Hiện trường trước cửa Thiên Vi cung hỗn độn vô cùng, thiên binh nằm dài ra đất rên rỉ thống khổ, Trừng Nhãn rít gào không ngừng, hắn một đường truy đuổi đóa hoa máu như điên, mãi đến Ký Châu mới chặn lại được.
A Ly gần như nhắm mắt chờ đợi số phận được quyết định, nàng cũng xa lạ gì với nơi này, lần trước bị Tô Phù Phong đã thương nàng cũng đã trốn đến Ký Châu này, còn suýt chút nữa làm ảnh hưởng tới phong ấn Xi Vưu.
Cách tảng đá tròn phong ấn Xi Vưu mười trượng, trên thân A Ly mơ hồ toát ra một cỗ sương khói màu đen, cùng lúc đó tảng đá tròn kia cũng giật giật như là có vật gì đang giãy dụa bên trong.
Trừng Nhãn dừng lại, nghi hoặc nhìn cảnh tượng trước mắt, trên tảng đá tròn kia có pháp lực cường đại, hắn cảm giác được càng đến gần chân núi thì lực lượng kia càng mạnh hơn, cho nên hắn không dám tùy tiện tiến lên.
Ký Châu không hề dễ phát hiện ra sự rung động, A Ly giống như bị một lực hấp dẫn kéo tới khối đá tròn, cái tượng đầu thú trên khối đá tròn há rộng miệng như muốn nuốt chửng lấy nàng. Trừng Nhãn thấy thế không kiên nhẫn nữa, muốn tiến lên bắt A Ly, vì muốn tự mình giết chết nàng nên hắn rốt cuộc không nhìn thấy tình huống quái dị trước mắt.
Bỗng nhiên vật bên dưới Ký Châu như phát hiện ra điều bất thường, bắt đầu phản ứng, rung động trên mặt đất cũng dừng lại, tình cảnh chung quanh khôi phục lại như bình thường, chỉ có vết máu của A Ly lưu lại trên đường là chứng minh vừa rồi đã có chuyện phát sinh ra.
Ngay sau đó, một đạo kim quang phóng tới, từ trong kim quan xuất hiện một cái đuôi rồng lớn cuốn lấy A Ly đang hôn mê, Trừng Nhãn thấy Thanh Long hiện thân thì sợ hãi dừng bước nhưng vẫn không cam lòng mà gầm nhẹ.
“Trừng Nhãn, không ngờ chín ngàn năm bị giam cầm trong Khổ Hải cũng không tẩy rửa hết sự tà ác của ngươi, thiên giới đâu phải là địa phương để ngươi giễu võ giương oai”
Thanh âm uất giận của Thiên Quân từ bốn phương tám hướng truyền tới, mạnh mẽ vang dội, ngay sau đó đã thấy Thiên Quân phi thân khỏi người Thanh Long, sau lưng hắn là một đám tiên quân.
Thiên Quân xua tay chỉ, một đạo kim quang đã bắn đến mi tâm của Trừng Nhãn, hắn nghiêng người né tránh. Thấy Trừng Nhãn ương bướng, Thiên Quân càng thêm giận, cách không tát cho hắn một cái, Trừng Nhãn không kịp tránh, lãnh nguyên cái tát mạnh đến chao đảo thân hình. Lúc này Trừng Nhãn cũng đã thức thời hơn, A Ly giờ đã nửa sống nửa chết, coi như hắn cũng đã báo được thù, lại có Thiên Quân ở đây nên hắn không dám cường ngạnh nữa, ngoan ngoãn chịu trói.
“Thái Thượng Lão Quân, đem súc sinh này nhốt trong lò luyện đan rồi mang đến Khổ Hải đi” Thiên Quân phân phó.
