Thẩm Vu sinh ra trong một gia đình tràn đầy hạnh phúc, phụ thân là võ tướng đương triều được trọng dụng nhất, Phụ Quốc Đại tướng quân. Mẫu thân Triệu thị là mỹ nhân nổi danh trong toàn kinh thành.
Thẩm Vu từ nhỏ đã xinh đẹp, tính cách cũng làm người ta rất yêu thích, rất nhiều tiểu công tử tiểu cô nương thế gia đều rất thích nàng, nhưng không phải bạn nhỏ nào chơi với nàng thì nàng cũng thích.
Nàng chỉ thích những bạn xinh đẹp.
Nhân duyên của Thẩm Vu rất tốt, nếu như nàng không thích ai, sẽ không biểu hiện ra, nàng chỉ điềm đạm đáng yêu nói với đối phương, là cha mình không muốn nàng chơi cùng đối phương, nhưng bản thân nàng thì vô cùng thích đối phương.
Nàng không thể chơi cùng đối phương, thực sự tự trách mình, còn lo lắng đối phương sẽ không vui. Lúc thích hợp lộ ra vẻ mặt cô đơn, đối phương đã lập tức cảm thấy là bản thân sai, là bản thân mình làm khó Thẩm Vu.
Trong rất nhiều năm đó, Thẩm Tông Chí trong mắt những bạn nhỏ ở kinh thành, là một người phụ thân hung thần ác sát hết sức.
Thẩm Tông Chí thật sự oan uổng đến phát hoảng, tuy ông là một mãnh hán cao chín thước, nhưng ông tự cảm thấy mình vẫn rất là hòa nhã dễ gần.
Lúc ông phàn nàn với ái thê, Triệu thị cười trêu ghẹo ông, “Nhìn dáng vẻ của chàng bây giờ, trợn mắt, cau mày, hung thần ác sát, đứa trẻ nhà nào nhìn mà không sợ.”
Thẩm Tông Chí không dám hung bạo với phu nhân, ông nhắm mắt một chút, giọng điệu cũng nhu hòa đi không ít, ông không dám phản bác lời của phu nhân, chỉ ngượng ngùng nói: “Cũng không hẳn là vậy…”
Ông liếc Triệu thị một cái, nhỏ giọng lầm bầm: “Có đứa trẻ thích ta…”
Triệu thị không nghe rõ, bảo ông nói rõ ràng hơn một chút, Thẩm Tông Chí lại cao ngạo hất cằm, “Không có gì.”
Dù sao đến lúc đó cũng biết, ông cũng có mị lực, cũng có trẻ con thích.
…
Thân thể Thẩm Vu từ nhỏ đã yếu đuối, bắt đầu từ lúc bốn tuổi, đã rất ít ra khỏi cửa chơi với những bạn nhỏ khác.
Nàng thỉnh thoảng cũng sẽ cảm thấy cô đơn, thỉnh thoảng thấy người khác được đến nhà người thân chơi vào mùa thu, thì hết sức hâm mộ, nàng cũng muốn có người đến chơi cùng nàng, mỗi ngày đều mong trong nhà có khách đến.
Năm đó, tiên đế băng hà, Thái tử kế vị.
Tân đế là một hoàng đế tốt, chính trị nhân từ yêu dân, dốc sức vì nước, dù có thủ đoạn và tâm cơ, lúc tranh ngôi kế vị với Ngũ hoàng tử Lục Bồi Thừa thì chiến thắng khó khăn, nhưng tính cách hắn cũng coi như là ôn hòa, không giống Lục Bồi Thừa kia là một ngụy quân tử.
Hoàng đế nhân đức, khôn khéo, chủ yếu là hắn tín nhiệm những vị tướng lương thiện có công, Thẩm Tông Chí sau khi giúp được việc cho Thái tử, cũng không phải chịu cảnh bi thương “qua cầu rút ván,” mà vẫn được trọng dụng.
Thẩm Tông Chí rất biết ơn.
Vì vậy ông đem đệ đệ của hoàng đế về nhà.
Triệu thị: “…”
Triệu thị thấy khí phách hoa lệ trước mắt, cách ăn nói cẩn thận của tiểu hoàng tử, thái dương căng thẳng.
Nàng cung kính hành lễ với tiểu hoàng tử, rồi sau đó nhéo tai phu quân mình đến một góc, bắt đầu quở trách: “Ông làm sao vậy? Sao lại mang hoàng tử về nhà?”
Hoàng tử nên ở trong hoàng cung, mang đến phủ tướng quân là có chuyện gì chứ??
