa, hai chân mềm nhũn.
Sau khi được đỡ xuống, nàng thẫn thờ đưa tay lên sờ đôi môi tê cứng của mình.
“A…”
Đôi môi sưng đỏ, còn hơi đau.
Trong đầu nàng đang nghĩ “miệng đau quá”, “Lục Vô Chiêu là cún sao” thì bỗng nhiên giọng nam nhân trầm ấm từ phía sau vang lên.
“Sáng ngày mai ta sẽ đến.”
Thanh âm hơi khàn khàn, hòa vào lớp sương mù dày đặc của màn đêm mang đến loại cám dỗ khác lạ.
Lỗ tai Thẩm Vu đỏ ửng, nàng xoay người trông thấy Lục Vô Chiêu đang vén màn kiệu, thò đầu ra cười với nàng.
Thịch thịch thịch…
Trái tim nàng nhảy lên sung sướng, và đôi môi dường như còn đau hơn.
Nàng căng thẳng mím môi, thấy Lục Vô Chiêu mỉm cười nhìn mình, đầu chợt ong ong, gương mặt ửng hồng lan xuống tận cổ.
Thẩm Vu ôm đầu, mơ màng “Ừm” đáp lại rồi vội vàng quay đầu chạy mất.
Lục Vô Chiêu nhìn theo bóng dáng nàng chạy vào phủ, sau đó cười khẽ, buông màn rời đi.
**
Ngày hôm sau Thẩm Vu dậy rất sớm.
Tối qua nàng không ngủ được nên rạng sáng đã bò dậy.
“A Đường! A Đường! Thay quần áo, trang điểm!”
Thẩm Vu mặc quần áo ngủ màu trắng bước xuống giường: “Thược Dược lấy bộ đồ Chiêu Chiêu tặng cho ta tới đây!”
Thược Dược và A Đường ôm quần áo chuẩn bị cho hôm nay đang định bước vào, nghe thế thì sững sờ đứng yên tại chỗ, ngơ ngác nhìn nhau không hiểu gì.
“Cô nương, sao hôm nay lại dậy sớm như vậy?” A Đường nhanh chóng phản ứng lại, vội vàng tiến lên đón nàng. Còn Thược Dược đi lấy quần áo đến hầu hạ Thẩm Vu thay đồ.
Thẩm Vu vui vẻ cười với hai tỳ nữ: “Sớm sao? Không sớm đâu.”
“Vẫn sớm lắm, còn chưa đến giờ Thìn mà.”
Thẩm Vu khoát tay: “Không sớm, không sớm, trời đã sáng lâu rồi.”
Thược Dược: “…”
Đúng là trời sáng lâu rồi, nhưng không phải ngày nào cũng mặt trời lên cao rồi cô nương mới dậy sao?
A Đường chải đầu cho Thẩm Vu, nàng đột nhiên “À”, sau đó nói tiếp: “Đúng rồi cô nương, lúc nô tỳ vào phòng định gọi cô nương thì phu nhân cũng dặn người nhanh chóng chuẩn bị tốt.”
“Hả? Mẫu thân tìm ta sao?”
“Đúng vậy, phu nhân tìm người.” Thược Dược gật đầu: “Hay là Lăng Vương điện hạ cho truyền người nhỉ?”
Thẩm Vu: “…??”
Thẩm Vu ngạc nhiên quay đầu: “Lăng Vương tới rồi?!”
Nàng ngoảnh đầu nhanh quá nên làm rối tóc.
Hai tỳ nữ gật đầu: “Tới rồi.”
Thẩm Vu xoa đầu ngạc nhiên: “Tới khi nào?!”
“Được một lúc rồi.”
“Sao em không nói sớm!”
Thẩm Vu đứng dậy chạy ra ngoài. Nàng chạy tới cửa vươn tay kéo cửa ra.
Nam nhân cao lớn tuấn tú đang đứng dưới gốc cây trong sân.
Nghe thấy tiếng cửa mở thì quay đầu nhìn sang.
Giật mình một lát rồi cười khẽ.
Thẩm Vu nhìn hắn.
Rầm.
Cửa đã đóng lại.
