Giản Kiều nỗ lực giữ cho đầu óc của mình bảo trì tỉnh táo, mà hình ảnh Hoắc Nhĩ bả vai nhuốm máu, đầu óc nứt toác lại giống như yêu ma vững vàng chiếm giữ trong trí nhớ của cậu.
Máu đỏ tươi làm cho cậu sợ hãi, cũng làm cho cậu mê muội.
Cậu há miệng, muốn cho quản gia đem chính mình mang đi, lại không phát ra được nửa điểm âm thanh, hộp quà trong tay cũng thuận theo thế rơi trên mặt đất.
Cậu muốn khom lưng lục tìm, lại sợ bản thân cúi đầu xuống sẽ không đứng dậy nổi. Trên đường phố người đến người đi, cậu không thể làm mất mặt thành Địch Tác Lai Đặc được.
Trong lúc giãy dụa, Lôi Triết đã nhanh chân đi đến trước mặt cậu.
Những người qua đường ban đầu vây quanh cánh cửa đột nhiên chạy tán loạn, bao gồm cả những quý tộc quyền cao chức trọng kia. Không có người nào dám động vào Lôi Triết để chuốc lấy rủi ro vào lúc này. Mặc dù lão công tước còn sống, còn là người thống trị Cách Lan Đức trên thực tế.
“Cậu nhìn qua tựa hồ rất suy yếu.” Thanh âm trầm thấp hùng hậu của Lôi Triết vang lên bên tai Giản Kiều.
“Không, tôi không sao, tôi đang cảm thấy rất tốt.” Giản Kiều miễn cưỡng đứng thẳng người, khàn tiếng đáp lại.
“Cậu đang nói dối.” Lôi Triết nhìn theo chóp mũi phủ kín mồ hôi hột, cùng với gương mặt tái nhợt sắp trở thành trong suốt, phát ra một tiếng cười nhạo.
Giản Kiều nỗ lực phản bác, nhưng một cỗ dục vọng nôn mửa đột nhiên dâng lên cổ họng, chỉ vì trên người Lôi Triết đều nhiễm nồng nặc mùi máu tanh, mà mùi vị này lại giống như một chiếc chìa khóa, mở ra chiếc hộp ma quái thần kỳ mà cậu ẩn giấu trong lòng.
Những ký ức đáng sợ và tuyệt vọng đó giống như những dòng suối sâu đậm dưới lòng đất, chỉ chờ trực tìm được một cái kẽ nứt để dâng trào.
Thân thể Giản Kiều mới vừa đứng thẳng không bao lâu không nhịn được lay động một cái, đôi môi vốn còn mang theo một chút huyết sắc, bây giờ cũng hoàn toàn tái nhợt.
Lôi Triết trên dưới đánh giá này vị Hoa Đô bá tước này, bình tĩnh mở miệng: ” Cậu sợ sệt huyết dịch.”
Quanh năm tại nơi giết chóc rèn luyện khiến hắn gặp quá nhiều loại quỷ nhát gan như thế này.
“Không, tôi không sợ!” Giản Kiều lắc đầu, kiên quyết phủ nhận câu nói này.
Ám sát là nguyên nhân chính gây ra cái chết cho quý tộc, nếu để cho kẻ có lòng dạ khó lường biết đến nhược điểm kia chắc chắn cậu sẽ rơi vào tình cảnh cực kỳ nguy hiểm. Đối với sự giàu có của thành Địch Tác Lai Đặc, không biết có bao nhiêu người sẽ muốn đẩy cậu vào chỗ chết.
Tiếng cười thâm thúy của Lôi Triết phảng phất trong màn sương mù dày đặc. Rất rõ ràng, một khi hắn nắm lấy nhược điểm của kẻ địch trong tay, khẳng định hắn sẽ cắn chết không tha.
Hắn từ trong túi quần móc ra một chiếc khăn mùi soa, chậm rãi mở ra trước mắt Giản Kiều, mà chiếc khăn mùi soa này vừa hay là chiếc khăn vừa nãy dùng để lau vết máu trên nắm tay của hắn. Nó loang lổ che kín những dấu ấn màu đỏ tươi, còn tản ra mùi tanh nồng nặc.
“Thế cậu xem xem đây là cái gì?” Hắn cúi người xuống, trực tiếp nhìn chằm chằm vào gương mặt mồ hôi tràn trề của Giản Kiều, trêu tức mở miệng.