Thẩm Tông Chí nhe răng toét miệng, nhưng không dám hất tay phu nhân ra, gương mặt cười lấy lòng, “Phu nhân chớ có tức giận mà hại thân thể, đợi ta từ từ nói cho nghe, việc cấp bách trước mắt, là an bài chỗ ở cho tiểu điện hạ, có đúng không?”
Triệu thị: “…”
Triệu thị không động đậy, Thẩm Tống Chí khom người một cái, chạy ra ngoài sắp xếp.
Lúc hai vợ chồng Thẩm gia thì thầm, tiểu Thẩm Vu mặt đầy tò mò đi quanh Lục Vô Chiêu.
Nàng mới bốn tuổi, còn chưa gặp bao nhiêu người, nhưng vị trước mắt này, đã là người đẹp nhất mà nàng gặp qua.
Là một cậu con trai, là một ca ca, cao, đẹp.
Chính là tính cách có chút lạnh lùng, ánh mắt nhìn nàng lãnh đạm kỳ quái.
Thẩm Vu quây quanh Lục Vô Chiêu, trong lòng Lục Vô Chiêu đang nghĩ, tiểu cô nương này rất xinh, nhìn qua thấy thật ngoan, nhưng mà trông nàng nhỏ quá.
“Ngươi tên gì vậy?” Thẩm Vu cảm thấy mình là chủ nhân, phải có phép tắc nên có.
Lục Vô Chiêu rủ mắt nhìn cô bé chỉ cao đến thắt lưng mình, cặp mắt xinh đẹp chuyên chú nhìn nàng, không nói gì.
Tiểu A Vu cũng không tức giận, chớp chớp đôi mắt đen láy, hỏi tiếp: “Ca ca, ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”
Lục Vô Chiêu vẫn không nói gì, hắn đột nhiên giơ tay, ấn đầu cô bé xuống.
Có một sợi tóc vểnh lên bị đè xuống, trở nên bằng phẳng, thuận mắt hơn nhiều.
Thẩm Tông Chí quay lại, trùng hợp nghe được câu hỏi của Thẩm Vu, cởi mở cười một cái.
“Khuê nữ à, đây là Thập nhất hoàng tử, tiểu điện hạ hôm nay đến ở nhà chúng ta, con có vui không?”
“Thật sao! Vui!” Tiểu A Vu vừa nhảy vừa vỗ tay, kêu ca ca không ngừng.
Triệu thị cau mày, “A Vu, không được vô lễ.”
Động tác vỗ tay của Thẩm Vu ngừng một lát, nụ cười trên mặt ngưng lại, nàng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của mẫu thân, lại quay đầu nhìn vị tiểu hoàng tử kia một chút, thấy trong mắt đối phương không chút gợn sóng nào, nghĩ là thật sự đã xúc phạm đến đối phương, nàng gục đầu, nói xin lỗi: “Xin lỗi…”
Nàng lại liếc nhìn Triệu thị, thấy đối phương nhìn mình khích lệ, xoay đầu về, cúi người chào Lục Vô Chiêu, “Thập nhất điện hạ…”
“Không cần đâu.” Tiểu thiếu niên ngắt lời, “Cứ gọi tên ta đi.”
“Tiểu điện hạ, thế này…” Thẩm Tông Chí cũng có chút ngỡ ngàng, “Như vậy không hợp quy tắc.”
Lục Vô Chiêu chỉ nhìn Thẩm Vu, “Ta là Lục Vô Chiêu, nhớ chưa.”
Thẩm Vu tròn mắt nhìn, gật đầu mạnh, “Nhớ rồi, ta là Thẩm Vu.”
“Ừm… A Vu.”
Thẩm Vu toét miệng cười, “Nhưng mà ca ca, tên ngươi thật dài, ta không muốn gọi.”
Tim Thẩm Tông Chí nhảy tới cổ họng.
Trước mặt hoàng tử, con gái của mình có phải là quá thân thiết rồi không?
Thẩm Vu đối với phương diện này thật ra rất nhạy cảm, đối phương vui hay là không vui, nàng đều cảm nhận được, dù là trên mặt không biểu hiện, nhưng trong lòng bài xích, hay là thích thật, nàng đều có thể cảm nhận được.
Mặc dù nàng “vô lễ” như vậy, nhưng có thể cảm nhận được, là hắn nguyện ý.
“Vậy ngươi muốn gọi là gì?” Lục Vô Chiêu hỏi.
Cô bé đảo mắt, nhanh trí như cười đáp: “Chiêu Chiêu, có được không?”
