Sức lực của Lâm Phỉ vốn đã không tốt lắm, suy nghĩ linh tinh một hồi liền cảm thấy buồn ngủ. Cậu nửa mơ nửa tình mà nằm trong chăn ngủ gật.
Khi bác sĩ tới khám đã nói, chất dẫn dụ của cậu vẫn chưa ổn định nên cần nằm viện quan sát thêm một đoạn thời gian, cũng cần thực hiện đánh dấu lần hai.
Lâm Phỉ chỉ à ừ chứ cậu không để trong lòng.
Sau khi bác sĩ đi rồi, đầu óc cậu lại trống rỗng, có thể ngất đi bất cứ lúc nào.
Lúc đang mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, có một thứ gì đó mềm mại ấm áp chạm vào sườn mặt cậu nhưng chỉ chạm một cái rồi rời đi ngay.
Một giọng nói nhẹ nhàng buồn ngủ vang lên bên tai cậu: “Tôi có thể ngủ cùng cậu không?”
Hơi thở thổi vào bên tai, men theo tai khuếch tán vào đầu và trái tim cậu, làm cho người ta chưa kịp suy nghĩ đã đồng ý rồi.
Lâm Phỉ nhỏ giọng nói: “Leo lên đây.”
Cho dù Bùi Cảnh Hành đã cố mở chăn nhẹ nhàng nhất có thể thì hơi lạnh vẫn tràn vào làm Lâm Phỉ giật mình, khiến đầu óc cậu trở nên thanh tỉnh hơn một chút.
Bùi Cảnh Hành từ phía sau vòng tay ôm lấy cậu, dùng lồng ngực đầy ấm áp truyền hơi ấm đến cho cậu.
“Tôi muốn ôm cậu, đừng đẩy tôi ra.”
Sau lưng đã ấm lên nên Lâm Phỉ cũng không ép mình phải tỉnh táo nữa.
Cậu khịt mũi tìm cho mình một vị trí ngủ thoải mái.
Hơn nữa, hai người đều là con trai với nhau, ôm ấp một chút cũng không phạm pháp gì.
Nhưng cậu không biết rằng Bùi Cảnh Hành ở phía sau nhìn cậu, vẻ mặt trầm xuống tràn đầy tính xâm lược.
Lâm Phỉ thích ứng với việc thay đổi thân phận vô cùng nhanh. Dù sao cho tới bây giờ, thứ cậu thiếu không phải là thích mà là dũng khí.
Hiện tại cũng đã đi tới bước này, chấp nhận khoảng thời gian tốt đẹp với Bùi Cảnh Hành thì cậu sẽ không bao giờ phải lo lương tâm bất an nữa.
Thật tuyệt vời.
Ngược lại, sau khi Bùi Cảnh Hành biết tâm ý của cậu lại có chút sợ trước sợ sau, không khỏi đỏ mặt.
Ai có thể nghĩ rằng trước kia hắn dám chặn Lâm Phỉ ở trong nhà tắm rồi thẩm du cho cậu xem đâu?
Thời thế đổi thay đúng là không lừa người mà.
Vì thế cuộc sống nhàn nhã trong bệnh viện của Lâm Phỉ có thêm một thú vui mới, đó chính là trêu chọc Bùi Cảnh Hành.
Ngày ngày trôi qua nhàn nhã, Lâm Phỉ đã sớm vứt lời dặn của bác sĩ ra sau đầu.
Mãi đến ngày nằm viện thứ ba, Lâm Phỉ đột nhiên phát sốt. Lúc này mới nhớ đến lời dặn của bác sĩ.
Chất dẫn dụ không ổn định thì phải làm sao phải làm sao đây?
Lâm Phỉ cảm thấy đầu óc mình nóng lên, theo bản năng liền chạy vào nhà vệ sinh muốn tìm thứ gì đó mát mẻ.
Cái lạnh đã xua tan cái nóng trên làn da nhưng không cách nào ức chế được sự xao động của nội tâm.