Giản Kiều lập tức bế nhắm chặt hai mắt, không dám nhìn thẳng khăn mùi soa nhuốm máu kia. Nhưng chỉ trong thời gian thoáng nhìn, những vết ửng đỏ khắp nơi đó vẫn như cũ khắc sâu vào đầu óc của cậu, làm cậu không ngừng choáng váng. Cậu rốt cục không có cách nào tiếp tục khống chế thân thể của mình được nữa, loạng choà loạng choạng ngã xuống.
Mà Lôi Triết lại đang đứng ở trước mặt cậu.
Khi cậu ngã xuống, liền ngã xuống trong vòng tay Lôi Triết, cái trán va vào cứng rắn lồng ngực của đối phương.
Lôi Triết ngây dại.
Hắn hiển nhiên không ngờ tới vị Hoa Đô bá tước này đột nhiên không kịp chuẩn bị lại dễ dàng ngất đi như vậy.
Thân thể người này mềm mại, suy yếu, trán người này là lửa nóng râm ran. Mà lửa nóng kia, giờ khắc này liền để tại ngực trái của Lôi Triết, khiến tim hắn đập loạn, huyết dịch nghịch lưu.
Cả người hắn cứng đờ đứng tại chỗ, không biết đặt tay thế nào. Thân thể của hắn cũng bởi vì lồng ngực mảnh này mà bắt đầu nóng lên, lại như giống như tia lửa rơi xuống cỏ khô, trong nháy mắt đốt ra một mảnh đồng cỏ rộng lớn.
Giản Kiều liều mạng ở trong bóng tối giãy dụa, bởi vì cậu biết rằng, té xỉu ở trước mặt một hùng sư chắc chắn sẽ phải bỏ mạng!
Vì thế cậu duỗi ra hai tay chống đỡ trên lồng ngực của Lôi Triết, nỗ lực muốn tự mình đứng lên. Nhưng mà một người sắp mất đi ý thức như cậu căn bản không biết, cái chính mình gọi là “Chống đỡ “, ở trong mắt Lôi Triết chỉ là đem một đôi tay nhu nhược không xương nhẹ nhàng chạm vào ở trên lồng ngực hắn.
Hành động này không giống như là khước từ, ngược lại càng giống như đang thiếp phục.
Thần trí Lôi Triết lập tức như bị một ngọn lửa thiêu rụi thức tỉnh hoàn toàn khao khát bên trong. Những nữ nhân kia vào thời điểm ôm ấp cũng thường thường sẽ đem hai tay chạm vào cơ ngực cường tráng của hắn, nhưng hắn từ lâu đã chán ghét kiểu dây dưa như vậy. Hắn có thể từ chối cả người phụ nữ xinh đẹp nhất Thác Đặc Tư, nhưng sao lại có thể khoan dung cho một nam nhân mới quen không bao lâu tới gần?
Hắn vốn nên lãnh khốc vô tình đẩy ra vị Hoa Đô bá tước này, sau đó cười nhạo cùng hạ thấp.
Thế nhưng, thời điểm khi hắn hé miệng, hắn lại phát hiện bản thân đã miệng đắng lưỡi khô, không thể nói ra được một câu nói. Khi hắn giơ tay lên, lại chủ động ôm eo của đối phương, phòng ngừa người này thuận theo trọng lực dẫn dắt mà trượt chân ngã xuống.
“Cậu đúng là rất sợ máu.” Lôi Triết khàn giọng thì thào.
“Không, tôi không sợ, tôi chỉ là mới vừa bị một cơn bệnh nặng.” Giản Kiều vừa tỉnh táo một chút trong hôn mê, bản năng tự vệ khiến cho cậu phát ra âm thanh suy yếu.
Giọng nói của hắn vốn đã réo rắt, sau khi khẽ run lên, liền rên rỉ như mèo con than nhẹ, nghe vô cùng đáng thương.
Lôi Triết nở nụ cười. Cùng lúc đó, hắn ném đi chiếc khăn mùi soa tràn đầy mùi tanh kia, đem nó giẫm vào trong nước bùn, làm cho những thứ bẩn thỉu che giấu vết máu đỏ tươi.
Giản Kiều, với cái trán áp vào ngực hắn, ngay lập tức cảm nhận được sự rung động của những cơ bắp mạnh mẽ và nhịp tim đột ngột. Chẳng biết vì sao, những sự chấn động này, dĩ nhiên khiến cho lo lắng giãy dụa bên trong cậu cảm thấy yên ổn khó lòng giải thích được.
Một tay Lôi Triết ôm eo của Hoa Đô bá tước, một tay nhẹ nhàng nắn bóp sau gáy của đối phương. Thời điểm khi nuôi mèo, hắn cũng sẽ làm như vậy khi con mèo đó nuôi chủ động ôm hắn vào lòng.
