Lục Vô Chiêu thấy dạo này Thẩm Vu có gì đó hơi lạ.
Trước đây nàng luôn tìm lý do dính lấy hắn, hắn đi đọc sách nàng cũng theo cùng, hắn luyện võ với Thẩm tướng quân nàng cũng muốn xem, ngay cả lúc hắn vào cung nàng cũng đi theo ngồi chờ trong xe ngựa đến khi hắn ra.
Lần nào Lục Vô Chiêu cũng thỏa hiệp, cho đến sau này không nhẫn tâm để nàng ngồi một mình chờ hắn ở bên ngoài nữa, sợ nàng bị người ta bắt nạt, càng sợ nàng chạy linh tinh gặp chuyện không may, vì thế mỗi lần vào cung đều mang theo cái đuôi nhỏ.
Hoàng huynh chế nhạo hắn bắt cóc mất bảo bối quý giá của Đại tướng quân, còn hỏi hắn “Ngươi thích nàng như vậy sao”?
Lục Vô Chiêu không phản bác, hắn nhìn tiểu cô nương đang được cung nữ dẫn đi chơi gần đó, trong mắt bất giác lộ ra vẻ cưng chiều và dịu dàng.
Bảo bối quý giá của Đại tướng quân sao…
Hoàng đế nhìn hắn mà cười: “A Chiêu, nếu ngươi thích nàng như vậy, vậy để hoàng huynh tứ hôn cho các ngươi nhé?”
Hắn là vị hoàng đế anh minh nhân từ, có lẽ vì tuổi tác bọn họ chênh lệch khá nhiều nên khi hắn nhìn Lục Vô Chiêu không lớn hơn trưởng tử của mình bao nhiêu thì bất giác nảy sinh tình cảm của một phụ thân.
Đứa trẻ này thật đáng thương.
Hoàng đế không đề phòng vị đệ đệ này, hắn quen dùng người thì không nghi người, cũng như vô cùng tin tưởng Đại tướng quân, vậy nên không hề băn khoăn gì về mối hôn sự này.
Thẩm Tông Chí là một đáng tin người, có lẽ sẽ là một chỗ dựa tốt cho hắn.
Nhưng Lục Vô Chiêu lại lắc đầu.
“Hoàng huynh, thần đệ mới mười bốn tuổi.” Thiếu niên nghiêm túc nói.
Hắn mới mười bốn tuổi, còn có thể có ý gì với một tiểu cô nương mới sáu tuổi? Hắn cũng không phải cầm thú.
Hoàng đế nhìn vẻ mặt “Ngươi đang nói đùa sao?” của đệ đệ mà không nói nên lời.
Hắn lặng lẽ xua tay: “Tùy ngươi vậy.”
Hắn sống nhiều năm như vậy rồi còn chuyện gì mà chưa từng gặp? Hắn và Hoàng hậu cũng là từ thanh mai trúc mã trở thành phu thê tình thâm, hắn lớn từng này tuổi rồi mới nhận ra mình muốn chăm sóc Hoàng hậu cả đời, cái tên nhóc xấu xa này thì biết gì chứ?
Xem ra ở phủ tướng quân bị Thẩm Tông Chí nuôi thành một nam tử thô lỗ ngu ngốc mất rồi, cũng đã mười bốn rồi mà còn không biết mình muốn gì.
Mà thôi, ai rồi cũng có may mắn của mình, sớm muộn gì hắn cũng sẽ hiểu.
Ài, rồi sẽ có ngày cầu xin hắn hạ chiếu tứ hôn.
Hoàng đế nhanh chóng quên mất chuyện này, nhưng Lục Vô Chiêu vẫn luôn suy nghĩ rất nhiều, bởi vì từ nhỏ hắn đã là người nhìn một nhớ mười.
Trước đây không ai nhắc đến chuyện này nên hắn không bận tâm đến. Nhưng hôm nay…
Mặc dù phản ứng đầu tiên của hắn là cho rằng đề nghị của Hoàng đế là một điều không thể tưởng tượng nổi, nhưng nếu đã để bụng, một khi đã bắt đầu suy nghĩ thì chúng không còn nằm trong tầm kiểm soát nữa, mọi chuyện nhanh chóng tiến triển theo một hướng mới.
