Đưa nước xong, Kỳ Hào Nghiêu cũng không có rời đi ngay.
Trầm mặc một hồi lâu, hắn ngượng ngùng xoắn xít mà mở miệng nói: “Phỉ ca, cậu có tham gia thi đấu gì hay không? Tôi có thể tới xem không?”
“Không cần, tôi không tham gia thi đấu.”
“Ồ, được.”
Hai người lại im lặng. Nói chuyện phiếm là việc của hai người, nếu một người không tiếp chuyện thì chủ đề sẽ khó tiếp tục.
Thực tế, EQ Lâm Phỉ cũng không phải thật sự thấp đến mức không biết cách nói chuyện với người khác..
Chỉ là cậu cảm thấy không cần thiết nói quá nhiều với Kỳ Hào Nghiêu, cậu không muốn cùng đối phương qua lại quá thân thiết.
Nhưng Kỳ Hào Nghiêu vẫn không chịu từ bỏ, hắn buồn bã trong chốc lát lại nặn ra một cái đề tài: “Phỉ ca, cậu tới cổ vũ ai à?”
“Ừ.”
“Có thể nói cho tôi biết là ai không? Tôi có thể sáng tác một cái khẩu hiệu.”
“Hử?” Lâm Phỉ liếc Kỳ Hào Nghiêu một cái, có chút hứng thú: “Bùi Cảnh Hành, soạn được không?”
“Được. Cảnh Hành Cảnh Hành, lợi hại không ai sánh bằng! Cậu thấy thế nào?”
Thật đúng là há mồm là có, vừa rồi Kỳ Hào Nghiêu không hề do dự chút nào khẩu hiệu liền tuôn ra.
Trách không được lại đưa ra ý sẽ soạn khẩu hiệu, hóa ra thật sự có chút tài năng.
“Không tồi, khá tốt.”
“Cậu thấy được là tốt rồi.”
Lâm Phỉ vốn đang nghĩ muốn hắn hỗ trợ soạn cho Ứng Thần một cái, tuy nhiên suy nghĩ này mới lóe lên đã bị cậu gạt bỏ.
Lúc trước mới nói là không tham gia vào chuyện tình cảm của Ứng Thần, vẫn nên thuận theo tự nhiên đi.
Lại đợi một lát, thi đấu cuối cùng cũng chính thức bắt đầu.
Bọn họ ban một, vừa vặn bị phân ở nhóm thi đấu đầu tiên lại còn xếp đầu đội ngũ.
Theo tiếng súng vang lên, một đám Alpha giống như ngựa thoát cương xông ra ngoài.
Alpha đang ở tuổi vị thành niên, mang hai chữ hiếu chiến thể hiện tới cực điểm. Cuộc thi chạy bền vừa mới bắt đầu đã thể hiện sự liều mạng.
Dù sao đều là dồn hết sức lực chạy về phía trước, cậu vượt tôi, tôi vượt cậu, ai cũng không chịu thua.
Sau năm sáu vòng, một số người bắt đầu thiếu thể lực dần dần kéo dãn khoảng cách với đội ngũ. Lúc này trận đấu mới thực sự bắt đầu.
Lâm Phỉ nhìn chằm chằm vào Bùi Cảnh Hành, hắn vẫn đang duy trì ở vị trí trước giữa. Hô hấp của hắn vững vàng, hẳn là giữ sức để phát huy sức mạnh những vòng sau.
Điều này cũng rất giống với tính cách của hắn, hắn luôn giữ lại vài phần đường sống cho bản thân.
Trái lại Ứng Thần vẫn luôn chạy ở vị trí dẫn đầu, cùng mọi người cách xa gần nửa vòng.
Mồ hôi làm cho quần áo của hắn tẩm ướt, phác họa ra vòng eo trẻ trung tràn ngập sức sống, quá loá mắt.
Một vòng lại một vòng, càng ngày càng nhiều người bị đào thải ở phía sau cách Ứng Thần gần một vòng.
Còn lại hai vòng cuối cùng, những người còn giữ sức bắt đầu tăng tốc, khoảng cách càng ngày càng lớn.
Bùi Cảnh Hành dần dần cho thấy lợi thế của mình, tốc độ của hắn dường như nhanh hơn cả tốc độ chạy nước rút ở đầu đường chạy.
Một người, hai người, ba người……
Người ở phía trước hắn càng ngày càng ít. Chưa hết một vòng, hắn đã vượt qua đại đa số người, bắt đầu cùng vài người cuối đọ sức.