Lục Vô Chiêu sửng sốt hiếm thấy thật lâu, trong lúc nghiền ngẫm hai chữ vừa nhắc đến, hồi lâu, hắn nở một nụ cười đẹp mắt.
“Ừm, được.”
Sau đó Thẩm Tông Chí và Triệu thị nói với Thẩm Vu.
Tuy Lục Vô Chiêu là Thập nhất hoàng tử, nhưng xa rời hoàng cung, mới chính là sự lựa chọn tốt nhất với hắn.
Thân mẫu của Lục Vô Chiêu là công chúa Tây Vực, sau khi công chúa gả tới, tiên đế đơn phương hủy giao ước, khơi mào chiến tranh với biên giới phía Tây, mới có chuyện lúc trước Thẩm Tông Chí và Thái tử mang binh đi trước dẹp yên chiến loạn.
Chiến sự nổ ra không được bao lâu, công chúa vì buồn bã uất kết, rất nhanh đã qua đời vì bạo bệnh.
Tiên đế vứt Thập nhất hoàng tử không có mẫu thân đến cho Liên phi nuôi dưỡng, lúc đó Lục Vô Chiêu mới chín tuổi.
Nửa năm sau, tiên đế chờ được chiến tranh thắng lợi, bản thân lại không đề phòng, bị Ngũ hoàng tử hạ độc chết. Thật may Thái tử luôn đề phòng Ngũ hoàng tử, lấy thủ đoạn lôi đình nhanh chóng trấn áp quân phản loạn của Ngũ hoàng tử, rồi đăng cơ.
Nhưng còn sót lại một vấn đề.
Thập nhất hoàng tử vừa được Liên Phương cung nhận nuôi không mấy tháng, tiên đế đã bị hạ độc, tiếp theo Ngũ hoàng tử lại xảy ra chuyện, mọi hi vọng và suy nghĩ của Liên phi đều tan thành mây khói, không nói lời nào treo cổ tự vẫn.
Liên Phương cung chỉ còn lại một tiểu hoàng tử.
Tân đế hôm nay trước kia là Thái tử, cũng là Nhị hoàng huynh của Lục Vô Chiêu, hai huynh đệ không tính là thân cận, cũng không có gì cạnh tranh, Lục Vô Chiêu còn quá nhỏ, không tạo uy hiếp gì đối với hoàng đế mới.
Vốn dĩ tân đế muốn hỏi qua ý kiến của Lục Vô Chiêu, tìm cho hắn một dưỡng mẫu, phi tần của tiên đế đông đúc, người không có con cũng không ít, sẽ có người bằng lòng chăm sóc Lục Vô Chiêu.
Nhưng hỏi một vòng, lại không ai nguyện ý.
Chỉ bởi vì Lục Vô Chiêu vừa đến Liên Phương cung không bao lâu, Liên Phương cung đã xảy ra chuyện.
Bọn họ chê hắn xui xẻo, không ai muốn nuôi dưỡng hắn.
Thẩm Tông Chí nhìn thấy cơ hội, chủ động vì quân vương phân ưu.
Một là lúc đầu rời kinh, ông có duyên gặp gỡ Lục Vô Chiêu vài lần, đối phương dường như rất thích võ tướng, bọn họ đã từng ước định, cùng nhau lên chiến trường, Thẩm Tông Chí nghĩ, hôm nay đã đến lúc có thể thực hiện cam kết, hơn nữa ông quả thật cũng rất thích vị tiểu điện hạ này.
Hai là thân phận Lục Vô Chiêu trong cung quả thật bất tiện, nếu ở lại trong cung, không biết phải đối mặt với bao nhiêu lời đồn đại.
Những người đó đương nhiên không dám khua môi múa mép trước mặt hắn, nhưng trong cung không có bí mật, nói cái gì cũng giống như một cái chân dài, sớm muộn cũng bay đến tai Lục Vô Chiêu.
Sau khi Thẩm Tông Chí và tân đế thương lượng qua, thì đã mang người về nhà.
Rời khỏi hoàng cung, rời khỏi trung tâm quyền lực, vị hoàng đế trẻ tuổi trên ngai vàng cũng thấy nhẹ nhõm.
Sau khi Thẩm Vu nghe cảnh ngộ của Lục Vô Chiêu, khó chịu thật lâu.
Đêm đó ôm gối đi gõ cửa phòng hắn.
Lục Vô Chiêu vừa tắm rửa thay quần áo xong, chỉ mặc một bộ tẩm y trắng như tuyết, mở cửa.