“Biết không, nếu như tôi muốn giết cậu, tôi chỉ cần nhẹ nhàng dùng năm ngón tay là có thể bẻ gãy xương gáy của cậu. Nhưng tôi sẽ không làm như vậy, tôi khinh thường việc làm tổn thương một con vật nhỏ mỏng manh.” Lôi Triết cúi đầu, tại bên tai Giản Kiều nói nhỏ.
Hắn biết bản thân rất cường đại, nhưng hắn chưa bao giờ lạm dụng phần mạnh mẽ ấy.
Nghe thấy những câu nói này, Giản Kiều đang nhắm mắt lại đối kháng với mê man không tự chủ được nhớ lại tròng mắt màu lam tinh khiết của Lôi Triết. Dựa vào trực giác nhạy bén, cậu biết được, mình có thể tin tưởng chủ nhân của hai con mắt kia.
Vì vậy, mọi lo lắng và phản kháng của cậu, đều tại thời khắc này mà tiêu tan đến không còn một mống. Cậu triệt để thả mềm thân thể cùng hai tay, cứ như vậy không một tia lo lắng, hoàn toàn dán vào trong lồng ngực rộng rãi.
“Xin anh hãy dìu tôi lên xe ngựa.” Trước khi mất đi ý thức, cậu thấp gióng đến mức không nghe thấy được mà cầu xin.
Lôi Triết cảm giác cảm thấy lồng ngực của bản thân chìm xuống, và sau đó một cơ thể mềm mại lao vào mình
Vị bá tước tiên sinh này quả là yếu đuối bất lực, ngay cả hô hấp của chóp mũi cũng lúc có lúc không, phảng phất như sắp chấm dứt. Nếu như không đáp ứng khẩn cầu của đối phương, Lôi Triết sẽ sản sinh ra cảm giác tội lỗi. Tuy nhiên, vào ngày thường hắn có thể mạnh mẽ bỏ qua, tiện đà ra mệnh làm đối phương vĩnh viễn không thể dây dưa.
Hắn chán ghét những người và sự việc cứ liên lụy mơ hồ đến hắn.
Vị Hoa Đô bá tước thấy máu là ngất này vừa vặn là loại hình mà hắn ghét nhất.
Lôi Triết muốn cười nhạo một tiếng, sau đó lãnh khốc vô tình đem đối phương đẩy ra, mà thời điểm giơ tay lên, động tác xô đẩy lại trở thành ôm ấp.
Không hiểu sao, hắn lại ôm lấy vị bá tước tiên sinh, sau đó đem cánh tay đặt dưới nách của đối phương, chống đỡ lấy thân thể người này, từng bước từng bước hướng về phía chiếc xe ngựa dừng sát ở ven đường kia đi đến.
Người đánh xe vội vã mở cửa xe.
Lôi Triết ôm cậu lên mà không tốn nhiều công sức.
Người đánh xe lập tức đóng mạnh cửa xe.
Lôi Triết soạt một tiếng kéo rèm cửa sổ lên, ngăn những cặp mắt tò mò từ thế giới bên ngoài.
Tại chốc lát ngắn ngủi này, Giản Kiều đã khôi phục ý thức. Cậu mơ hồ biết rằng, bản thân đã an toàn, vì vậy nỗ lực để cho mình mở mắt ra.
Ánh mắt Lôi Triết sắc bén lập tức khóa chặt hai mắt của cậu.
Đến tận lúc này, Lôi Triết mới phát hiện ra, lông mi bá tước tiên sinh rất dài rất dày, tạo thành hai mảnh bóng dưới mí mắt. Chúng nó khẽ run, mong manh như những cánh bướm.
Mỗi một tấc trên da của thịt người kia đều yếu đuối, hai má quá mức tái nhợt, ánh mắt quá mức u buồn, đôi môi quá mức mỏng manh. Cậu giống như tộc huy của gia tộc, là một đóa hoa sen bạc, nhìn xán lạn, kì thực lại héo tàn.
Lôi Triết đỡ trán của chính mình, nhìn chằm chằm người này không hề chớp mắt mà.
Không biết nghĩ cái gì, hắn bỗng nhiên đưa tay ra, nhẹ nhàng mở ra cổ áo đối phương, rồi lấy đi chiếc nơ làm bằng ruy băng đen.
Sau đó, hắn nhìn thấy hầu kết của người này hơi rung động.
Đối với mãnh thú mà nói, đây chắc chắn là một bộ vị yếu ớt nhất.
