Ba người cùng nhau đi bộ trở về, Lâm Phỉ nghĩ lại toàn bộ sự việc vừa rồi trong đầu.
Việc Kỳ Hào Nghiêu đột ngột lên cơn phát tình là điều bất khả kháng không thể thay đổi. Nhưng việc tỏ tình sau đó là hoàn toàn không cần thiết nữa. Dù sao thì từ khi Triệu Quan Tây mất khống chế do chất dẫn dụ của Kỳ Hào Nghiêu thì kết cục của màn tỏ tình đã được định sẵn.
Lâm Phỉ nói ra suy nghĩ của mình.
Triệu Quan Tây cười khổ một tiếng: “Thật ra em biết mà nhưng em không cam tâm, muốn thử một lần. Em là một Alpha không thể thờ ơ với mùi chất dẫn dụ của Omega nhưng trong lòng em vẫn hi vọng cậu ấy có thể hiểu cho em một chút.”
Nghe ý tứ này của Triệu Quan Tây nghĩa là cậu ấy thất vọng đối với phản ứng của Vu Chiếu Nguyệt ư?
Lâm Phỉ có thể hiểu được phản ứng của cả hai bên. Cũng không có cách nào thuyết phục cậu ấy hãy đứng trên lập trường của Vu Chiếu Nguyệt mà lý giải.
Cậu bất lực thở dài, bỗng có một bàn tay nắm lấy cổ tay cậu.
Bàn tay ấy nhẹ nhàng bóp một chút, mang theo ý tứ an ủi tràn ngập.
Lâm Phỉ kinh ngạc từ bàn tay nhìn lên, chỉ thấy Bùi Cảnh Hành đang nhìn Triệu Quan Tây. Giọng điệu hắn châm chọc, thậm chí còn hơi có ý cay nghiệt: “Cậu nên hiểu rõ một điều, nếu cậu thích Vu Chiếu Nguyệt, muốn theo đuổi cậu ấy vậy thì cậu có tư cách gì để yêu cầu cậu ấy phải hiểu loại phản ứng đối với chất dẫn dụ mà theo cậu ấy thì nó thật nực cười.”
Đây không phải là một nhát dao đâm vào tim của Triệu Quan Tây hay sao?
Lâm Phỉ chậm rãi trừng to mắt, dùng ánh mắt ra hiệu với Bùi Cảnh Hành: Cậu ấy vừa mới thất tình, nói như vậy có quá tàn nhẫn không?
Bùi Cảnh Hành chỉ vuốt tay của cậu, khẽ lắc đầu.
“Cậu nghĩ rõ ràng đi. Vu Chiếu Nguyệt là một beta, không thể ngửi thấy cái gọi là chất dẫn dụ. Cậu ấy chỉ biết là trên đời này có nhiều Omega như vậy, bất kỳ người nào trong số đó đều có lực hấp dẫn đối với cậu hơn so với cậu ấy.”
“Vậy nếu theo như lời cậu nói, chẳng phải Alpha sẽ chỉ có thể ở cùng một chỗ với Omega hay sao? Bởi vì Alpha sẽ luôn bị chất dẫn dụ của Omega hấp dẫn, đúng chứ?”
Thái độ của Triệu Quan Tây cũng rất sắc bén, xem ra việc tỏ tình thất bại là một đả kích rất lớn đối với cậu ta.
“Cậu đánh giá quá cao cái thích của mình và cũng đánh giá thấp cái thích của người khác. Chỉ cần Phỉ ca xuất hiện, trong mắt tôi chỉ có cậu ấy mà thôi, căn bản sẽ không bị ảnh hưởng bởi chất dẫn dụ của bất luận người nào khác.”
“Chuyện này không có khả năng. Trời sinh chất dẫn dụ của Alpha và Omega ảnh hưởng lẫn nhau, đây chỉ là phản ứng sinh lý bình thường như uống nước khi khát, ăn cơm khi đói thôi. Căn bản con người không có khả năng khống chế được!”
Bùi Cảnh Hành nắm lấy bàn tay của Lâm Phỉ rồi đặt trên ngực mình, khóe miệng nhếch lên: “Khi chất dẫn dụ của Kỳ Hào Nghiêu xuất hiện, tôi không bị ảnh hưởng gì cả.”
“Làm sao có thể?”
Triệu Quan Tây nhìn về phía Lâm Phỉ, thực sự hy vọng cậu có thể phủ nhận câu nói mà đối với cậu ta thì đây là một chuyện quá khó tin.
Lâm Phỉ đang ganh đua với Bùi Cảnh Hành, muốn rụt tay lại thì đột nhiên bị nhìn chăm chú, không hiểu sao lại cảm thấy hơi ngượng ngùng. Giống như cậu bị bắt quả tang khi đang liếc mắt đưa tình vậy.
