Vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa nên các học sinh đi trên đường đều trông chưa tỉnh ngủ.
Nhưng Lâm Phỉ còn chưa ngủ thế mà tinh thần lại tràn đầy gấp trăm lần. Cậu ngồi xổm trên mặt đất chụp ảnh.
Vu Chiếu Nguyệt ở bên cạnh khom người xuống: “Tảng đá này có gì đặc biệt sao?”
“Không có gì đặc biệt. Chỉ là Bùi Cảnh Hành muốn xem trường đại học trông như thế nào nên nhờ tôi chụp một vài bức ảnh.”
“Vậy tại sao cậu không chụp toàn cảnh mà chụp một cục đá làm gì?”
Lâm Phỉ đứng lên, vừa nghiên cứu tấm ảnh mới chụp vừa đáp: “Khi đi Bùi Cảnh Hành nhờ tôi chụp cho cậu ta một cái cây, một cục đá, một đám mây. Tôi cũng không biết cậu ta muốn làm gì nhưng dù sao thì việc cũng đơn giản nên tôi chiều cậu ấy luôn.”
“Cậu có biết tình yêu bắt đầu như thế nào không?”
Động tác trên tay Lâm Phỉ dừng một chút, trừng mắt nhìn về phía Vu Chiếu Nguyệt: “Sao đột nhiên cậu lại đề cập đến chuyện này?”
Vu Chiếu Nguyệt tinh tế đánh giá Lâm Phỉ, đột nhiên lắc đầu cười: “Không có gì, chỉ là đột nhiên nghĩ tới. Cậu đối xử rất tốt với Bùi Cảnh Hành, chính là người trước kia cậu nhắc đến sao?”
Lâm Phỉ cảm thấy việc này càng giấu sẽ càng lòi ra cho nên đơn giản gật đầu thừa nhận.
“Cậu không được nói cho Bùi Cảnh Hành, cả Triệu Quan Tây cũng không được.”
“Yên tâm đi, tôi sẽ không nói cho ai biết đâu.”
Khi đến trường học, Lâm Phỉ chọn một vài tấm ảnh. Sau khi chỉnh ảnh cậu mới gửi cho Bùi Cảnh Hành.
Cậu cho rằng Bùi Cảnh Hành đang đọc sách nên không thể nhắn lại cho cậu ngay được.
Không nghĩ rằng ảnh vừa được gửi qua, Bùi Cảnh Hành đã trả lời: “Thật đẹp.”
Lâm Phỉ quay đầu nhìn lại, lộ ra một nụ cười.
Là đẹp đó.
Sau sự việc này, hai người lại tiếp tục vui vẻ hòa thuận như trước đây.
Có lẽ Lâm Phỉ chấp nhận rất nhanh việc thích Bùi Cảnh Hành, hoàn toàn không hề bối rối khi đi cùng với Bùi Cảnh Hành.
Ngày tháng yên bình trôi qua, bảy ngày đi tham quan học tập cuối cùng cũng sớm kết thúc.
Nửa ngày cuối cùng là được tự do hoạt động, mọi người có thể ra ngoài đi chơi thỏa thích.
Lâm Phỉ cũng đã sớm đi cùng với Vu Chiếu Nguyệt. Sau khi tan học hai người trở lại phòng ngủ dọn đồ đạc chuẩn bị đi ra ngoài.
Khi gần đến cổng trường, Lâm Phỉ nhận được cuộc gọi từ Bùi Cảnh Hành.
Cậu cắm tai nghe và nhấc máy: “Alo?”
Giọng nói của Bùi Cảnh Hành nghe rất vui vẻ: “Là tôi, Phỉ ca, cậu đoán xem bây giờ tôi đang ở đâu?”
Trái tim Lâm Phỉ đột nhiên đập dữ dội, trong lòng nghĩ tới một đáp án vô cùng giống phim thần tượng: “Cậu tới rồi à?”
“Đúng vậy! Bây giờ tôi đang ở cửa chính, cậu có muốn gặp tôi không?”
“Đương nhiên muốn!” Lâm Phỉ nhịn xuống tâm tình kích động: “Cậu đứng ngay cửa chờ tôi, tôi với Vu Chiếu Nguyệt tới ngay.”
Ngắt điện thoại, Lâm Phỉ cười không kìm được, vui vẻ rạo rực nói với Vu Chiếu Nguyệt: “Bùi Cảnh Hành tới, cậu ta đang ở ngoài cổng trường chờ tụi mình.”
