“Theo Phù Phong thấy, chi bằng đem A Ly gả đi, như vậy chứng minh được lời đồn tiên quân có sở thích luyến thú là giả, thứ hai cũng chứng tỏ A Ly trong sạch”
Tô Phù Phong không muốn sau này gả cho Cốc Nhiễm rồi mỗi ngày vẫn phải gặp mặt A Ly, mà A Ly cũng chẳng muốn nhìn thấy nàng, cho nên biện pháp này của Tô Phù Phong đúng là lưỡng toàn kỳ mỹ.
Cốc Nhiễm gật gật đầu, hắn cũng từng nghĩ vậy, nhưng hắn tuyệt đối không đồng ý chuyện A Ly rời khỏi hắn.
“Không bằng như vậy đi, chọn một kẻ ở rể cho A Ly” Cốc Nhiễm không có hảo ý nheo mắt nhìn A Ly.
A Ly trố mắt, Tịnh Vũ nín thở, Phù Phong cứng lưỡi, Cốc Nhiễm cười thầm.
Tô Phù Phong vạn vạn không ngờ rằng, nàng trăm phương nghìn kế muốn cho A Ly rời khỏi, lại luôn thất bại.
Cứ như vậy, Cốc Nhiễm yêu cầu Chư Tử viết thông báo chọn rể cho A Ly rồi đem dán ở Thiên Nguyên điện.
Thiên Nguyên điện, chúng tiên vây quanh tảng đá trụ trời trên có dán thông báo, có người còn cao giọng đọc
“Thông báo chọn rể:
A Ly, giống cái, tộc lửng chó, tuổi không rõ, chủ nhân là Cốc Nhiễm tiên quân. Nay muốn kén rể, phàm là sủng thú thiên giới hay thần thú đều có thể báo danh tham gia, nếu đồng ý ở rể sẽ được chọn lấy một thần khí của Cốc Nhiễm tiên quân, xem như là đồ cưới cho A Ly. Cuối cùng hi vọng các ứng cử viên tham gia sẽ không có kết cục giống như Tiểu Khôi.
Cốc Nhiễm tiên quân thông báo”
Thiên Quân ngồi trong điện giật giật khóe miệng, nghiêng đầu hỏi Thanh Long
“Bảo vật trong tay Cốc Nhiễm không ít, dù hắn trân bảo vô số nhưng vì một sủng thú mà uổng phí thần khí thì có vẻ hơi khoa trương, nhìn chung trong tam giới e là chỉ có một mình Cốc Nhiễm mới làm như vậy”
Bởi vì, chỉ có Cốc Nhiễm mới coi thường cái gọi là thần khí và bảo vật, cũng chỉ có hắn mới không để ý tới tu vi.
Bên ngoài, chúng tiên cũng đang khua môi múa mép thảo luận:
“Xem ra Cốc Nhiễm tiên quân và tiểu thú không chịu nổi những lời đồn đại, nếu không thì sao lại…”
“Tuy rằng tiểu thú kia hung ác nhưng nếu tiểu thú nào chịu ở rể Thiên Vi cung thì sau này địa vị sẽ tăng cao hơn nhiều, còn có thần khí của Cốc Nhiễm tiên quân làm thần khí, chậc chậc, rất hấp dẫn nha”
“Mặc kệ! vì có được thần khí kia, ta quyết định đem sư tử Tinh Thông nhà ta đi ứng cử”
“Cắt! Cốc Nhiễm tiên quân sẽ không để ý tới sư tử tinh của nhà ngươi, phượng hoàng của ta mới có cơ hội lớn a”
“Sủng thú của các ngươi quá lớn, thỏ tinh nhà ta và lửng chó về hình thể phù hợp với nhau hơn, như vậy thành thân mới thích hợp”
“Ngươi chẳng lẽ đã quên kết cục của thỏ ngọc tinh Tiểu Khôi của Tô tiểu thư sao? A Ly nhất định là không thích hto3”
“Mặc kệ, vì có được mối quan hệ với Cốc Nhiễm tiên quân, ta phải thử một lần”
“Còn có thần khí! Thần khí là của ta!”
…
Quả nhiên, chỉ cần có lợi thế thì dù danh tiếng xấu cỡ nào cũng có thể gả đi, chúng tiên lúc này chẳng còn nhớ tới những lời đồn trước kia nữa, trong đầu, trong mắt chỉ là địa vị của Thiên Vi cung và thần khí.
Thiên Quân nghiêng đầu nói với Thanh Long
“Nếu sau này ngươi có đối tượng vừa ý, bổn tọa cũng nhất định không để cho đệ nhất thần thú như ngươi phải kém cạnh, để bổn tọa nghĩ xem có thể dùng cái gì…”
Thanh Long gầm nhẹ một tiếng, xem ra là bị Thiên Quân kích thích. Tự nhiên lại bắt đầu quan tâm tới chuyện chung thân đại sự của Thanh Long hắn, hắn còn chưa nghĩ tới chuyện này a…Hắn là yêu Thiên Quân, nguyện ý trung thành,chuyện nhi nữ tình trường là không thể.
【 tiểu kịch trường:
Cốc Nhiễm ôm mỗ thú đang ngủ vù vù trong lòng, cắn răng nói “ Lừa Viên của Lỗ Mãn tiên quân ở cách vách đang tới lúc lai giống, hắn muốn thay con lừa của hắn cầu hôn với ngươi, bản tôn thấy ngươi ở nơi này của bản tôn cũng đủ lâu, cũng nên hoàn lương, cho nên…”
Mỗ thú vẫn tiếp tục ngáy o o.
Hôm sau mỗ thú yên lặng làm cho Lừa Viên thân tàn ma dại, làm cho chúng thú khắp tam giới sợ tới mức chẳng ai dám tới cửa cầu hôn, nhưng Cốc Nhiễm tiên quân đã lên tiếng chỉ cần thần thú nào có thể thân cận được với mỗ thú thì dù có phá sản cũng đem mỗ thú gả ra ngoài.
Mỗ thú không kiên nhẫn nổ thành từng mảnh vụn nói: “Người ta trong bụng có cục cưng của thượng tiên, người ta đã sớm hoàn lương, người ta là thượng tiên”
Chúng tiên nữ gào lên “ thú tra, mau buông thượng tiên ra”