Cậu ho nhẹ một tiếng và giả vờ như không có chuyện gì xảy ra: “Những gì Bùi Cảnh Hành nói là thật đấy. Cậu ấy không bị ảnh hưởng bởi chất dẫn dụ của Kỳ Hào Nghiêu.”
Triệu Quan Tây lắc đầu, như thể cậu ta không thể chấp nhận được việc này.
Về phần cậu ta không thể nào chấp nhận được là việc liệu Alpha có thể chống lại chất dẫn dụ của Omega không, hay là trên thực tế tình cảm của cậu ta cũng không sâu đậm như cậu ta đã nghĩ. Việc này có lẽ chỉ mình cậu ta biết mà thôi.
Bùi Cảnh Hành dẫn Lâm Phỉ rời đi, Lâm Phỉ còn muốn nói thêm đôi điều với Triệu Quan Tây nhưng đã bị Bùi Cảnh Hành kéo đi mất.
“Cứ để mặc cậu ấy như vậy thì không tốt lắm đâu?”
“Có gì không tốt chứ? Lúc này nên để cậu ta tự tỉnh táo lại một chút.”
“Vậy trước kia cậu từng khóc với tôi, tôi cũng nên bỏ mặc cậu một mình cho cậu tự lấy lại tinh thần hay sao?”
“Không giống nhau.”
Lâm Phỉ hừ lạnh một tiếng, liếc hắn một cái: “Có gì không giống chứ?”
“Bùi Cảnh Hành rất thích cậu, hắn khóc bởi vì không muốn cậu vứt bỏ hắn. Nếu như cậu thực sự bỏ mặc hắn thì hắn sẽ rất đau lòng. Còn Triệu Quan Tây thích Vu Chiếu Nguyệt, cậu ta đã khiến Vu Chiếu Nguyệt buồn lòng. Vậy chỉ có thể để cậu ta tự mình ngẫm nghĩ thì cậu ta mới có thể tỉnh táo lại và suy nghĩ thấu đáo mọi chuyện.”
Lâm Phỉ nghĩ thầm, ai có thể chịu đựng được chuyện này?
Dù sao thì cậu cũng không thể chịu đựng được.
Đầu của cậu bị xoay đến chóng mặt, mất một lúc mới nhớ ra mình vẫn chưa nói hết những gì mình muốn nói.
“Đúng rồi, có phải hôm nay cậu nói hơi nặng lời rồi không? Triệu Quan Tây vừa thất tình, không phải những lời đó của cậu như đâm thêm dao vào tim cậu ta hay sao?”
“Tôi chỉ là ăn ngay nói thật thôi. Hiện tại để cậu ta tỉnh táo lại một chút không tốt sao? Thật ra tôi cảm thấy tai nạn ngoài ý muốn xảy ra vào hôm nay cũng hợp lý ấy chứ. Nếu như buổi chiều hôm nay đầu óc Vu Chiếu Nguyệt nóng lên rồi đồng ý luôn với Triệu Quan Tây, vậy thì nhỡ đâu sau này khi Triệu Quan Tây đột nhiên bị hấp dẫn bởi chất dẫn dụ của một Omega nào đó khác. Đó sẽ là địa ngục thật sự đối với Vu Chiếu Nguyệt đấy.”
Hình như cũng có lý.
Lâm Phỉ gật đầu, kiên định đi bên cạnh Bùi Cảnh Hành.
Hôm nay gặp kích thích lớn như thế, Lâm Phỉ còn nghĩ Triệu Quan Tây sẽ sa sút tinh thần một thời gian. Không ngờ ban đêm cậu lại nhận được cuộc gọi đến từ cậu ta.
Lâm Phỉ nhìn ba chữ “Triệu Quan Tây” lấp lóe trên màn hình điện thoại di động, thậm chí còn có loại xúc động muốn cúp điện thoại luôn. Cậu không có tài ăn nói như Bùi Cảnh Hành, cũng không có cách nào tranh luận với cậu ta được.
Bùi Cảnh Hành nhìn vẻ mặt ủ rũ của cậu, đi tới nhìn thoáng qua, nói: “Nếu không thì để tôi nghe nhé?”
“Thôi, dù sao thì cậu ấy cũng gọi cho tôi.”
Lâm Phỉ thở hắt ra, bấm nghe.
Cậu chưa kịp nói “Alo” thì đã nghe thấy giọng nói tràn đầy năng lượng của Triệu Quan Tây: “Phỉ ca! Em nghĩ kỹ rồi! Em thích Vu Chiếu Nguyệt, em nhất định sẽ khắc phục được ảnh hưởng từ chất dẫn dụ của Omega.”