Vu Chiếu Nguyệt gật đầu, không có ý kiến gì còn đầy săn sóc mà tăng tốc độ đi nhanh lên.
Điều này thực sự quá khó đối với một con cá mặn* như cậu ta.
(*)
Dần dần, hai người đã nhìn thấy được cổng trường.
Lâm Phỉ nhìn lướt qua, lập tức nhận ra Bùi Cảnh Hành trong đám người.
Sau khi Bùi Cảnh Hành phân hóa đã phát triển chiều cao nhưng không cao đến mức nổi bật trong đám người. Bây giờ cậu thậm chí còn bị coi là thấp bé trong số các Alpha.
Nhưng Lâm Phỉ vẫn có thể nhận ra hắn ngay lập tức.
Hắn ta dường như khác biệt với mọi người, chỉ im lặng đứng đó giống như không khí xung quanh cũng không thể lưu động, tạo thành một thế giới cho riêng mình.
Lâm Phỉ lập tức đi tới chỗ của Bùi Cảnh Hành. Còn cách đó trăm mét, Bùi Cảnh Hành đột nhiên nhìn về phía bên này rồi phát hiện ra cậu.
Bùi Cảnh Hành cũng nhấc chân đi về phía Lâm Phỉ.
Khoảng cách của hai người không ngừng được rút ngắn cho đến khi chỉ cách nhau một mét an toàn. Lâm Phỉ dừng bước chân nhưng Bùi Cảnh Hành vẫn cứ tiến về phía trước và ôm lấy Lâm Phỉ vào lòng.
Lâm Phỉ đè vai Bùi Cảnh Hành, hắn mãn nguyện nói: “Cuối cùng cũng có thể gặp được cậu.”
Lâm Phỉ bị câu này làm cho kinh ngạc, do dự một lát cũng nâng tay ôm lấy Bùi Cảnh Hành.
Trái ngược hoàn toàn với hai người đang vui mừng kia, vẻ mặt của Vu Chiếu Nguyệt như đang ăn sh*t khi trông thấy Triệu Quan Tây chạy về phía mình.
Vu Chiếu Nguyệt vươn tay ngăn lấy cái ôm của Triệu Quan Tây: “Cút đi.”
Triệu Quan Tây hâm mộ nhìn sang Bùi Cảnh Hành, thầm nghĩ khi nào thì mới có được kỹ thuật giống với Bùi Cảnh Hành. Bảy ngày trước Phỉ ca còn làm mặt lạnh lùng, thế mà bảy ngày sau có thể trực tiếp ôm vào lòng?
Gặp lại nhau sau bảy ngày lẽ ra phải thấy rất mới lạ, thậm chí là như trở lại trước khi giải phóng chứ nhỉ?
Không hiểu nổi.
Sau khi chào hỏi nhau xong, Bùi Cảnh Hành vẫn dán mắt vào Lâm Phỉ.
Bùi Cảnh Hành kéo ống tay áo của Lâm Phỉ, hỏi cậu: “Phỉ ca, tiếp theo mọi người tính toán đi đâu?”
“Muốn đến cổ trấn đi dạo.”
Tối hôm qua tôi có nghiên cứu một chút, cổ trấn đó sau khi trùng tu lại thì cơ bản không có cổ vật. Bọn họ đều nói đùa rằng có thể đến Kim Long Trường Thành*, phía dưới trường thành có một cổ trấn nhỏ, ở trên còn có một con đường bằng kính nữa.”
(*)
“Tất nhiên là được.”
Lâm Phỉ đang muốn hỏi ý kiến của Vu Chiếu Nguyệt thì Bùi Cảnh Hành kéo cậu lại làm cho tầm mắt của Lâm Phỉ đặt ở trên người hắn một lần nữa.
Hắn chờ mong nhìn Lâm Phỉ: “Tôi muốn đi cùng Phỉ ca, buổi tốt tôi còn muốn dẫn cậu đến một nơi.”
Nhưng cậu đã hẹn đi chơi với Vu Chiếu Nguyệt trước.
Lâm Phỉ quay đầu lại, thấy Triệu Quan Tây điên cuồng nháy mắt với cậu, hai mắt muốn rút gân luôn.
Vu Chiếu Nguyệt không có phản ứng gì, thậm chí còn chủ động nói: “Vậy cậu đi cùng với Bùi Cảnh Hành đi, dù sao tụi mình cũng chưa có kế hoạch gì.”
“Cái đó… Được rồi, có lỗi với cậu quá, đột nhiên thay đổi.”
“Không có việc gì, cậu với Bùi Cảnh Hành đi chơi vui vẻ.”
