Thiên Nguyên điện, thiên giai thượng, Cốc Nhiễm vuốt cằm nhìn khôn cùng tận trời đến xuất thần, A Ly cũng bắt chước theo hắn, đưa mắt nhìn xa xa, bộ dáng thâm trầm.
“Ô...” A Ly ngáp dài một cái, nhìn nhìn Cốc Nhiễm vẫn không có động tĩnh gì.
“Xin hỏi thượng tiên suy nghĩ cái gì mà nghĩ đến xuất thần như vậy?” A Ly nhìn sang,nàng đã tỉnh rượu mà Cốc Nhiễm toàn thân vẫn nồng nặc mùi rượu làm nàng thấy chán ghét, xem ra nôn xong thì thần thanh khí sảng a.
“Ta đang suy nghĩ làm thế nào để vãn hồi danh dự của ngươi”
Cốc Nhiễm hoàn hồn, thấy A Ly có vẻ không hứng thú lại nói tiếp
“Ta thì không sao, nhưng ngươi còn chưa có gả đi, bây giờ thần thú khắp thiên giới không ai dám cưới ngươi, ngươi cũng không thể chết già bên cạnh ta, ngươi phải có gia đình”
A Ly bật dậy, lắc đầu.
‘Ngươi phải có gia đình”
Xem ra Cốc Nhiễm còn nhớ những lời A Ly nói ở Ký Châu, nàng đã nói khắp tam giới này nàng không có chỗ dung thân.
“Thì ra ngươi không tính nuôi ta…” bĩu môi, tâm tình của nàng như rơi xuống đáy cốc, cảm giác mất mát khó hiểu.
“Không phải ta không muốn nuôi ngươi, nhưng ta biết ngươi sẽ không muốn tiếp tục ở lại bên cạnh ta. Tháng sau ta sẽ đại hôi, ta biết ngươi không muốn ở cạnh Tô Phù Phong” trong mắt của Cốc Nhiễm không có vẻ trêu chọc A Ly mà chính là tâm sự cùng nàng, có lẽ vì say rượu chưa tỉnh hay là Cốc Nhiễm vì say rượu nên mới dễ dàng thổ lộ tâm tình?
Đúng vậy, A Ly vốn không muốn ở Thiên Vi cung, vốn tính thừa dịp tiết thanh minh mà trốn đi, sau vì âm kém dương sai mà bị bắt về, còn suýt chút nữa là bị đánh vào đạo súc sinh. Nàng vốn đang ngủ ngon, cuộc sống an tĩnh từ ngày gặp được Cốc Nhiễm đều thay đổi hoàn toàn.
“Ta có thể hỏi ngươi mấy vấn đề sao?” A Ly thở dài một hơi.
“Có thể nhưng ngươi cũng phải trả lời ta mấy vấn đề mới được” Cốc Nhiễm tranh thủ cơ hội.
Liếc mắt xem thường, A Ly xoay người đi ra khỏi đại điện.
“Ta không muốn ép ngươi, nhưng thời gian không còn nhiều…” Cốc Nhiễm nhìn theo bóng dáng của A Ly, lẩm bẩm, không còn thời gian. Hắn biết A Ly sớm muộn gì cũng sẽ rời khỏi hắn, khi hôn lễ của hắn và Tô Phù Phong diễn ra, A Ly nhất định sẽ tìm cơ hội rời đi. Thiên Quân cũng sẽ không chấp nhận cho A Ly tiếp tục ở lại bên cạnh hắn, nếu A Ly có ở lại bên cạnh hắn, hắn cũng không dám cam đoan nàng có thể tiếp tục tiêu dao khoái hoạt nữa hay không, cho nên thời gian của bọn họ không còn nhiều lắm.
Chỉ chốc lát sau, A Ly đã ngậm một cái chổi trong miệng, cong vẹo đi vào, cái chổi kia rất dài, đối với A Ly sẽ rất nặng. Thì ra nàng đi ra ngoài là đi tìm chổi, nhìn thấy ngoài điện có sẵn liền ngậm vào miệng đi vào.
“Nhìn cái gì vậy, mau tới giúp a, ta cắn đến mỏi răng lắm rồi” A Ly ném cái chổi lên mặt đất, tức giận nói với Cốc Nhiễm.
“Ngươi thực sự tính dọn dẹp Thiên Nguyên điện?” Cốc Nhiễm chỉ tay vào chỗ A Ly nôn ra, thần sắc quái dị nhìn cái chổi trên mặt đất.
“Ngươi không nghe Thiên Quân trước khi rời đi đã yêu cầu chúng ta phải dọn dẹp sạch sẽ sao? Nếu làm trái ý hắn thì cho dù ngươi cùng ta luân hồi một trăm kiếp cũng vô dụng, ta cũng không muốn đến nhân gian làm súc sinh” A Ly còn muốn nói, nếu phải đến nhân gian làm súc sinh thì nàng nguyện ý ở bên cạnh Cốc Nhiễm luyện giạng chân.
Cốc Nhiễm nghe A Ly nhắc tới những gì hắn vừa nói ở đại điện thì biểu tình có chút không được tự nhiên
“Ngươi cho rằng ta thực sự sẽ luân hồi cùng ngươi? Đó chẳng qua là hù dọa bọn hắn mà thôi”
Không ngờ A Ly sửng sốt, nàng tránh đi tầm mắt của Cốc Nhiễm, làm cho hắn không nhìn rõ biểu tình của nàng, sau đó ngồi lên bậc thang, cúi đầu, xem ra là tâm tình không được vui.