Cô đã tha thứ cho Diệp Khả Khả nhưng cô ta chưa chắc sẽ tha thứ cho chính mình. Cuối cùng giữa bọn họ chỉ là một chuỗi bi kịch.
Vũ Âm nhìn về phía mặt trời. Sở dĩ cô chôn cất đứa bé trong khu vườn đầy hoa hướng dương vì cô hi vọng đứa bé sẽ đầu thai vào một gia đình khác tốt hơn và luôn hướng về ánh mặt trời. Bởi vì khi hướng mặt về mặt trời bóng tối sẽ không thể nào đến gần.
Đột nhiên có một người ôm lấy cô từ phía sau, còn không đứng đắn nói bên tai cô.
“Chị không ngờ em lại là loại người như vậy, dùng chị xong liền không chịu trách nhiệm.”
Vũ Âm nghe xong liền biết đó là ai. Đối với cái đuôi này cô thật sự không biết làm sao nữa. Giống như có nói gì cũng vô ích.
“Đã nghe hết rồi?”
Lúc nãy cô nói nhiều như vậy cũng để cho cái người cứng đầu này nghe nhưng hình như vô ích thì phải. Chưa thấy ai cứng đầu và có khả năng đeo bám dai dẳng như vậy.
“Thì sao chứ? Em đừng đánh trống lảng, em phải chịu trách nhiệm với chị mới đúng.” Bộ Lâm Thịnh Dung cũng không phủ nhận việc mình đã nghe hết. Nghe rồi thì làm sao? Nó có liên quan gì đến cô. Cô thích cô ấy cũng không phải việc một sớm một chiều.
“Tôi làm gì mà cô bảo chịu trách nhiệm.” Vũ Âm thật sự cảm thấy rất cạn lời. Cô còn chưa làm gì đã phải đổ nồi. Cái này cô phản đối nha.
“Em hôn chị.”
“Không phải chị hôn một cái thôi sao? Tôi cho cô hôn lại là hòa.”
“Nụ hôn đầu của chị đó.” Bộ Lâm Thịnh Dung không phải làm bộ dạng ấm ức.
Vũ Âm: “...” Ai mà biết đó là nụ hôn đầu cơ chứ. Hơn ba mươi tuổi đầu vẫn chưa mất nụ hôn đầu. Qủy tha ma bắt, cái này cô có nên tin không.
“Thật sự là nụ hôn đầu?” Cô nghi ngoặc hỏi lại.
Sau đó liền nhận được cái gật đầu chắc nịt của người đối diện.
Vũ Âm đột nhiên cảm thấy mình hình như gây ra tội ác tày đình rồi.
Thế là Bộ Lâm Thịnh Dung chỉ nhận được cái quay người mà bỏ chạy của Vũ Âm. Chính xác là bỏ chạy thật nhanh giống như dùng hết sức bình sinh mà chạy vậy.
Cô không muốn chịu trách nhiệm đó thì sao. Hơn ba mươi tuổi đầu rồi còn chơi cái trò nụ hôn đầu cái gì chứ.
“Đừng nói em trap chị. Em phải chịu trách nhiệm với chị đó.” Bộ Lâm Thịnh Dung nhanh chóng đuổi theo.
Trên đường phố Compton, thuộc quận Los Angeles, tiểu bang California dòng người tấp nập qua lại. Đều đáng chú ý lại chính là hai cô gái người Châu Á vô cùng xinh đẹp đang cùng nhau chơi đuổi bắt. Trên khuôn mặt cả hai đều hiện lên nụ cười vui vẻ giống như chưa từng có đợt sóng gió nào kéo đến với họ.
Hai người ở lại Los Angeles hai ngày sau đó liền quay về Bắc Âu.
Về đến Bắc Âu tất nhiên Bộ Lâm Thịnh Dung sẽ không có thời gian dính lấy Vũ Âm nữa. Cô còn phải giải quyết một số việc cho xong.
Vẫn căn phòng chứa đầy bài vị đó, mùi hương khói nồng đến không thở nổi giống như chưa từng được thông khí. Bộ Lâm Thịnh Dung vẫn như trước đây quỳ thành tâm trước tượng phật Thích-ca Mâu-ni, tay không ngừng lẫn chuỗi tràng phật châu.
Nhưng lần này thì khác, trong phòng không phải có mình cô và Bộ Lâm Nhan Đề mà còn có rất nhiều người khác. Đặc biệt là người quỳ trên đất với bộ dạng nhếch nhác, đầu còn quấn một lớp băng dày kia.
Bộ Lâm Thịnh Dung vẫn như trước đây không nhìn người sau lưng mình lấy một cái.
Cô đã bảo thu lưới thì phải thu lưới thôi. Con mồi Bộ Lâm Đàm đã kết thúc nhiệm vụ làm mồi nhữ của mình. Cô hiện tại muốn hắn làm việc khác.
“Muốn giết liền giết, đừng ở đó giả thần giả quỷ.” Bộ Lâm Đàm vốn đã hận Bộ Lâm Thịnh Dung đến thấu xương thì làm gì có kiên nhẫn xem cô làm trò.
Cho xin đi, Bộ Lâm Thịnh Dung làm quái gì biết tụng kinh. Hắn ta biết rõ cô chỉ đang làm màu mà thôi.
“Ăn nói với chủ thượng kiểu gì vậy hả?” Hứa Thiệu Hùng đại trưởng lão thấy Bộ Lâm Đàm vô lễ liền đứng lên đạp vào người hắn ta một cái. Trong mắt ông ta chỉ hận không thể một phát bóp chết Bộ Lâm Đàm.
“Bao năm tính khí vẫn vậy.” Bộ Lâm Thịnh Dung cau mày phê bình Hứa Thiệu Hùng. Bao năm giữ chức đại trưởng lão, một mình quản trại doanh phía đông nhưng tính tình vẫn cứ nóng nảy như vậy. Cái này là một thói xấu nha.
Hứa Thiệu Hùng cảm thấy bản thân bị phê bình liền uỷ khuất đến bên cái đệm quỳ lại như cũ.
“Bộ Lâm Nhan Đề, bây giờ bà có thể nói sự thật về cái chết của cha mẹ tôi rồi đó và cả lý do tôi được đày đến Ý.”
“Đừng giả điên nữa, nếu không muốn tôi phanh thay Bộ Lâm Đàm.”
Lúc về nước cô đã tra một lượt, nhưng rất rõ ràng cái đó không khác gì bề nổi trên tản băng chìm.
Cái chết của hai người họ còn rất nhiều chỗ đáng nghi.
Tại sao xe lại đứt thắng ngay buổi tiệc gia đình hôm đó. Tại sao cô lại được mang đến Ý, nói mang cô đến Ý đến học tập nhưng không khác nào đi đày.
Năm đó cô chỉ biết sở dĩ cô được đưa đến Ý vì bị nghi ngờ có liên quan đến cái chết của Bộ Lâm Hành bác cả của cô. Khi cô đến bên hồ thì bác cả đã chết đuối trong đó rồi. Thế mà không một ai tin cô. Tất cả đều như sắp đặt sẵn tội danh giết người cho cô.