Bản chất hiếu chiến của Alpha hoàn toàn bị kích phát. Tất cả mọi người đang không ngừng tăng tốc, vừa đề phòng bị vượt qua vừa muốn gắt gao đuổi kịp người phía trước.
Họ chỉ dồn vào đường chạy bên trong, không cho những người phía sau một chút cơ hội nào.
Chỉ còn một vòng cuối cùng!
Bùi Cảnh Hành vẫn đang ở vị trí thứ tư.
Chóp mũi Lâm Phỉ đổ một lớp mồ hôi mỏng, thật ra cậu sao lại không muốn nhìn thấy kỳ tích?
Cậu nhìn mặt Bùi Cảnh Hành giống như dùng nước rửa, tay nắm chặt thành quyền.
Mỗi một người ở trên đường chạy đều chăm chú nhìn vào người phía trước, trong lòng âm thầm hét lên: Nhanh hơn một chút, vượt qua người phía trước là tốt rồi!
Dưới tình huống như vậy lại có một người ngoại lệ.
Hắn có khuôn mặt xinh đẹp không giống các Alpha, mái tóc đen dài ngang vai bị gió thổi bay về phía sau lộ ra vầng trán mịn màng. Hắn nhìn chằm chằm vào điểm cuối trước mặt, ánh mắt kiên định như tình yêu cả cuộc đời hắn ở đó..
Chỉ thấy tốc độ của hắn càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh……
Liên tục sít sao vượt qua ba người.
Lúc này, bọn họ cách đích chỉ còn nửa vòng.
Lúc này Lâm Phỉ cũng phát hiện, Bùi Cảnh Hành trước sau đều là nhìn cậu.
Mục tiêu của Bùi Cảnh Hành không phải vượt qua bất kỳ ai, mà đơn giản chỉ muốn đến trước mặt hắn đầu tiên.
Phát hiện này làm Lâm Phỉ cảm thấy trong lòng tê dại.
Phía trước Bùi Cảnh Hành chỉ còn một người là Ứng Thần.
Ứng Thần không dễ vượt qua như những người khác. Chỉ còn nửa vòng cuối cùng, hắn không ngừng tăng tốc nhằm đến điểm cuối. Chỉ cần duy trì ưu thế này, hắn chắc chắn sẽ lấy được vị trí quán quân.
Nhưng mà Bùi Cảnh Hành đã tập luyện một tháng, tự nhiên cũng không kém hơn.
Khoảng cách giữa hai người bọn họ đang không ngừng thu nhỏ lại……
Mọi người đều nín thở, muốn biết cuộc đua chạy bền chưa từng có này sẽ có kết quả như thế nào.
Khoảng cách giữa hai người còn không đủ một bước xa mà khoảng cách đến vạch đích của bọn họ cũng chỉ còn lại không đến 20 mét.
Rốt cuộc Bùi Cảnh Hành có thể vượt lên hay không……
Lâm Phỉ nắm chặt tay, hồi hộp đến mức thở mạnh cũng không dám.
Nhưng vào lúc này, việc kỳ lạ đột nhiên xảy ra.
Ứng Thần không hiểu làm sao ngã văng ra ngoài, Bùi Cảnh Hành theo sát phía sau không kịp dừng lại bị Ứng Thần vướng vào cũng ngã theo, văng ra ngoài mấy mét.
Tim Lâm Phỉ ngừng đập, đột nhiên nhớ tới trong nội dung gốc thật sự có vụ Ứng Thần bị thương này.
Hắn đắm chìm ở trong trận đấu, hoàn toàn đã quên chuyện này.
“Bùi Cảnh Hành ——” Lâm Phỉ đi vào vòng trong của đường băng, đỡ Bùi Cảnh Hành lên.
Sau khi Bùi Cảnh Hành ngã trên mặt đất vài mét thì khuỷu tay, đầu gối, khắp nơi đều bị xước, cát mịn và đá cuội dính vào máu thịt nóng rát mà đau đớn.
Lâm Phỉ biết Bùi Cảnh Hành không chịu được đau, bế hắn lên liền chạy đến phòng y tế.
Hy vọng sớm xử lý một chút có thể làm hắn chịu khổ ít hơn.
Về phần Ứng Thần thì cậu xin lỗi. Lúc cậu chạy tới phòng y tế rồi mới nhớ ra hắn cũng té ngã…
Bác sĩ giúp Bùi Cảnh Hành xử lý miệng vết thương.