“Mày thông suốt rồi à?”
Thực ra điều Lâm Phỉ muốn hỏi hơn chính là việc này có thể làm được sao? Cậu luôn cảm thấy Bùi Cảnh Hành như đang lừa Triệu Quan Tây vậy.
Nhưng xế chiều hôm nay, Bùi Cảnh Hành giống như thật sự không bị ảnh hưởng bởi chất dẫn dụ của Kỳ Hào Nghiêu. Một lúc sau cậu cũng không đoán được lời Bùi Cảnh Hành nói là thật hay giả nên cậu chỉ có thể thuận theo.
“Em nghĩ kỹ rồi! Em nghĩ Bùi Cảnh Hành nói rất đúng. Nếu em thích cậu ấy vậy thì em nên thay đổi, để cậu ấy có thể thực sự thích em! Anh cứ chờ tin vui từ em đi!”
“… Được.”
“Đúng rồi! Anh nhớ giúp em chuyển lời cảm ơn tới Bùi Cảnh Hành nha!”
Lâm Phỉ sờ sờ lỗ tai của mình một chút: “Mày nói chuyện lớn tiếng như vậy làm gì? Mà sao tinh thần của mày phấn khởi thế? Có làm chuyện gì phạm pháp không đấy?”
“Yên tâm đi! Em còn muốn theo đuổi Nguyệt Nguyệt mà, chắc chắn sẽ không làm chuyện gì phạm pháp đâu!”
“Ừ, mày biết điểm dừng là được rồi.”
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Phỉ yên lặng nhìn về phía Bùi Cảnh Hành.
“Triệu Quan Tây gọi điện thoại tới…”
“Cậu ta nói thế nào?”
“Cậu ấy nói đã nghĩ kỹ rồi, vẫn quyết tâm theo đuổi Vu Chiếu Nguyệt. Còn nghĩ biện pháp để khắc phục những ảnh hưởng từ chất dẫn dụ của Omega nữa. Bảo tôi gửi lời cảm ơn tới cậu thay cậu ấy.”
“Điều này không phải là rất tốt à?” Bùi Cảnh Hành xoa xoa đuôi lông mày của Lâm Phỉ: “Làm sao sắc mặt lại như thế này?”
Có hơi ngứa, Lâm Phỉ rụt rụt bả vai lại, kéo bàn tay của Bùi Cảnh Hành xuống nhưng lại quên buông ra.
“Tôi đang suy nghĩ, cậu nói không bị ảnh hưởng bởi chất dẫn dụ của Omega là sự thật à? Tại sao từ trước giờ tôi chưa từng nghe nói về vấn đề này?”
“Tôi đang đứng ngay trước mặt cậu mà cậu còn nghi ngờ hả?”
“Nhưng mà tôi mới chỉ nghe nói chất dẫn dụ của Alpha và Omega trời sinh hấp dẫn lẫn nhau…”
“Đó là bởi vì quốc gia không muốn Alpha yêu nhau.”
Sự thật ở ngay trước mắt, cơ sở lập luận rõ ràng.
Lâm Phỉ bị thuyết phục, thậm chí trong lòng cậu còn hơi mừng thầm. Bùi Cảnh Hành thực sự thích cậu đến như vậy sao? Ngay cả chất dẫn dụ của Kỳ Hào Nghiêu cũng không ảnh hưởng đến cậu ấy?
So ra thì có vẻ ý thích của cậu không bằng được…
Đó là điều không thể tránh khỏi, cậu muốn trở về cũng nên khắc chế tình cảm của mình.
Thế giới này tôn trọng quyền tự do yêu đương, phần lớn mọi người đều rất thẳng thắn trong tình yêu. Hoàn cảnh của Lâm Phỉ có lẽ được coi là số ít trong số ít luôn.
Nhìn Triệu Quan Tây thôi là có thể thấy hành động của bọn họ mạnh mẽ như nào.
Sau khi hạ quyết tâm vào tối hôm qua, Triệu Quan Tây gần như buông thả bản thân, rảnh tí nào là lập tức chạy đến chỗ của Vu Chiếu Nguyệt.
Sự nhiệt tình ấy gần như là vô hình.
Theo như tin vui được truyền đến thì cậu ấy đã tấn công được vào nhà họ Vu rồi.
Thực ra Lâm Phỉ có hơi đau lòng cho Vu Chiếu Nguyệt. Tại sao lại bị cái tên cao da chó Triệu Quan Tây này dính lên người.
Nhưng nếu đổi theo hướng suy nghĩ khác, với tính tình của Vu Chiếu Nguyệt thì đoán chừng cũng chỉ có Triệu Quan Tây làm lay động được thôi.