Trên đường trở về, Lục Vô Chiêu cứ nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu nữ tử.
Rồi dần dần dời mắt, tập trung vào gương mặt non nớt của nàng.
Vẫn còn quá nhỏ.
Hắn đang nghĩ gì thế này?
Hắn là đồ cầm thú.
Tứ hôn, thành thân sao…
Hắn hiểu thành hôn nghĩa là từ sau này bọn họ sẽ luôn ở bên nhau.
Hắn muốn bảo vệ, chăm sóc nàng cả đời, cùng nàng lớn lên, cho đến khi già đi.
Trong lòng Lục Vô Chiêu bỗng nhiên dâng lên một cảm giác kỳ lạ khó tả.
Hắn còn chưa phân biệt được đâu là tình thân đâu là tình yêu, thế nên Thẩm Vu càng không thể hiểu được, vì nàng còn quá nhỏ.
Nhưng không quan trọng, bây giờ hãy còn sớm, thời gian sau này còn dài, sẽ có ngày hắn hiểu ra.
Chờ đến khi hắn hiểu ra sẽ từ từ dạy nàng.
Từ trước đến giờ hắn luôn rất kiễn nhẫn với những chuyện liên quan đến Thẩm Vu.
“Ca ca, ngươi nhìn ta làm gì thế?”
Nàng nâng má, đôi mắt trong veo ngây thơ nhìn Lục Vô Chiêu chằm chằm.
Lục Vô Chiêu giơ tay lên xoa đầu nàng: “Đói không?”
“Ừm, có chút đói.”
“Ta dẫn ngươi đi ăn.”
Lục Vô Chiêu căn dặn phu xe đi về phía Tận Hoan lâu.
Thẩm Vu vỗ tay: “Ca ca thật tốt! Ta thích ca ca nhất!”
Thích nhất sao…
Thiếu niên mím môi giả vờ bình tĩnh mà “Ừ” đáp lại.
Sau đó quay đầu vờ như không có chuyện gì xảy ra, vén màn kiệu lên nhìn ra bên ngoài.
Hắn ra vẻ bình tĩnh thờ ơ, nhưng thật ra ánh mắt không hề tập trung.
Một tia nắng bên ngoài cửa sổ chiếu vào mặt hắn, lộ rõ đôi tai đang đỏ ửng.
…
Từ năm Thẩm Vu bốn tuổi đến chín tuổi, quá trình trưởng thành của nàng luôn gắn liền với thiếu niên ấy.
Những lúc không bị vấp ngã, cho dù nàng đi chậm đến mức nào, thiếu niên đi trước cũng sẽ dừng lại chờ đợi.
Cho đến năm chín tuổi nàng vẫn luôn được Lục Vô Chiêu bảo vệ chu đáo.
Nữ tử yếu ớt nhưng sôi nổi luôn tỏa ra ánh sáng rực rỡ, ai ai cũng thích những thứ đẹp đẽ và rực rỡ ấy, bên cạnh nàng bắt đầu xuất hiện đủ loại người, nhưng người thân thiết nhất luôn là Lục Vô Chiêu.
Thế giới cũng đầy rẫy xấu xa, nhưng không sao cả, những thứ đó đều bị Lục Vô Chiêu đứng trước chặn lại.
Mang lại cho Thẩm Vu một thế giới tràn đầy hy vọng, cũng vô cùng đơn thuần và tốt đẹp.
Thỉnh thoảng Thẩm Vu thích chạy đến phòng Lục Vô Chiêu ngủ chung, nhưng từ mấy năm trước Lục Vô Chiêu không còn muốn ngủ chung với nàng nữa.
Ban đầu Thẩm Vu còn ồn ào nói rằng đến mùa đông nàng ngủ một mình rất lạnh, mỗi lần như thế, Lục Vô Chiêu không còn nuông chiều nàng nữa, hắn chỉ thờ ơ nói với nàng, sợ lạnh thì về phòng ngủ.