Bùi Cảnh Hành vừa run rẩy vừa nhịn không được ngó xem tình huống miệng vết thương. Xem một chút nước mắt liền rơi tí tách..
“Cậu sợ thì đừng nhìn, bác sĩ sẽ giúp cậu xử lý tốt.”
“Tôi không nhịn được…” Bùi Cảnh Hành nước mắt lưng tròng nhìn Lâm Phỉ vô cùng uất ức.
Từ sau khi chuyển nhà, Lâm Phỉ chưa thấy qua dáng vẻ hắn mềm mại như vậy, trong khoảng thời gian ngắn lòng cậu vừa rối rắm vừa đau lòng.
Cậu che lại đôi mắt Bùi Cảnh Hành, giọng nói dịu dàng: “Đừng nhìn, sẽ tốt ngay thôi.”
Bác sĩ liếc mắt nhìn Lâm Phỉ một cái, trong mắt hiện lên vẻ “Hai cậu còn có thể diễn thêm một chút nữa không?”
Lâm Phỉ căng da đầu giải thích: “Xin lỗi, cậu ấy sợ đau.”
Bác sĩ lắc lắc đầu, chắc không hiểu sao một Alpha có thể bị đau mà khóc.
Khi bên này đang xử lý, cuối cùng Ứng Thần cũng được người đỡ vào.
Lâm Phỉ có chút chột dạ nhưng không dám nhìn Ứng Thần.
Rốt cuộc vừa rồi cậu không chút do dự ôm Bùi Cảnh Hành chạy, toàn bộ quá trình cũng chưa nhìn Ứng Thần một cái.
Bác sĩ bớt thời gian nhìn thoáng qua Ứng Thần: “Cậu cũng là ngã bị thương à? Chờ một lát, tôi lập tức xử lý.”
Ứng Thần hừ lạnh một tiếng: “Đúng vậy, cùng ngã với cậu ta.”
“Cùng nhau ngã? Vậy sao lại người đến trước người đến sau?”
“Hết cách rồi. Cháu không có người bạn nào xông lên ôm chạy đến phòng y tế.”
“Cậu là Alpha, làm gì có ai dám xông lên ôm cậu chạy?”
“Bên cạnh bác sĩ không phải có một cái à?”
Tay bác sĩ dừng một chút rồi nhìn về phía Lâm Phỉ. Đột nhiên nhớ tới, đúng rồi người cậu này ôm trên tay là Alpha, khóc đến đáng thương như vậy làm hắn luôn nghĩ cậu kia là Omega.
Lâm Phỉ xấu hổ quay mặt đi chỗ khác giả vờ như mình không liên quan.
Mọi người đều biết, bác sĩ nói chờ một lát tuyệt đối không chỉ là “Chờ một lát.” đơn giản như vậy. Bác sĩ buông cánh tay Bùi Cảnh Hành ra rồi bắt đầu xử lý phần chân.
Những nơi Ứng Thần trầy xước đều là cát và đá mịn thấm đẫm mồ hôi, cơn đau khiến hắn càng thêm cau mày.
Kỳ Hào Nghiêu nhìn một hồi, hỏi: “Tôi có thể xử lý miệng vết thương đơn giản nhưng không được tốt như bác sĩ làm … Cậu có phiền nếu để tôi rửa sạch cho cậu trước không?”
“Cậu làm đi.”
“Được.”
Kỳ Hào Nghiêu chạy đến bên bác sĩ cầm một ít dụng cụ lại đây, cúi đầu bắt đầu rửa sạch miệng vết thương cho hắn.
Động tác dịu dàng tinh tế, nhất định không đau như bác sĩ làm!
Lâm Phỉ thật sự rất đau lòng Bùi Cảnh Hành.
Cuối cùng bác sĩ cũng xử lý ổn thỏa miệng vết thương của Bùi Cảnh Hành, tiếp nhận phần việc còn dang dở của Kỳ Hào Nghiêu. Ba bước giúp Ứng Thần xử lý tốt miệng vết thương.
Đúng là ba bước, một chút đều không nói quá! Cầm lấy băng gạc, đổ cồn i-ốt, xoa qua rồi lau đá vụn sau đó bắt đầu băng bó.
Lúc này Lâm Phỉ mới biết vừa nãy bác sĩ đã thực sự rất dịu dàng.
Đối đãi với Alpha da dày thịt béo, bác sĩ không trực tiếp dùng dung dịch oxy già rửa đi đá vụn đã vô cùng nhân từ.