Triệu Quan Tây ở một bên dõng dạc nói: “Phỉ ca, anh yên tâm. Em sẽ chăm sóc Nguyệt Nguyệt thật tốt, tối hôm qua em đã dành ra vài giờ để lên kế hoạch!”
Vu Chiếu Nguyệt đảo mắt xem thường rồi rời đi.
Triệu Quan Tây không ngừng đi theo sau để đẩy mạnh sự tấn công của mình, xem ra kế hoạch của hắn có thể thành công hay không thì cũng khó mà nói.
Còn Lâm Phỉ thì đi theo sau Bùi Cảnh Hành.
Hai người đi tới Trường Thành, quả nhiên nơi này giống như những gì Bùi Cảnh Hành đã nói. Cổ trấn vẫn chưa thương mại hóa, những nhà gỗ vẫn còn người ở bên trong.
Có một con mương nhỏ chạy dọc theo hai bên con đường đá, nước trong vắt tỏa ra luồng khí mát mẻ. Rõ ràng là mặt trời chói chang như thế mà như bước vào rừng rậm mát mẻ.
Lâm Phỉ rất thích chỗ này, hầu như cửa hàng nào cũng đi vào xem, sau đó mua một đống thứ.
Đi ra từ cổ trấn, trên tay của hai người mang theo không ít đồ, ăn nhiều loại đồ ăn vặt cũng đã lửng dạ.
Nhưng dù sao thì bọn họ cũng muốn leo lên Trường Thành. Bọn họ chọn một nhà hàng, đơn giản ăn một bữa cơm còn gửi đống đồ ở chỗ chủ quán.
Tới lui cũng tới năm giờ, rất nhiều người tranh thủ bắt đầu đi lên Trường Thành.
Hai người Lâm Phỉ cũng xuất phát.
Khi đến cánh cổng đầu tiên, Lâm Phỉ mới hiểu được tại sao nơi này được gọi là Kim Long Trường Thành.
Nắng vàng chiếu vào tường thành làm cho ngói xanh trắng phản chiếu nổi bật ánh vàng, nhìn thoáng qua cả Trường Thành không khác gì một con rồng vàng.
Kim Long Trường Thành là một phần nhân tạo của Vạn Lý Trường Thành, nếu đi nhanh thì trong một hoặc một vài giờ đã leo đến đỉnh.
Dọc trên đường Lâm Phỉ chụp được không ít ảnh, mất gần hai giờ mới lên tới đỉnh.
Sau bảy giờ, lúc này mặt trời đã sắp lặn, ánh mặt trời từ màu vàng chuyển sang màu cam ấm, nắng có chiếu lên trên người cũng sẽ không thấy nóng.
Nhưng dù sao cũng là từ dưới lên nên không ai bằng lòng nhận lễ rửa tội của mặt trời hết (ý là không muốn bị mặt trời chiếu vào). Mọi người tìm một góc để ngồi hoặc đi vào quán ăn này nọ.
Lâm Phỉ đã ăn một bó to xiên thịt cừu. Xiên thịt cừu được nướng trên lửa than, chỉ nêm nếm chút muối miếng thịt đã đầy hương vị, bên ngoài miếng thịt thơm phức và mềm ngọt. Ban đầu chỉ muốn ăn thử tí, thế mà bị mùi vị hấp dẫn nên quất hết một bó to hồi nào không hay luôn.
Nghỉ ngơi đầy đủ xong, Lâm Phỉ theo Bùi Cảnh Hành đi tới con đường kính.
Lúc trước đi Hoa Sơn, vì lý do bảo trì mà không mở con đường kính khiến Lâm Phỉ tiếc nuối lắm.
Cuối cùng hôm nay đã bù lại được sự tiếc nuối này.
Tuy rằng con đường kính này không cao nhưng nhìn thẳng xuống cũng khiến người ta sợ hãi không thôi.
Lâm Phỉ hơi run chân, lúc sau không dám nhìn xuống nữa, nắm lấy tay Bùi Cảnh Hành mới miễn cưỡng đi được.
Vừa đi ra ngoài, Lâm Phỉ liền đỡ tường, cố gắng điều chỉnh nhịp tim của mình.
Bùi Cảnh Hành không sợ chút nào, điều này khiến cho Lâm Phỉ rất bất ngờ.