Đương nhiên Thẩm Vu không nghe lời, nàng đến đây là để ngắm ca ca xinh đẹp, làm sao mà đi được.
Vì vậy Lục Vô Chiêu nhường giường cho nàng, còn hắn ngồi cạnh lò sưởi đối diện.
Đêm khuya, Lục Vô Chiêu nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng êm tai trong phòng, trong lòng đột nhiên an tĩnh đến khó tả.
Từ lần Hoàng đế nói tứ hôn cho hắn về sau, hắn phát hiện mình không thể ngủ chung với Thẩm Vu được nữa. Cũng không phải hắn có suy nghĩ xấu xa gì, chỉ là… hắn chợt nhớ ra, bọn họ không phải là huynh muội ruột.
Bản thân hắn lớn lên từng ngày, nhưng nàng còn rất nhỏ, giữa bọn họ nên có chừng mực, cũng cần có khoảng cách thích hợp, chứ không phải thân mật như vậy.
Năm nay hắn mười sáu tuổi, đã có dự định với rất nhiều chuyện trong tương lại.
Trong kế hoạch của hắn, Thẩm Vu được đặt lên vị trí đầu tiên, hắn muốn chăm sóc nàng cả đời, thế nên hắn đã suy tính vài dự định cho tương lai.
Lục Vô Chiêu trằn trọc suy nghĩ mãi lâu sau mới ngủ được.
Chưa ngủ được bao lâu trời sáng, Thẩm Vu đột nhiên tỉnh giấc.
Nàng trợn mắt, ngơ ngác nhìn trần nhà, tim đập thình thịch.
Bên lỗ tai ẩm ướt, cổ áo ngủ cũng thế, còn có…
Nàng nghiêng đầu nhìn lên gối.
Cái này vốn là của Lục Vô Chiêu, có mấy lần nàng ngại ôm gối chạy qua chạy lại rất phiền phức, vì vậy Lục Vô Chiêu mới đưa một cái gối của hắn cho nàng.
Bây giờ trên chiếc gối này, một mảng lớn sẫm màu chính là nước miếng của nàng.
Nước miếng như nước sông cuồn cuộn ướt cả gối.
Thẩm Vu: “…”
Nàng ngây người, đưa tay lên lau má và cằm.
Lại cúi đầu nhìn chiếc giường đã bị nàng tàn phá.
Miệng hơi xụ ra, tự nhiên thấy tủi thân.
Nàng không đánh thức Lục Vô Chiêu mà cúi người, rón rén xuống giường.
Nàng đi giày, mặc quần áo rồi ôm lấy cái gối bẩn.
Ánh mắt lướt qua vết tích lưu lại mà buồn bã không thôi.
Tối hôm qua nàng mơ thấy mình đang ăn.
Vịt quay, ngỗng quay, gà hầm, cá hấp, thịt kho tàu, móng heo sốt…
Ừng ực, nàng nuốt một ngụm nước bọt.
…
Thẩm Vu ôm gối bỏ chạy.
Khi Lục Vô Chiêu tỉnh lại đã phát hiện có ‘trộm’ vào phòng.
Giường của hắn chỉ còn lại cái ván.
Chăn, đệm, gối đầu đều ‘mất’ sạch.
Mất sạch cả.
Lục Vô Chiêu nhìn chằm chằm vào chiếc giường trơ trụi một hồi, sau đó im lặng ngồi xuống.
…
Đến lúc ăn trưa, Lục Vô Chiêu không thấy Thẩm Vu đâu mới hỏi tỳ nữ, nghe nói nàng không muốn ăn thì vội vàng bưng cơm nước đến gõ cửa phòng Thẩm Vu.
Thẩm Vu ôm đầu gối yên lặng ngồi trên giường.
Không thèm để ý đến tiếng đập cửa.
Cả Vương phủ cũng chỉ có một người mang đồ ăn ngon đến cho nàng.
Nàng không lên tiếng, Lục Vô Chiêu vẫn tiếp tục gõ cửa.
Gõ mãi không thấy động tĩnh gì.
