Diệp Khả Khả làm sao chịu tin. Cô ta vẫn còn nghĩ Vũ Âm rất yêu mình cơ mà. Vì vậy khi lời này rơi xuống không khác nào quả bom phát nổ trực tiếp đánh bay cái tam quan lệch lạc đó.
Bộ Lâm Thịnh Dung đứng phía sau nghe hai từ bạn gái rất hài lòng. Cho dù chỉ là danh phận giả nhưng sớm muộn cũng thành thật mà thôi. Thế là cô tự tin hơn hẳn rồi ôm lấy eo Vũ Âm.
“Thôi nào em yêu, tức giận với loại bùn loãng này làm gì? Một khắc thanh xuân đáng giá ngàn vàng hà cớ gì phải tranh chấp với cô ta.”
Vũ Âm đang tập trung đối phó với tình cũ đột nhiên có bàn tay lành lạnh ôm eo mình liền giật mình. Sau đó cô nghe Bộ Lâm Thịnh Dung nói liền bật cười. Đúng ha, cô tại sao phải tranh chấp với loại người như vầy. Tranh chấp năm năm nay không mệt hay sao.
“Nghe lời cục cưng.” Vũ Âm nhanh chóng diễn theo. Cô ôm lấy cánh tay Bộ Lâm Thịnh Dung rồi dịu dàng cười một cái.
Nụ cười đó không khác gì ánh mắt trời trong đêm đen khiến Bộ Lâm Thịnh Dung nhất thời không biết phải làm gì tiếp theo.
Một lúc sau cô mới phản ứng được mà mở cửa chiếc xe cổ của mình để Vũ Âm ngồi vào.
Hành động tương tác qua lại của hai người không khác gì cái gai trong mắt Diệp Khả Khả. Cô đứng đó nhìn hai người bọn họ rời đi trong lòng đột nhiên nổi lên trận cuồng phong. Mấy năm trước cô và Vũ Âm cũng như vậy. Cô ấy cũng chỉ cười như vậy với cô. Tại sao bây giờ có thể cười như vậy với người khác.
Diệp Khả Khả tức giận đá vào xe mình một cái rồi mắng.”
“Đồ lẳng lơ.”
Trong khi đó Bộ Lâm Thịnh Dung vô cùng hí hửng lái xe. Tâm trạng cô hết sức vui vẻ chỉ thiếu điều muốn hát lên cho cả thế giới nghe.
Vũ Âm ngồi ở phía lái phụ cảm nhận chiếc xe cổ của Bô Lâm Thịnh Dung chạy với tốc độ rùa bò, thêm việc cô cứ có cảm giác chiếc xe này bất cứ khi nào đều có thể chết máy giữa đường.
Cô đột nhiên thấy Bộ Lâm Thịnh Dung rất đáng thương đến nổi cả một chiếc xe cũng không mua nổi cho tử tế.
Vũ Âm vốn không phải người chơi xe cổ nên không biết chiếc Ford Mustung mình đang ngồi có giá trị như thế nào. Mà cái giá trị nhất của nó chính là nó được sản xuất vào năm 1967, hiện tại trên thế giới không còn mấy chiếc. Phụ tùng của xe bên phía công ty sớm đã ngưng sản xuất nên chỉ cần hư một chút đến sửa cũng là giá trên trời.
Huống hồ chiếc xe này còn là chiếc xe năm 1967 tổng đốc nước A tặng cho ông nội cô làm quà kỉ niệm. Một chiếc xe có giá trị tinh thần vô giá khiến nó độc nhất vô nhị.
“Thịnh Dung, có khi nào nó chết máy không?” Vũ Âm nhìn chiếc xe bò lên núi thôi đã thấy mệt ngang. Lúc trước xe cô cũng chạy trên núi này nhưng cô đâu thấy xe cô nó mệt mỏi như vậy.
“Nó chạy rất tốt. Sắp tới rồi.” Bộ Lâm Thịnh Dung rất tự hào về chiếc xe của mình. Cô có không ít xe nhưng chiếc này là con cưng của cô đấy. Con cưng chỉ nên mang đi chở người yêu.
Vũ Âm: “…” Để khi nào đó cô sẽ tranh thủ tặng cho cô ấy chiếc xe khác.
Lần thứ hai đứng trước căn nhà không khác gì căn nhà ma của Bộ Lâm Thịnh Dung cô thật sự không biết nên diễn tả thế nào mới đúng. Lúc nãy vì không muốn bị làm phiền cô còn đặc biệt muốn cô ấy đưa cô về đây tá túc một hôm. Giờ đứng trước cửa nhà cô lại cảm thấy hối hận quá. Biết vậy bản thân đã nhờ cô ấy đưa đi khách sạn ngủ tạm. Dù sao thì khuya nay cô cũng bay đi Đông Châu rồi. Cô có phải làm phiền cô ấy quá rồi không.
“Vào thôi.” Bộ Lâm Thịnh Dung nắm lấy tay Vũ Âm trực tiếp kéo vào trong nhà.
Căn nhà nhỏ nhà vốn là nhà của hai con mèo nhỏ kia nhưng khi nghe Vũ Âm tới cô đã đá hai con mèo đó ra bìa rừng ở rồi. Tạm thời không thể để Vũ Âm phát hiện ra cô có hai con mèo đáng yêu như vậy được.
Vũ Âm lúc đầu có chút sợ nhưng khi bước vào nhà cô mới thấy không như những gì cô nghĩ.
Căn nhà với màu chủ đạo là màu trắng, nội thất đơn giản nhưng lại vô cùng tiện nghi, ở giữa phòng khách chỉ có một chiếc sofa và một cái tivi treo tường.
“Tối nay cô vào phòng mà ngủ. Tôi ngủ phòng khách cho.” Bộ Lâm Thịnh Dung vô cùng quân tử chỉ vào căn phòng đã chuẩn bị kỹ càng của mình.
Lúc trước cô cho xây căn nhà này chủ yếu để nuôi mèo mà thôi. Nội thất bên trong cũng để cho mèo sài. Lúc nãy cô đã dặn Thập Tam chuẩn bị thêm với huy động người dọn dẹp nhà kho thành phòng ngủ.
“Hay cô đưa tôi tới khách sạn đi, như vầy có phiền cô quá không?” Vũ Âm lúc này liền cảm thấy không tự nhiên.
Cô làm sao có thể tranh phòng với cô ấy đây. Bộ Lâm Thịnh Dung có vẻ ngoài mong manh, yếu đuối biết bao nhiêu, lỡ ngủ bên ngoài rồi bị bệnh cô làm sao gánh hết tội.
“Cô vào phòng nghỉ sớm đi. Không phải gần sáng phải đi sao?” Bộ Lâm Thịnh Dung cười cười. Cô vui còn không kịp nữa ấy chứ, phiền gì mà phiền.
Vũ Âm thấy vậy liền tiến thoái lưỡng nan. Cô đứng bên cạnh cửa phòng không biết có nên vào hay không. Cô không muốn cô ấy vì cô mà chịu khổ chút nào.
“Thịnh Dung hay là chúng ta ngủ chung đi.”