Hắn vừa cúi đầu, đã nhìn thấy cô gái với cái đầu nhỏ lù xù, thấy nhúm tóc nhăn nhúm run run trên đầu nàng, giơ tay đụng một cái.
Thẩm Vu ngẩng đầu, vành mắt hồng hồng.
Lục Vô Chiêu ngẩn người, “Sao vậy?”
Thẩm Vu trực tiếp nhào tới.
Vóc người nàng lùn, chỉ có thể ôm bắp đùi của thiếu niên, nàng ủy khuất nghẹn ngào hai tiếng, cuối cùng vẫn là nói: “Không sao.”
Tiểu thiếu niên trầm mặc một hồi, lãnh đạm “Ờ.” một tiếng.
Hắn không có kinh nghiệm an ủi bé gái, nhất thời chân tay luống cuống, ngây ngô tại chỗ.
Cũng may Thẩm Vu nhanh chóng buông hắn ra, dụi mắt một cái, một tay còn đang nắm gối, nàng ngước đầu hỏi: “Ca ca, ta có thể ngủ chỗ ca không?”
Lục Vô Chiêu: “…”
Có thể không?
Không thể ….
Năm nay hắn mười tuổi, đã có ý thức nam nữ thụ thụ bất tương thân.
Nhưng đối phương chỉ mới bốn tuổi, hắn không biết nên hay không nên, có cần thiết không.
Thiếu niên mìm môi, “Đại tướng quân biết không?”
“Cha và mẫu thân đều ngủ cả rồi, ta đi xem rồi, đã tắt đèn rồi.” Thẩm Vu vừa nhìn thấy thiếu niên này có ý muốn cự tuyệt, khóe mắt lại đỏ lên, khẽ bĩu môi.
Nàng không quan tâm, bước cái chân nhỏ qua ngưỡng cửa, chen vào khoảng giữa thiếu niên và cánh cửa.
Đây là nhà nàng, nàng muốn ngủ ở đâu thì ngủ ở đó.
Lục Vô Chiêu: “…”
Đợi hắn kịp phản ứng, lúc vội đuổi theo vào, thì cô bé đã tự mình leo lên giường của hắn, ở cái gối bên cạnh hắn, thật sự nghiêm túc bày ra cái gối của mình.
Không đặt chính xác, nàng còn điểu chỉnh vị trí một chút so với cái gối bên cạnh.
Đặt xong gối, nàng hài lòng gật gật đầu, sát bên trong, ngoan ngoãn nằm ngay ngắn.
Lục Vô Chiêu: “…”
Buổi tối đầu tiên hắn vào phủ tướng quân ở, đã gặp chuyện nan giải mà mười năm đầu đời chưa từng gặp qua.
Ngủ cùng một chỗ với một cô bé sao?
Đây là chuyện chưa từng có bao giờ, cho dù là đối phương chỉ có bốn tuổi.
Thẩm Vu rất ngoan, nàng biết ở chỗ ca ca không ai có thể kể chuyện cho nàng, cũng không ầm ĩ đòi nghe, tay nàng đan vào nhau để trên bụng, kéo chăn đắp kín, còn để lại chăn cho đối phương.
Ngáp một cái, nhắm hai mắt lại, “Ngủ ngon, Chiêu Chiêu ca ca.”
Chiêu Chiêu ca ca… Bốn chữ này không phải còn dài hơn tên hắn sao?
Có điều hắn cũng rất thích.
Lục Vô Chiêu do dự một hồi, cuối cùng không ôm gối đến sạp giường nhỏ bên cạnh ngủ.
Hắn nằm bên cạnh cô bé, ở giữa là một khoảng không thật lớn, đủ nằm thêm một người nữa.
Hắn không đắp chăn, toàn bộ đều đắp lên người cô bé.
Một cánh tay hắn gối sau đầu, nhìn nóc giường, khó ngủ thật lâu.
Đại khái là vì lạ chỗ, người nằm bên cạnh một hồi lâu cũng không ngủ được.
Lục Vô Chiêu không mở miệng, bên tai luôn nghe âm thanh sột soạt sột soạt, lòng hắn lại thập phần tĩnh mịch.
“Ca ca…”
“Ừm.”
Cô gái trở mình, mặt hướng về phía hắn, ngượng ngùng nhỏ giọng cầu khẩn: “Có thể… Kể chuyện không?”
Lục Vô Chiêu: “… Được.”
Tác giả có lời muốn nói: Không biết kể chuyện, thế là đọc binh thư. Rất nhanh, tiếng ngáy truyền đến bên tai.