Như có vô số con trùng ở dưới da, Lâm Phỉ kéo cổ áo chỉ muốn lột lớp da ra.
Rầm rầm rầm!
Cửa phòng vang lên tiếng gõ, Bùi Cảnh Hành đứng ở ngoài của, giọng nói trầm hơn thường ngày: “Phỉ ca ơi, cậu làm sao vậy?”
Giọng nói Lâm Phỉ khàn một cách đáng sợ, không nói được tiếng nào. Cậu mở miệng ra chỉ có thể thở hổn hển.
Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy nè?
“Phỉ ca, cậu có phải đang sốt đúng không?”
Sốt? Cái này chẳng phải khi phân hóa mới bị hay sao? Sao hắn lại sốt vậy?
“Phỉ ca, cậu có thể mở cửa không?”
Lâm Phỉ dùng sức lắc lắc đầu, muốn giữ đầu óc tỉnh táo.
Nhưng động tác này không hề hiệu quả, ngược lại còn khiến đầu cậu đau như búa bổ.
Cậu đặt tay lên bồn tắm lớn có cảm giác như tay không có xương, hoàn toàn không có lực. Cậu mới vừa đứng lên lại vô lực ngã lại vào bồn tắm.
Bùi Cảnh Hành như đã đoán trước được tình hình của cậu, hắn nói: “Không cần cố quá, để tôi vào xem.”
Vào lúc này, Lâm Phỉ đã không còn tâm trí nào để suy nghĩ rằng có phải Bùi Cảnh Hành đã dùng sai từ ngữ hay không.
Cậu thậm chí không thể cử động thì làm sao đề cho hắn đi vào được.
Bên ngoài yên tĩnh một lúc, Lâm Phỉ tưởng Bùi Cảnh Hành đi tìm bác sĩ lấy chìa khóa, nhưng không ngờ giây tiếp theo, cánh cửa vang lên tiếng va chạm cực kỳ mạnh.
Cánh cửa màu trắng bị đập đến rung lên không ngừng đã nứt ra một khe hở dày bằng ngón tay, chỉ còn lại nẹp cửa cố gắng chống đỡ.
Qua khe cửa, Lâm Phỉ có thể nhìn thấy một bóng người cao gầy, đường nét thanh tú xinh đẹp nhưng ánh mắt lại dữ tợn và sắc bén. Hai khí chất rất khác nhau nhưng lại vô cùng hòa hợp.
Giống như một bông hồng đen mang vẻ đẹp rung động lòng người thu hút con mồi. Chờ cho đến khi con mồi rơi vào bẫy, đón chờ nó chính là những chiếc gai đẫm máu.
Rầm!
Lại một tiếng vang lớn, cửa bị đá văng ra.
Lâm Phỉ ngơ ngác nhìn về phía trước, thấy Bùi Cảnh Hành từng bước từng bước đi tới, cậu giống như đã tạm thời quên mất cái nóng như thiêu như đốt.
Cậu chỉ cảm thấy mỗi bước chân của Bùi Cảnh Hành như dẫm vào trong lòng cậu, làm cho tim cậu run lên, dục vọng xa lạ kia lại trỗi dậy, phá tan nơi giam cầm nào đó.
Khoảng cách hai người ngày càng ngắn lại thì chất dẫn dụ của Bùi Cảnh Hành cũng truyền tới.
Rất kỳ lạ, tâm trí của Lâm Phỉ như bị chia làm hai nửa.
Một nửa cảm thấy chất dẫn dụ của Bùi Cảnh Hành tràn đầy mùi vị trấn an, khiến suy nghĩ của cậu chìm vào biển lặng, đung đưa theo gió và sóng vừa nhẹ nhàng vừa chậm rãi.
Nửa còn lại cảm thấy chất dẫn dụ của Bùi Cảnh Hành quét qua cơ thể mình như một ngọn lửa rực cháy, giống như dung nham chạm vào nước đá khiến cậu cảm thấy sôi cả người.
Đầu óc Lâm Phi không tỉnh táo, chỉ còn lại một suy nghĩ duy nhất:
Cậu muốn đến gần hơn.
