Trả Thù Vợ Mù: Tổng Giám Đốc, Chúng Ta Hòa Ly Đi

Chương 64



Đương nhiên, Hoắc Đế Thành cũng nghe ra được sự cảnh giác trong giọng nói của cô, khóe môi cong lên: "Bắc Bắc, em quên chuyện đã hứa với anh sao? Mỗi tuần hai lần, mát xa cho anh ngủ."

Giọng nói của Bạch Bắc Bắc hơi ấp úng, cô vừa xấu hổ vừa giận dỗi, hai gò má đỏ bừng. Vừa rồi cô thật sự hiểu lầm, còn tưởng rằng Hoắc Đế Thành thật sự muốn làm chuyện không thể nói ra với cô.

"Được, sau khi anh tan làm tôi sẽ qua." Nói xong, cô nhanh chóng cúp điện thoại, không đợi Hoắc Đế Thành trả lời.

Khi cô về đến nhà, Sở Thanh Nguyệt đang đợi cô, vội vàng đi đến đón cô, hỏi: "Sao rồi?"

"Xong rồi, thứ Hai tuần sau đi làm!" Bạch Bắc Bắc tinh nghịch nháy mắt với cô ấy, Sở Thanh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, vừa định nói.

Điện thoại di động của Bạch Bắc Bắc vang lên.

Sau khi bắt máy thì phát hiện ra là công ty trước đó mà cô đã nộp đơn từ chối cô vì cảnh báo của nhà họ An.

Giọng HR ân cần, hoàn toàn trái ngược với thái độ lúc trước, khen cô có thiên phú, có tài hoa, nói công ty rất coi trọng cô.

Bạch Bắc Bắc cau mày, từ chối, trực tiếp cúp điện thoại.

Sau đó, cô nhận được rất nhiều cuộc gọi, tất cả đều có cùng một lý do, Bạch Bắc Bắc từ chối từng nơi một.

Sở Thanh Nguyệt cũng nghe được tiếng nói trong điện thoại, nhướng mày: "Không phải nhà họ An phong sát cậu sao? Trước đó mấy người bọn họ tránh còn không kịp, làm sao đột nhiên đổi ý vậy?"

Bạch Bắc Bắc nghịch điện thoại di động, nghe cô ấy nói như vậy, sắc mặt liền thay đổi, nhớ tới lời Hoắc Đế Thành trước đó nói sẽ giúp cô giải quyết chuyện nhà họ An, không ngờ anh lại giải quyết được tất cả trong vòng chưa đầy một ngày.

Xem ra cô thực sự nợ anh rất nhiều ân tình.

Bạch Bắc Bắc thở dài, nhưng trong lòng lại có một dòng nước ấm, ngọt ngào ấm áp như được tẩm mật ong.

"Cái đó, Nguyệt Nguyệt, tối nay có thể mình sẽ về khuya..." Cô ngập ngừng, trên mặt hơi ửng hồng.

Sở Thanh Nguyệt có ánh mắt rất thâm độc, lập tức đoán được có thể có liên quan với Hoắc Đế Thành, nhìn cô từ trên xuống dưới, thầm nói: "Phải chú ý làm biện pháp tốt."

Bạch Bắc Bắc thiếu chút nữa phun ra một ngụm nước, vừa xấu hổ vừa tức giận: "Cậu, cậu nói nhảm cái gì đó!"

Sở Thanh Nguyệt thấy cô phản ứng mạnh như vậy, lộ ra vẻ kinh ngạc: "Cảm ơn sự giúp đỡ của Hoắc Đế Thành, quyết định lấy thân báo đáp, chẳng lẽ cậu không nghĩ như vậy sao?"

"Cảm ơn anh ấy có rất nhiều cách, không nhất thiết phải lấy thân báo đáp." Bạch Bắc Bắc tức giận nhìn cô ấy: "Hoắc Đế Thành bị mất ngủ, trước đây mình có học xoa bóp, có thể giúp anh ấy giảm triệu chứng, để giúp anh ấy dễ ngủ."

Sở Thanh Nguyệt cúi đầu mỉm cười, Hoắc Đế Thành giàu có như vậy, chỉ cần muốn giảm triệu chứng thì có biết bao người, kẻ trước ngã xuống kẻ sau đã tiến lên, sao lại cứ phải tìm Bắc Bắc, còn không phải do tồn tại tâm tư không muốn ai biết ư?

Đã vào phòng rồi, lấy thân báo đáp còn xa sao?

Cô ấy nhìn bộ dáng thản nhiên không biết gì của Bạch Bắc Bắc mà thở dài. Đúng là trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường mà.

"Vậy thì cậu nhớ mở điện thoại, có gì cần trực tiếp gọi cho mình." Cô ấy nghiêm túc nói với Bạch Bắc Bắc.