Trước lúc đi lên cậu còn nghĩ rằng Bùi Cảnh Hành sẽ không nhảy ào vào ngực cậu, dựa vào cậu đó…
Lâm Phỉ cũng không thể không biết xấu hổ mà bắt Bùi Cảnh Hành chờ như vậy, hỏi hắn: “Không phải lúc trước cậu nói còn có kế hoạch gì nữa mà phải không? Tính toán làm gì vậy?”
“Đến đó rồi cậu sẽ biết.”
“Bí mật vậy sao?”
“Đúng vậy, rất bí mật.”
Lâm Phỉ đứng thẳng người: “Vậy thì đi thôi, để cho tôi xem cậu muốn làm gì.”
Cũng may lúc trở về có cáp treo, Lâm Phỉ nắm bắt thời gian điều chỉnh lại tâm trạng, cuối cùng cũng vượt qua được nỗi sợ con đường kính.
Sau khi đi xuống dưới, hai người vẫn kiếm cái gì đó ăn trước.
Lúc bắt xe, Bùi Cảnh Hành còn dặn Lâm Phỉ không được nghe lén.
Lâm Phỉ che tai lại: “Không nghe lén không nghe lén, cậu nhanh lên.”
Nói không nghe lén thì sẽ không nghe lén, Phỉ ca gắt gao bịt chặt tai lại, không nghe thấy bất cứ chữ gì.
Vận khí của bọn họ rất tốt, dọc trên đường cơ bản là không có đèn đò, thuận lợi suôn sẻ như một chiến xe chuyên dụng.
Gần một giờ lái xe, chiếc xe dừng lại ở bên đường.
Lâm Phỉ xuống xe, nhìn về phía vòng đu quay to lớn ở cách đó không xa. Vòng đu quay này không phải của công viên giải trí, nó chỉ đứng một mình ở trung tâm thành phố.
Chỗ này cậu từng nghe nói rồi. Đây là con mắt của thành phố, thánh địa cho các cặp tình nhân hẹn hò.
Nhưng vì sao Bùi Cảnh Hành lại muốn đến đây với cậu?
Bùi Cảnh Hành nắm lấy tay Lâm Phỉ đi đến đó: “Khi tôi đang đọc sách hướng dẫn thì nhìn thấy bức ảnh này. Điều đầu tiên tôi nghĩ đến chính là phải cùng đi tới đây với Phỉ ca.” Hắn quay đầu lại cười khanh khách với Lâm Phỉ: “Quả nhiên đẹp y như trong hình.”
“Nhưng mà, tụi mình đi cùng nhau không ổn cho lắm thì phải?”
“Tại sao lại không ổn?”
“Chỗ này… Hình như là thánh địa cho các cặp tình nhân mà?”
“Khu rừng phía trước thư viện cũng được gọi là thánh địa cho các cặp tình nhân nhưng nó không dành riêng cho các cặp đôi. Nó chỉ là thứ mà các cặp đôi gọi để tăng thêm một chút sự lãng mạn cho tình yêu của họ. Họ cố ý gọi như vậy thôi.”
Cái đó… Nghe cũng hợp lý quá nhỉ.
Mặc kệ nói như thế nào, ánh đèn lấp lánh từ “Con mắt của thành phố” quả nhiên rất đẹp, đi cùng Bùi Cảnh Hành cũng thật hấp dẫn.
Lâm Phỉ mơ mơ màng màng bị kéo đi.
Hầu hết những người chờ đợi ở nơi được xưng là thánh địa cho các cặp đôi đều là những cặp đôi ngọt ngào, hai người bọn họ có vẻ không hợp lắm.
Lâm Phỉ hơi xấu hổ, Bùi Cảnh Hành lại vô cùng tự nhiên.
Trong lòng không có quỷ thì sẽ không e ngại ánh mắt của người khác.
Thở dài trong lòng, Lâm Phỉ cũng không biết nên ghen tị hay là buồn bực nữa.
Ngày trước khi cậu bị bạn thẳng nam cùng phòng gọi là chồng, mặt cũng không đỏ chút nào cả.
Hàng người xếp hàng đợi rất dài nhưng đu quay ở đây rất lớn, ít nhất cũng phải vài chục cabin. Chờ tới đợt thứ hai đã đến lượt của hai người họ.
Vòng đu quay dần đưa họ lên cao, cảnh đêm thành thị thu hết vào trong mắt.
Lâm Phỉ ghé vào cửa sổ, kinh ngạc thốt lên một tiếng.
Đến chỗ cao nhất, cậu đột nhiên cảm giác sườn mặt bị cái gì đó chạm nhẹ vào.
Vừa quay đầu lại, gần như dán sát vào người của Bùi Cảnh Hành.