Cùng so sánh, cậu cũng nhẹ nhõm hơn nhiều trong những ngày này.
Cậu và Bùi Cảnh Hành đã tìm lại được trạng thái khi sống cùng nhau. Hai người ở chung một phòng chỉ cần bỏ những chuyện lộn xộn kia sang một bên thì cuộc sống vẫn rất thoải mái.
Trước đó Lâm Phỉ còn lo lắng Bùi Cảnh Hành sẽ ủ mưu gì đó rồi chờ cậu nhưng bây giờ nghĩ lại, cậu đúng là suy nghĩ nhiều quá rồi.
Đến cuối tuần, hai người yên lặng ngồi ở phòng khách, mỗi người tự làm việc riêng của mình. Mặc dù cả hai không giao tiếp gì cả nhưng không khí rất hòa hợp.
Đột nhiên, một âm thanh dồn dập chấn động phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.
Lâm Phỉ ngước mắt nhìn, thì ra là điện thoại của Bùi Cảnh Hành.
Quái lạ, Bùi Cảnh Hành không có bạn bè. Trước kia dù có mười ngày nửa tháng điện thoại cũng không rung một cái, gần đây nhất chỉ thấy hắn nhận hai cuộc điện thoại.
Bùi Cảnh Hành nhận điện thoại, lẳng lặng nghe đối phương nói, chỉ đáp một chữ “Được” rồi cúp máy.
Hắn đứng dậy hình như định ra ngoài.
Lâm Phỉ đã sớm không nhịn được, hỏi: “Cậu đi đâu thế?”
“Tôi đi lấy đồ chuyển phát nhanh.”
“Ồ.”
Hóa ra là chuyển phát nhanh. Lâm Phỉ lại đưa mắt nhìn vào màn hình điện thoại nhưng giây tiếp theo, cậu bỗng nhớ đến điều gì đó nên ngẩng đầu lên hỏi: “Cậu mua gì vậy?”
Tiếc là Bùi Cảnh Hành đã đi ra ngoài cửa, không nghe thấy câu hỏi của cậu.
Lâm Phỉ mím môi, không hiểu sao trong lòng lại thấy chua xót.
Trước kia cậu cũng đã ở cùng Bùi Cảnh Hành gần nửa năm nhưng cậu chưa từng thấy hắn lên mạng mua thứ gì cả.
Trước đây cậu đã hỏi Bùi Cảnh Hành là tại sao hắn không thích mua đồ trên mạng và câu trả lời của Bùi Cảnh Hành là: “Không nhìn thấy đồ thật, không yên tâm.”
Tại sao cậu mới dọn đi một tháng mà Bùi Cảnh Hành đã học được cách mua sắm qua internet rồi?
Đột nhiên Lâm Phỉ mất luôn hứng thú chơi điện thoại, nhìn chằm chằm trang chủ của diễn đàn cả nửa ngày cũng không lướt tiếp.
Đến tận khi có tiếng mở cửa thì cậu mới lấy lại tinh thần, bịt tai trộm chuông cầm điện thoại lướt vài cái trên diễn đàn.
Bùi Cảnh Hành mở gói đồ chuyển phát nhanh trên bàn trà nhỏ nhưng cũng không chủ động nói một câu nào về đồ mà hắn mua.
Lâm Phỉ thực sự sắp không nhịn nổi sự tò mò. Sau một số cuộc đấu tranh tư tưởng kịch liệt, cậu quyết định đến chỗ Bùi Cảnh Hành.
“Cái cậu mua là…”
Cậu chưa kịp dứt lời thì bỗng nhiên dừng lại.
Cậu không nghĩ tới, hộp chuyển phát nhanh lại là một chồng ảnh chụp.
Bức ảnh đầu tiên chính là ảnh cậu đang ngồi ở đuôi thuyền, hai chân thả vào trong làn nước và nhắm mắt dưỡng thần.
Ánh mặt trời chiếu trên mặt như vì cậu mà tỏa một tầng ánh sáng vàng ấm áp.
Không thể không nói, Bùi Cảnh Hành chụp tấm hình này đẹp đến nỗi cậu nhìn cũng phải kinh ngạc.
“Ảnh này cậu chụp lúc nào vậy?”
“Tôi vẫn luôn nhìn cậu, nhân lúc cậu không chú ý liền chụp luôn đó.”
“Chụp lén mà còn nói năng ra vẻ tự hào như vậy hả?”
“Hết cách rồi, cậu đồng ý là sẽ ở lại một tháng, tôi đương nhiên phải được đằng chân lân đằng đầu rồi.”
Lâm Phỉ: “…”