Thẩm Vu loay hoay mãi trong không gian yên tĩnh của riêng mình, cuối cùng vẫn ra mở cửa.
Quả nhiên thấy thiếu niên bưng khay gỗ đứng yên trước cửa.
Thẩm Vu cúi đầu, bĩu môi đứng sang bên cạnh nhường đường.
Lục Vô Chiêu nhìn nàng chốc lát rồi bưng đồ ăn trưa vào trong.
Thẩm Vu được Thẩm Tông Chí và Triệu thị nuông chiều sinh hư, nàng thường xuyên như vậy, mỗi lần không vui đều không muốn ăn cơm, cha nương không thể làm gì được nàng, chỉ có Lục Vô Chiêu mới có thể trị nàng.
Chỉ cần nàng chưa mở của thì Lục Vô Chiêu sẽ luôn đứng bên ngoài đợi không chịu rời đi.
Có lần nàng nhốt mình trong phòng cả đêm, nào ngờ đêm ấy trời mưa, nàng núp trong chăn ấm, vô tình ngủ quên mất.
Hôm sau thức giấc đói bụng muốn kiếm đồ ăn, vừa mở cửa đã thấy thiếu niên đứng ở ngưỡng cửa, sau lưng bị mưa xối ướt.
Lúc đó Thẩm Vu rất đau lòng.
Hôm đó Lục Vô Chiêu sốt cao, hắn mệt mỏi tựa ở đầu giường, nghiêm túc nói với nàng: “Sau này có chuyện gì cũng đừng nhốt ca ca bên ngoài.”
“Ca ca tới tìm ta làm gì… Ca ca không sai, là do phụ thân ta không giữ lời, ông đã nói cùng ta đón sinh nhật, nhưng cuối cùng vẫn rời kinh, không về được.” Thẩm Vu buồn bã nói.
“Là phụ thân muội không tốt, chờ ông về thì muội mắng ông ấy, nhưng đừng bỏ bữa.”
“Ta đói bụng sẽ tự đi ăn…” Nàng nói nhỏ.
Lục Vô Chiêu nghiêm túc hẳn lên: “Một bữa cũng không được bỏ.”
“Ừm… Được.”
Thẩm Vu chưa bao giờ hỏi tại sao hắn lại cố chấp bắt nàng kể hết những chuyện không vui.
Nàng không biết Lục Vô Chiêu từ lâu đã đặt ra một quy tắc cho mình: Làm cho nàng hạnh phúc.
Nếu ngay cả nguyên nhân khiến nàng giận dỗi cũng không biết, vậy thì làm sao có thể giải quyết được.
Dưới sự hướng dẫn của Lục Vô Chiêu, mỗi lần Thẩm Vu không vui nàng không còn chiến tranh lạnh với người khác nữa, mỗi lần đều chờ Lục Vô Chiêu đến tìm nàng, sau đó nàng sẽ kể hết chuyện không vui cho hắn nghe.
Lục Vô Chiêu nói với nàng, nếu không vui thì cứ chờ trong phòng, hắn sẽ đến tìm nàng.
Đã nhiều năm như vậy, chưa một lần nào Lục Vô Chiêu thất hẹn.
“Lần này là vì chuyện gì?”
Thiếu niên đặt khay gỗ lên bàn, thản nhiên hỏi.
Thẩm Vu khó xử không muốn nói chuyện.
Vì sao? Đương nhiên là vì chuyện ngủ chảy nước miếng.
Nàng không nói, Lục Vô Chiêu cũng không vội, lúc nào hắn cũng có cách khiến nàng mở miệng.
Hai người giằng co, người không chịu được “Ánh mắt lăng trì” luôn là Thẩm Vu.
“Ca ca… Trước đây ta ngủ có chảy nước miếng không?” Thẩm Vu đỏ mặt: “Ngươi không muốn ngủ chung với ta có phải vì… vì…”
Có phải vì nàng đã từng chùi nước miếng lên người hắn không?
Thẩm Vu mới nghĩ thế thôi đã phát điên lên rồi, Lục Vô Chiêu thích sạch sẽ, nếu… A!! Trời ạ!!