Lôi Triết nhìn chằm chằm cái kết khéo léo tinh xảo hầu, bên trong tròng mắt màu lam dấy lên một tia lửa. Tim đập loạn, cảm giác huyết dịch nghịch lưu lại tới một lần nữa.
Hắn lại như một mãnh thú phát hiện ra con mồi, vốn là ánh nhìn chăm chú trong nháy mắt lại biến thành vô cùng khiếp người. Sau đó, hắn theo bản năng mà rời xa cửa sổ xe, dựa vào lưng ghế, đem gương mặt căng thẳng của mình giấu ở trong bóng tối nơi mà tia sáng chiếu rọi không tới.
Ẩn núp và chờ đợi cơ hội là bản năng mãnh thú, mặc dù hắn không biết mình tại sao phải làm như vậy.
Liền tại lúc này, hai người hầu nam của Giản Kiều kéo cửa ra. Nhìn thấy con ngươi Lôi Triết lập loè ánh sáng nguy hiểm, bọn họ cứng ngắc tại chỗ, đầu lưỡi cũng bắt đầu thắt chặt lại.
“Đại, đại nhân, đây là hộp quà.” Trong tay hai người nâng một cái hộp quà dính đầy nước bẩn, chính là cái trước kia Giản Kiều làm rơi xuống đất.
Lôi Triết tựa hồ nhớ ra cái gì đó, không chê bai hộp quà bẩn thỉu, liền giơ tay đón nhận.
“Đóng cửa vào đi, không được quấy rầy chúng ta.” Hắn trầm giọng hạ lệnh.
Hai nam nhân ngoan ngoãn đưa ra hộp quà, sau đó đóng chặt cửa xe.
Lôi Triết vừa tháo dải ruy băng trên hộp quà, vừa âm thầm quan sát Giản Kiều hai mắt nhắm nghiền.
Vị Hoa Đô bá tước đang ở trong trạng thái ý thức thanh tỉnh, nhưng thân thể lại suy yếu vô lực. Cậu căn bản không biết, bản thân đang dựa vào trên ghế dựa, cổ áo thoáng mở rộng, hầu kết trên dưới nhúc nhích, mồ hôi tùy ý giàn giụa, huyết sắc chậm rãi hiện lên trên đôi môi, hai má, cùng với đuôi mắt, tất cả những dáng dấp ấy thể hiện ra sự yếu đuối cỡ nào, lại mơ màng cỡ nào dẫn dụ người khác.
Cậu như một đóa hoa sen bạc chứa đựng ở trong bóng tối lặng yên, đẹp đến thánh khiết, cũng đẹp đến nỗi không người nào có thể khắc chế dục vọng.
Lôi Triết dùng hết toàn lực dời đi ánh mắt của mình, sau đó không nhịn được phá hủy đi hộp quà trong tay.
“Là nước mắt của Thiên sứ sao? Cậu chuẩn bị đem nó dâng cho Hải Luân à? Thì ra cậu không phải không hiểu được a dua nịnh hót, chỉ là đang lựa chọn đối tượng thích hợp. Sao vậy, cậu xem thường và không muốn lấy lòng người con thứ không có quyền thừa kế như tôi có đúng không?” Ngữ khí hắn lạnh như băng tràn đầy trào phúng.
Rất rõ ràng, thời điểm tối hôm qua Hải Luân hướng về Giản Kiều phía vơ vét tài vật, hắn đã ở hiện trường, đồng thời cũng nghe được toàn bộ.
Giản Kiều lắc đầu một cái, sau đó cố gắng giãy dụa tỉnh lại. Cảm giác mê man chưa hoàn toàn biến mất, cậu không thể không lấy tay đỡ trán, nghiêm túc trả lời, “Không, tôi chưa bao giờ định đem nước mắt của Thiên sứ đưa cho Cách Lan Đức – Hải Luân, anh hiểu lầm rồi.”
Lôi Triết cười lạnh một tiếng, tựa hồ không tin lời giải thích của cậu.
Nhưng mà, sau khi mở ra hộp quà, hắn lại kinh ngạc. Bên trong quả nhiên không có nước mắt của Thiên sứ, chỉ có một bình nước hoa màu hổ phách lẳng lặng nằm yên.
Phần lễ vật này không chỉ không quý trọng, mà là vô cùng keo kiệt.
Vừa cự tuyệt sự lôi kéo của bản thân mình, vừa muốn làm bẽ mặt Hải Luân cùng Hoắc Nhĩ, lá gan của vị Hoa Đô bá tước này cũng thật là lớn!