Câu nâng hai cánh tay nặng nề của mình lên, đỡ lấy thành bồn tắm.
Thân thể vẫn còn nặng nề, lòng bàn tay vẫn còn trơn trượt, cậu ngước mắt lên nhìn Bùi Cảnh Hành hy vọng hắn sẽ đi qua giúp cậu một tay.
Không ngờ Bùi Cảnh Hành không những không đến giúp mà còn đứng yên tại chỗ.
“Lần này, cậu có thể đi về phía tôi không?”
“Tôi không đi được.” Lâm Phi chỉ có thể phát ra tiếng thở dốc, mỏng manh yếu ớt còn lời nói giống như vừa ra khỏi miệng đã biến mất.
Cậu vừa tủi thân vừa sốt ruột, cố gắng đứng dậy nhưng chỉ có thể tạo ra hai gợn sóng lớn trong bồn tắm.
“Cậu có thể! Tôi đã phá cửa rồi, tôi sẽ ở chỗ này nhìn cậu, chờ cậu đi tới.”
“Tôi không làm được, cậu giúp tôi…”
“Tôi vẫn ở bên cạnh cậu, cậu cũng cố gắng đi về phía tôi đi?”
Bây giờ Lâm Phỉ không thể hiểu được ẩn ý đằng sau những lời nói của Bùi Cảnh Hành, cũng không hiểu tại sao hắn lại cố chấp làm một điều vô nghĩa như vậy.
Rõ ràng là bây giờ hắn có thể dễ dàng đi tới mà sao lại không đi?
Lâm Phỉ cam chịu chìm mình vào làn nước
Cậu nhất định sẽ thắng, Bùi Cảnh Hành sẽ không giằng co được lâu như vậy đâu.
Nhưng mà đợi một hồi lâu, ngay cả ngâm nước lạnh cũng không thể hấp thu được một tí mát mẻ nào khiến Lâm Phỉ không thể chờ đợi Bùi Cảnh Hành đến thoải hiệp như trước đây được nữa.
Lâm Phỉ ra khỏi nước, ghé người vào thành bồn tắm.
Mắt cậu mờ đi, đã không thể nhìn rõ biểu cảm của Bùi Cảnh Hành.
Cậu phải dùng sức lắm mới có thể miễn cưỡng tập trung lại tâm trí của mình để có thể nghe Bùi Cảnh Hành đang nói gì: “Tôi yêu cậu trái với bản năng của mình. Chỉ cần cậu tiến một bước về phía tôi, tôi sẽ cảm thấy mọi thứ đều xứng đáng.”
Trên thực tế, Lâm Phi không còn có thể hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn nhưng có một giọng nói cứ vang lên trong lòng cậu: “Vậy thì đi về phía hắn đi.”
Lâm Phỉ nâng tay đặt lên thành bồn, lúc đỡ người rời khỏi bồn tắm, nước trên người chảy xuống thành những đợt lớn.
Cậu nhìn Bùi Cảnh Hành, dù chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh mơ hồ nhưng cậu có thể cảm nhận được có cái gì đó đang cuốn lấy chiếc eo mềm nhũn của cậu.
Tay dùng sức khẽ đẩy một cái, phần eo đột nhiên truyền đến một loại sức mạnh kéo Lâm Phỉ từ dưới nước lên.
Bùi Cảnh Hành nâng hai tay lên làm ra tư thế nghênh đón.
Lâm Phỉ sửng sốt một hồi, đầu óc có chút mơ hồ, một lúc sau mới hiểu động tác của Bùi Cảnh Hành có ý gì.
Cậu nhấc chân lên, vừa mới đi được hai ba bước là chân đã mềm nhũn, đi thêm hai bước nữa thì lảo đảo ngã vào ngực của Bùi Cảnh Hành.
Đột nhiên, hương hoa hồng đen tràn vào mũi của cậu.
Lâm Phỉ thỏa mãn hít hai lần, cuối cùng cảm thấy đi đường vất vả cũng không lỗ.