Lục Vô Chiêu ngạc nhiên nhướng mày: “Là vì chuyện này à?”
Thẩm Vu xấu hổ gật đầu, nàng cúi đầu không dám nhìn hắn.
Lục Vô Chiêu thở phào nhẹ nhõm: “Thế này chỉ là chuyện nhỏ.”
Hắn không quan tâm nàng có chảy nước miếng không, có lau nước miếng lên người hắn không, đối với hắn mấy chuyện này đều là chuyện nhỏ.
“À…”
Thẩm Vu vẫn không vui nổi.
“Qua đây, ngồi xuống ăn cơm.” Hắn nói.
Thẩm Vu do dự, sau đó nàng đến gần rồi ngồi xuống.
Lục Vô Chiêu cầm đũa đưa cho nàng: “Vì sao lại chạy?”
Thẩm Vu vùi đầu ăn: “Xấu hổ.”
Thiếu niên đột nhiên bật cười: “Muội còn xấu hổ với ta?”
Thẩm Vu đỏ mặt.
Nàng hơi né tránh, trong đầu đột nhiên vang lên câu nói Chử Linh Thư đã nói với nàng mấy hôm trước.
“Ca ca…”
Lục Vô Chiêu gắp thức ăn vào bát cho nàng: “Ừ.”
“Ta không muốn để ngươi nhìn thấy dáng vẻ xấu xí của ta.” Nàng đỏ mặt nhìn hắn: “Linh Thư nói, ở trước mặt người mình thích nhất, lúc nào cũng phải để người ta thấy được dáng vẻ xinh đẹp nhất của mình.”
Lục Vô Chiêu đột nhiên dừng tay.
Thẩm Vu xấu hổ, hơi khó chịu với chính mình, lúc trước quá nhỏ không biết những chuyện này, bây giờ biết giữ gìn hình tượng thì cũng đã muộn rồi.
Lục Vô Chiêu nhìn nàng chằm chằm, một lát sau mới mở miệng: “Lúc muội ôm ta khóc, nước mắt nước mũi cọ lên quần áo ta đã từng bị ta ghét chưa?”
“… Chưa từng.”
“Sau này đừng vì mấy chuyện vặt vãnh này mà tránh mặt ta.” Hắn nói.
“Biết rồi…” Thẩm Vu lắp bắp nói: “Vậy ca ca, ngươi thấy ta có đẹp không?”
Lục Vô Chiêu sững sờ.
“Không đẹp à?”
“…”
“Ta có đáng yêu không?”
“… Không xấu.” Hắn lạnh lùng nói: “Đừng hỏi nữa, mau ăn đi.”
Nhưng nhìn kỹ sẽ thấy toàn thân hắn cứng đờ.
Thẩm Vu quay đi, cúi đầu ăn cơm.
Lục Vô Chiêu nhìn cơm trong bát, nhưng không có cách nào dời mắt khỏi nàng.
Trong lòng hắn, Thẩm Vu là cô nương xinh xắn đáng yêu nhất kinh thành.
Căn phòng lại trở nên im lặng, chỉ còn tiếng nhai của nữ tử.
“Ca ca, ngươi có ăn không?”
Tháo gỡ được khúc mắc, nữ tử không còn giận bản thân nữa đơn thuần cất tiếng hỏi.
Lục Vô Chiêu im lặng.
“Muội mới nói gì?”
“Gì mà nói gì?”
“Quận chúa Nghi Ninh đã nói gì với muội?”
“À… Linh Thư nói, ở trước mặt người mình thích nhất, lúc nào cũng phải để người ta thấy được dáng vẻ xinh đẹp nhất của mình.” Thẩm Vu nghĩ hắn nghe không hiểu nên cố ý giải thích: “Cho nên ta rất lo sợ dáng vẻ xấu xí của mình sẽ bị ngươi nhìn thấy, nhưng sau này sẽ không như thế nữa.”
Thiếu niên nuốt nước miếng, quay đầu đi, không nhìn nàng nữa.
“Ừ.”
Người mình thích nhất.