Bạch Bắc Bắc cười: "Cậu không cần lo lắng cho mình, sẽ không có chuyện gì đâu."

Cô kết hôn với Hoắc Đế Thành đã ba năm, cô vẫn hiểu rõ anh ở một mức độ nhất định. Hoắc Đế Thành không phải người xấu, nếu cô không muốn, anh sẽ không ép.

Thời gian trôi qua từng chút một.

Nhà họ An, An Nhiễm Nhiễm đã bị nhốt gần một ngày, trong thời gian đó cô ta tuyệt thực, không uống một giọt nước.

Mẹ An ở dưới lầu cực kỳ quýnh quáng, sợ thân thể An Nhiễm Nhiễm xảy ra chuyện.

Cha An cau mày ngồi trên sô pha, trong lòng cũng có chút lo lắng, nhưng lại không bỏ được thể diện, tức giận hừ một tiếng: "Không ăn một ngày cũng không chết đói đâu. Nó là người lớn rồi, nếu thật sự đói bụng sẽ tự nói. Đều do bà chiều hư nó, tính tình bướng bỉnh như vậy, không biết giống ai nữa."

Mẹ An lườm ông ta: "Ông ít nói một chút. Ông không biết Nhiễm Nhiễm thích thằng nhóc Hoắc Đế Thành kia nhiều ra sao à? Sao ông không hỏi ý muốn của nó mà đã đồng ý hủy bỏ hôn ước. Nó còn nhỏ tuổi, không nghĩ thoáng là chuyện bình thường. Khi ông bằng tuổi nó chưa biết chừng còn náo loạn hơn nó đấy!"

Cha An nghe xong cũng mím môi, nhưng rốt cuộc cũng không có phản bác.

Đúng là ông ta đã vì lợi ích của nhà họ An mà bỏ qua cảm xúc của con gái, nhưng ông ta cảm thấy mình không làm gì sai. Hoắc Đế Thành không thích Nhiễm Nhiễm, cho dù kết hôn, anh cũng sẽ đối xử không tốt với cô ta, sau này sẽ có phiền phức.

Mình tránh loại rủi ro này, giữ nhà họ An lại, một mũi tên trúng hai đích. Cùng lắm chỉ là một người đàn ông, chỉ cần có nhà họ An, cần gì lo không có đàn ông tốt! Nhiễm Nhiễm chỉ đang kẹt trong ngõ cụt mà thôi!

Mẹ An cũng biết sự lựa chọn của chồng là hợp lý nhưng lại xót con gái. Bà ta thở dài, đi lên lầu gõ cửa phòng An Nhiễm Nhiễm.

"Nhiễm Nhiễm, con có đói không? Có muốn mẹ mang chút gì cho con ăn không?"

Trong phòng không có bất kỳ phản hồi gì, không một âm thanh nào cả.

Mẹ An nhíu mày, lại gõ cửa: "Nhiễm Nhiễm, mẹ hiểu tâm tình của con, nhưng cha con cũng không thể làm gì được. Hoắc Đế Thành uy hiếp cả nhà họ An, buộc ông ấy phải lựa chọn, ông ấy cũng không có cách nào."

"Trong toàn bộ nhà họ Hoắc, người thích con, đồng ý cưới con vào chỉ có bà Hoắc, nhưng với tính cách không có lợi thì không dậy sớm của bà ta, nếu nhà họ An chúng ta không còn, có lẽ bà ta sẽ là người đầu tiên trở mặt. Đến lúc đó, hôn ước của các con vẫn không giữ được. Bây giờ Hoắc Đế Thành đồng ý đổ hết sai lầm lên đầu cậu ta, như vậy không những có thể giữ thanh danh cho con, còn có thể mang lại lợi ích cho gia tộc chúng ta."

"Chỉ cần nhà họ An còn đó, trên đời có nhiều đàn ông ưu tú như vậy, con càng có nhiều cơ hội lựa chọn. Vì một người đàn ông mà làm thế với cơ thể mình thì không đáng."

Mẹ An cố gắng hết sức thuyết phục An Nhiễm Nhiễm, vốn cho rằng sẽ vẫn không có phản ứng như trước, bà ta thở dài, đang định đi xuống lầu thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói khàn khàn nho nhỏ từ trong cửa truyền vào.

"Mẹ... con đã nghĩ thông..."

Là giọng của An Nhiễm Nhiễm!

Mẹ An lộ ra vẻ kích động, vội bảo cha An vào, bảo An Nhiễm Nhiễm nói lại lần nữa.