Bùi Cảnh Hành ôm cậu, tay siết chặt.
“Cậu đã đi đến đây.”
Lâm Phỉ mơ màng đáp lại: “Tôi đã đi đến đây.”
Cậu ghé vào bên cạnh cổ Bùi Cảnh Hành, vội vàng tìm kiếm thứ gì đó nhưng vì không tìm được, cậu khó chịu hừ một tiếng.
Dường như Bùi Cảnh Hành rất hưởng thụ cảm giác cấp thiết này, nhẹ nhàng vuốt ve tóc Lâm Phỉ.
“Chắc là cậu không nhớ rõ lời dặn của bác sĩ. Bác sĩ bảo chất dẫn dụ của cậu chưa ổn định, cần phải đánh dấu thêm. Chờ cho đến khi chất dẫn dụ ổn định mới có thể xuất viện.”
“Không nhớ rõ cũng không sao nhưng cậu phải nhớ kĩ lời tôi nói,” Bùi Cảnh Hành nói chậm lại, giọng nói trầm xuống mang theo sự quyến rũ: “Cúi đầu, cho tôi đánh dấu cậu.”
Đó là loại cảm giác như thế nào?
Rõ ràng trong vô thức, lời nói của đối phương có thể đánh tan những suy nghĩ vẩn vơ và chạm đến phần sâu nhất trong tâm trí của cậu.
Giống như bọn họ là trời sinh một đôi, tâm hồn của họ cũng mở rộng vì nhau.
Tâm trí của Lâm Phỉ có chút hồi phục, cuối cùng cũng hiểu được Bùi Cảnh Hành nói cái gì.
Trước kia cậu sống chết che lại tuyến thể, Bùi Cảnh Hành cũng chỉ có thể nghĩ cách cắn ở phía trên một cái.
Hiện tại thì ngược lại, cậu khẩn cấp cần chất dẫn dụ của đối phương nhưng Bùi Cảnh Hành lại bất động, phải đưa đến miệng mới chịu.
Vì để duy trì một chút ý thức vất vả mới tìm về được, Lâm Phỉ khó chịu xé toạc cổ áo lộ ra tuyến thể.
“Nhanh lên.”
“Đây là lần đầu tiên…”
Giọng nói của Bùi Cảnh Hành rất nhẹ, càng về sau càng nhỏ dần rồi biến mất.
Lâm Phỉ không nghe rõ, muốn ngẩng đầu hỏi hắn đang nói cái gì thì Bùi Cảnh Hành đã cúi đầu cắn lên tuyến thể của cậu.
Không giống như những lần trước, không có cảm giác bị xé rách gì cả.
Chất dẫn dụ xa lạ không ngừng xâm nhập, Lâm Phỉ có thể cảm nhận được đây chính là khoái cảm khiến cho người ta phải run rẩy.
Tâm hồn giống như nắng hạn gặp mưa rào, làm cho cậu sinh ra cảm giác bất ngờ về định mệnh.
Cảnh tượng trước mắt trở nên hư ảo, một mảng lớn hoa hồng đen nhanh chóng đâm chồi nảy lộc. Trong nháy mắt, cậu đã ở giữa một biển hoa.
Hoa hồng đen không có gió mà vẫn lay động như một đại dương đen, mùi hoa nồng nàn vây quanh cậu.
Bên ngoài như thế, bên trong lại càng long trời lở đất.
Lâm Phỉ có thể cảm giác rõ ràng chất dẫn dụ của Alpha ào ạt xông vào người cậu, đi vào từng tế bào của cậu.
Cậu đã hoàn toàn bị đánh dấu.
Như thể cảm nhận được cậu không phản kháng nên chất dẫn dụ của Alpha trở nên nhẹ nhàng. Nó quyện vào chất dẫn dụ của cậu, âu yếm si mê như thể nụ hôn an ủi người yêu.
Tinh thần kiệt quệ như vừa trải qua một trận ác chiến, Lâm Phỉ chậm rãi nhắm mắt lại.