“Dạ”
Thái Thượng Lão Quân tiến lên lĩnh mệnh, vì phòng ngừa Trừng Nhãn trốn thoát nên lại nhớ chúng tiên quân trói hắn thêm lần nữa, sau đó đem hắn bỏ vào trong lò luyện đan. Lò luyện đan của Thái Thượng Lão Quân thực ra chính là Hỏa Diệm Sơn mà nhân gian vẫn gọi, đã luyện hóa rất nhiều yêu ma quỷ quái nhưng ý của Thiên Quân chỉ là dùng lò luyện đan để ngăn Trừng Nhãn chạy trốn chứ không phải luyện hóa hắn. Trừng Nhãn là thần thú thượng cổ bậc nhất, số lượng còn lại cũng không nhiều, nếu như có thể tẩy rửa được bản tính tà ác để sau này góp sức cho thiên giới thì rất tốt, cho nên Thiên Quân mới luyến tiếc mà không xử tử hắn.
Thấy tình thế đã ổn định, chúng tiên đều đạp gió cỡi mấy rời khỏi Ký Châu, vì nơi này có phong ấn Xi Vưu, bọn họ đều cho là chốn xui rủi cho nên cũng không muốn ở lại lâu.
Chỉ có Thiên Quân lại không vội vả.
“Quả thật như Thiên Quân dự đoán, thân phận của lửng chó này thật khả nghi, trên thân nàng có ma khí nhưng lại không tra ra được nguồn gốc, vừa rồi Ký Châu phát sinh dị biến không biết có liên quan tới ma khí trên thân của nàng hay không, hơn nữa hồn phách của lửng chó này cũng không ổn định”
Thanh Long bẩm báo, A Ly nằm trên đuôi hắn không biết là sống hay chết.
Thiên Quân trầm mặc, đưa tay vuốt chòm râu bạc.
“Phỏng chừng lần trước A Ly xúc động phong ấn Xin Vưu đã làm Xi Vưu ghi nhớ, nhưng phong ấn cũng đã được Cốc Nhiễm tu sửa, dù hắn ở trong làm cách nào cũng không thể ra được” Thiên Quân thở dài một hơi nói tiếp “ bổn tọa cứ tưởng rằng sau khi Hoan Hỉ thú bị diệt vong vào tám ngàn năm trước thì nghiệt duyên của A Ly và Cốc Nhiễm cũng hết…”
“Oan nghiệt a, một lần lịch kiếp hắn đã suýt chút nữa không vượt qua được, bổn tọa và Tây Vương Mẫu gần như hao hết tu vi mới cứu được một mạng của hắn, lại sợ hắn nhớ lại chuyện cũ nảy sinh oán hận mà sa vào ma đạo nên mới phong bế trí nhớ của hắn, mà hắn lại không nghĩ tới dụng tâm lương khổ của bổn tọa cứ muốn truy cứu những chuyện đã qua, nay lửng chó này hiện thân cũng có nghĩa là lịch kiếp của Cốc Nhiễm đã tới”
Thanh Long gật đầu như hiểu ra gì đó mà nói
“Chẳng lẽ sau khi Cốc Nhiễm tiên quân độ kiếp cuối cùng thì trăm năm sau sẽ là thiên quân nhiệm kỳ mới”
Thiên Quân mỉm cười bí hiểm, nhíu mày lắc đầu nói
“Không riêng Cốc Nhiễm phải lịch kiếp mà Tịnh Vũ và Minh Chiêu cũng vậy, cho nên ai thừa kế chức vị của bổn tọa thì phải xem tạo hóa của bọn hắn”
Thanh Long yên lặng nhìn A Ly, lịch kiếp của ba vị tiên quân chẳng lẽ đều có liên quan tới A Ly? Thiên quân nhiệm kỳ mới, ai cũng nghĩ là Tịnh Vũ có tư cách nhất nhưng chức vị thiên quân không phải là chuyện có thể dễ dàng suy đoán, mà ứng cử viên thì lại có ba người: Cốc Nhiễm vô dụng, chiến thần Tịnh Vũ và thế tử Minh Chiêu.