Lục Vô Chiêu buồn cười, hắn quay đầu lại, yên lặng say sưa ngắm nhìn cành cây.
Thẩm Vu dựa lưng vào cửa, tay ôm ngực, cắn môi, mặt đỏ bừng.
“Cô nương?”
Thẩm Vu trợn mắt nhìn Thược Dược: “Sao em không nói trước là hắn ở đây?!”
Thược Dược ngây thơ đáp lại: “Thế này có gì lạ đâu? Không phải lúc nào điện hạ cũng đợi người rời giường đấy thôi?”
Thẩm Vu: “…”
Lời nàng nói cũng không sai, nhưng đó đã là chuyện lúc trước rồi!
Họ đã xa nhau lâu như vậy, bây giờ còn giống thế nữa sao!
Nhóm tỳ nữ thật sự không biết khác trước chỗ nào, cũng không biết tối hôm qua Lục Vô Chiêu không ở lại phủ tướng quân, càng không biết chủ tử của mình và vị Vương gia kia đã tiến triển đến mức chưa hôn đủ một khắc thì chưa dừng lại.
Dưới ánh mắt soi mói của Thẩm Vu, cuối cùng Thược Dược cũng hoàn thành công việc trang điểm cho nàng.
Thẩm Vu mở cửa lần nữa, nam nhân đã rời khỏi gốc cây đi đến hành lang.
Nàng hồi hộp bước ra ngoài, hai tay buông thõng bên hông, ngón tay vô thức nắm lấy vạt áo.
Xấu hổ không dám nhìn hắn: “Chiêu Chiêu, chàng tới rồi…”
Lục Vô Chiêu mỉm cười dịu dàng bước lại gần: “Đi thôi.”
“… Được.”
Hai người sánh bước đến chủ viện, bọn họ đều biết lần này có chuyện gì xảy ra.
Bởi vì vô cùng mong chờ vào tương lai nên hai người vừa nghiêm túc vừa kiên định bước đi trên đoạn đường này.
…
Nửa năm sau, Lăng Vương điện hạ và nữ nhi của Phụ Quốc Đại tướng quân chính thức thành hôn.
Cuộc sống sau khi thành thân cũng không có gì khác trước, sau khi các nước nhỏ ở phía Tây Bắc bị Lăng Vương và Thẩm Đại tướng quân chinh phục, bọn họ đã tiến vào giai đoạn đình chiến và hòa bình ngắn ngủi.
Hoàng đế thấy Lục Vô Chiêu rảnh rỗi quá nên ném Chiêu Minh ty lại cho hắn phụ trách.
Lăng Vương điện hạ rất bất mãn, nhưng cũng may có Lăng Vương phi động viên nên công việc cũng coi như thuận lợi, ngoại trừ việc mỗi ngày phải dậy sớm rời nha môn để về nhà.
Tuy hắn về sớm, nhưng ai bảo hiệu suất làm việc của Lăng Vương điện hạ cao mà làm gì, vậy nên hắn chưa từng làm chậm trễ công việc, Hoàng đế cũng chẳng đào ra được lỗi của hắn.
Có lần Lăng Vương điện hạ bận rộn quá, mãi đến khi mặt trời lên cao mới đến Chiêu Minh ty, chưa đầy hai canh giờ sau đã vội vàng về nhà.
Có lúc hắn không muốn tới, Mạnh Ngũ sẽ mang công việc cần xử lý về Vương phủ cho Lục Vô Chiêu xem xét.
Lâu ngày thuộc hạ cũng thấy quen dần, quen với việc khó gặp được Lăng Vương điện hạ, cũng quen với những chiếc bánh ngọt ngon lành mà Vương phi thỉnh thoảng sai người đưa đến.
Vương phi vừa xinh đẹp vừa dịu dàng lại vừa dễ nói chuyện nên ai ai cũng thích. Mà mỗi lần Vương phi đưa đồ ăn đến cười cười nói nói với bọn họ là vị Lăng Vương điện hạ uy nghiêm kia đều sẽ bày ra nụ cười khiến thuộc hạ sợ hãi, sau đó hắn sẽ tự mình tiễn Vương phi ra khỏi Chiêu Minh ty, ngày hôm đó hắn sẽ không trở lại nữa.