Lâm Phỉ đẩy Bùi Cảnh Hành lên giường, nhờ Triệu Quan Tây mua khăn ướt và mặt nạ đắp mắt đến.
Sau khi lau khô nước mắt, cậu giúp Bùi Cảnh Hành mang mặt nạ đắp mắt nghỉ ngơi.
Sau khi bị thương thế này sẽ không có tư cách tham gia các hạng mục khác, Lâm Phỉ ở lại phòng y tế chăm sóc Bùi Cảnh Hành. Ở đây có điều hòa còn không phải chạy khắp nơi, vui vẻ, tự do.
Tới giờ ăn cơm tối, Lâm Phỉ đặc biệt tri kỷ mà gọi cơm hộp.
Hai tay Bùi Cảnh Hành đều bị thương, cậu liền bưng hộp cơm tự đút cơm cho hắn.
Phục vụ chu đáo, quả thực là đại ca tốt của thế kỷ.
Nhưng mà Bùi Cảnh Hành chỉ ăn được mấy miếng, liền uể oải nói không muốn ăn nữa.
“Cậu vừa mới ăn được mấy miếng? Làm sao lại không ăn được nữa?”
“Không muốn ăn.”
“Có phải do đồ ăn không hợp khẩu vị không? Nếu không tôi lại mua cho cậu cái khác?”
“Không phải…” Bùi Cảnh Hành hơi cụp mắt xuống, giọng nói có chút trầm thấp: “Tôi chỉ đang suy nghĩ, một số việc dường là đã định sẵn. Cho dù tôi có cố gắng thế nào cũng không thể thay đổi được kết quả cuối cùng.”
“Không phải cậu không tin số mệnh à?”
“Đúng vậy, tôi không tin…”
Bùi Cảnh Hành bướng bỉnh mà nhìn Lâm Phỉ, ánh mắt đen kịt như được bao phủ bởi một tầng sương đen.
Nó sẽ đem người hút vào, vĩnh viễn lún sâu không thể đứng dậy.
Lâm Phỉ rùng mình một cái, hoảng loạn né tránh tầm mắt của hắn.
Không đúng, cậu tại sao lại sợ ánh mắt của Bùi Cảnh Hành?
Lâm Phỉ yên lặng dựng thẳng eo.
·
Sau khi ba ngày đại hội thể thao kết thúc, sinh hoạt lại khôi phục bộ dáng yên bình lúc trước.
Điều đáng nói là thanh tiến trình vẫn đều đặn tăng lên, nhanh gấp đôi so với trước khi gặp được Kỳ Hào Nghiêu.
Nhìn tiến độ đi nhanh như vậy, trong lòng Lâm Phỉ lại vừa vui vừa buồn.
Dù rất muốn trở về nhưng cậu cũng ích kỷ muốn ở bên Bùi Cảnh Hành lâu thêm một chút.
Lâm Phỉ bị thái độ của chính mình làm cho buồn phiền không thôi, đề cũng không làm được nên cầm bản nháp viết viết vẽ vẽ.
Đang vẽ thì đột nhiên cậu nhớ tới tên của Kỳ Hào Nghiêu, nếu không phải tai nạn này có lẽ cả đời cậu cũng sẽ không biết đến ba chữ này.
Lâm Phỉ thuận tay viết tên Kỳ Hào Nghiêu xuống. Chữ càng đơn giản thì cấu trúc càng khó viết đẹp, đặc biệt là chữ “Kỳ”, Lâm Phỉ viết như thế nào cũng không hài lòng.
Cậu tạm thời đem những chuyện buồn phiền vứt bỏ, cứ vậy muốn viết ra tên “Kỳ Hào Nghiêu” hoàn hảo.
Gần như viết suốt một ngày, cuối cùng Lâm Phỉ cũng vừa lòng gật gật đầu.
Cái này khá tốt.
Cậu vươn eo, chậm rãi đi vào phòng vệ sinh.
Khi quay lại, Lâm Phỉ phát hiện chữ viết hoàn hảo mà mình vừa luyện một ngày đã biến mất!
Từ phòng vệ sinh đi đi về về, tất cả không vượt quá năm phút, đồ của cậu vậy mà lại không thấy đâu?
Đúng là có quỷ!
Lâm Phỉ không tin quỷ mà tìm kiếm khắp nơi, tầm mắt liếc qua gầm bàn Bùi Cảnh Hành dừng một chút.
Tại sao mảnh giấy trên cùng trông rất giống tờ giấy nháp mà cậu bị mất một cách bí ẩn nhỉ?