Lần này giọng nói của An Nhiễm Nhiễm rõ ràng hơn: "Cha, con đã nghĩ thông rồi. Tất cả những gì con có đều là nhà họ An cho, nếu không có nhà họ An, con không còn gì để dựa vào cả... Con đã nghĩ thông tất cả rồi."

Cha An nghe vậy, trên mặt tràn đầy vui mừng. Đúng là con gái của ông ta, tuy rằng tính cách có chút bướng bỉnh nhưng quả thật là một đứa trẻ ngoan ngoãn, hiểu chuyện.

Ông ta vội vàng cho người mở cửa.

Cửa vừa mở ra, bọn họ đi vào, liền thấy trong phòng bừa bộn, dưới đất đầy mảnh vụn, tất cả đều là đồ vỡ khi An Nhiễm Nhiễm trút giận, trong đó có rất nhiều đồ rất có giá trị.

Ban đầu cha An đã có chút đau lòng, khi nhìn thấy An Nhiễm Nhiễm nhỏ bé đứng trong phòng, khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt đỏ hoe, trong lòng ông ta càng thêm đau đớn.

"Nhiễm Nhiễm, thật xin lỗi, là lỗi của cha. Cha không nên thay con quyết định nhanh như vậy, đáng lẽ nên thông báo cho con biết. Cha xin lỗi."

Trên mặt ông ta lộ ra một tia áy náy, An Nhiễm Nhiễm nhìn ông ta lắc đầu: "Cha, con không trách cha, cha không cần xin lỗi con, cha không chỉ là cha của con mà còn là gia chủ của nhà họ An, gánh nặng và trách nhiệm trên người nặng như vậy, con hiểu mà. Nếu con ở vị trí của cha, con cũng sẽ lựa chọn như vậy."

Cô ta nói xong, trên mặt cha An tràn đầy vẻ tự hào, thầm nghĩ con gái mình thật sự là cô gái hiểu chuyện nhất trên đời.

"Thật là một đứa bé ngoan, chỉ cần con hiểu cho cha là được." Cha An nói rồi vỗ vai cô ta: "Mau rửa mặt xuống lầu ăn cơm đi, mẹ con đã cho người chuẩn bị món ăn mà con thích nhất rồi."

Trên mặt mẹ An cũng tràn đầy vui mừng, vội vàng sai người dọn dẹp phòng của An Nhiễm Nhiễm.

"Nhiễm Nhiễm, mẹ nhờ người chuẩn bị chút món ngọt cho con, ăn xong con sẽ thấy dễ chịu hơn."

Cha mẹ An nói xong vui vẻ xoay người đi xuống lầu.

An Nhiễm Nhiễm lặng lẽ nhìn theo bóng lưng của bọn họ, đôi mắt đen lóe lên vẻ hung ác đến rợn người.

Cô ta thích Hoắc Đế Thành nhiều năm như vậy, sao có thể dễ dàng từ bỏ như thế, thật ngây thơ.

"Ồ, đúng rồi…" Lúc này, cha An đột nhiên quay người lại, bắt gặp ánh mắt dữ tợn của cô ta.

An Nhiễm Nhiễm nhanh chóng thu hồi cảm xúc, ngoan ngoãn cười với ông: "Cha, sao vậy?"

Cha An vẫn chưa lấy lại tinh thần ánh mắt đó, sống lưng lạnh toát, khi nhìn lại, trong mắt An Nhiễm Nhiễm không còn chút tàn nhẫn nào, nụ cười dịu dàng, ánh mắt cũng nhu hòa.

Ông ta ngẩn ra một lúc, chắc là trời đã khuya, đèn trong phòng không bật, ánh sáng quá kém, ông ta nhìn nhầm cũng nên.

"Cha?" An Nhiễm Nhiễm nghi hoặc nghiêng đầu.

Lúc này cha An mới nói: "Hoắc Đế Thành đã cho nhà họ An chúng ta rất nhiều lợi ích, nhưng có một điều kiện, con không được ra tay với Bạch Bắc Bắc. Nhiễm Nhiễm, trước đó con liên hợp với nhiều xí nghiệp phong sát Bạch Bắc Bắc như vậy, Hoắc Đế Thành rất tức giận. Hiện tại con đã quyết định từ bỏ Hoắc Đế Thành, vậy cũng đừng chọc giận Bạch Bắc Bắc này nữa, Hoắc Đế Thành rất thích người phụ nữ này."

Vẻ mặt ông ta nghiêm túc, trong mắt thậm chí còn mang theo một tia cảnh cáo.

An Nhiễm Nhiễm nắm chặt tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay, đau đến thấu tim, trong lòng tràn đầy lạnh lẽo cùng sự hận thù, nhưng trên mặt lại toàn vẻ ngoan hiền.

"Dạ, cha yên tâm, con sẽ không động thủ với Bạch Bắc Bắc."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv