Phụ nhân kia là tẩu tử không cùng chi của vị hôn phu Lý Ngọc Minh nhà mẹ đẻ họ Tống, khéo miệng lại biết nịnh hót mẫu thân của Lý Ngọc Minh là Lý phu nhân nên làm việc cũng xem như thuận lợi, lần này được Lý gia phái tới hưng sư vấn tội.
Đợi Ân thị nói xong, nàng cười lạnh một tiếng: “Cái gì bất đắc dĩ? Ta lại nghe nói nhị lão gia nhà các ngươi chủ động muốn giúp đỡ chăm sóc vườn trà, còn bảo đảm doanh thu nhất định không thua kém so với trước đây. Nhưng đại cô nương lại kiên quyết từ chối, hơn nữa lão phu nhân bị bệnh cũng mặc kệ, nhất định phải lên núi, lên núi liền ngẩn người hơn mười ngày. Ta nói này phu nhân thông gia, cách làm này của đại cô nương, chúng ta khó mà chấp nhận được a. Vị đệ đệ kia của ta nghe được việc này tức giận không thôi, còn trực tiếp tìm lão phu nhân nói muốn từ hôn kia.”
Ân thị nghe được lời này tức khắc hoảng sợ luống cuống, không ngừng mềm giọng năn nỉ Tống thị trở về có thể nói Tô Ngọc Uyển tốt một chút, lại tháo đôi vòng tay bằng vàng nạm đá xuống đưa cho Tống thị, lúc này Tống thị mới nhấp miệng đáp ứng. Thấy cảnh này Quan ma ma cùng Hứa ma ma liếc nhau, thầm than một tiếng. Tống thị chẳng qua là muốn cáo mượn oai hùm thôi, việc hôn nhân một khi đã định, nào có dễ dàng lui như vậy. Quan gia cũng không phải dân chúng bình thường không có căn cơ. Tống thị nói vậy bất quá là xem Ân thị nhu nhược, hù dọa nàng thôi, hẳn là muốn từ nàng đào vài thứ tốt. Nhưng cố tình Ân thị lại không thấu, bị Tống thị ăn đến gắt gao.
Lời đã nói xong mà vân không thấy bóng dáng Tô Ngọc Uyển đâu, Tống thị liền mất kiên nhẫn, ngẩng đầu nhìn trời nói: “Ai, trời cũng tối rồi, đại cô nương còn không tới, ta liền phải trở về đây” nói xong cũng đứng lên.
“Tẩu tử thông gia, ngươi lại ngồi thêm một chút, để ta cho người đi giục nàng.” Ân thị cuống quít lôi kéo Tống thị, vội vàng gọi người đi giục Tô Ngọc Uyển, oán trách nói: “Đứa nhỏ này còn đang làm cái gì a?”
“Đại cô nương tới.” một tiểu nha hoàn chạy vào nói.
“Tới rồi, tới rồi.” Ân thị thở dài nhẹ nhõm.
Tống thị nói muốn đi bất quá là làm dáng một chút hù dọa Ân thị mà thôi, thấy Tô Ngọc Uyển tới liền sửa sang lại quần áo ngồi xuống. Nâng cằm, kiêu căng bưng chén trà tựa hồ đang chăm chú thưởng thức, mí mắt hơi rũ, không thèm nhìn Tô Ngọc Uyển.
Tô Ngọc Uyển vào cửa, hành lễ với Ân thị, kêu một tiếng nương, rồi mới liếc mắt nhìn Tống Thị. Thấy nàng hếch mũi lên trời, cũng không chào hỏi mình thì mỉm cười ngồi xuống bên cạnh Ân thị, hỏi Quan ma ma: “Mấy ngày nay thân thể nương có tốt không, mỗi bưa ăn được bao nhiêu cơm, buổi tối ngủ có ngon không?”
Quan ma ma thở dài nói: “phu nhân nói không muốn ăn uống, cơm cũng chỉ tùy tiện ăn hai ngụm liền thôi, buổi tối trằn trọc khó ngủ, ngủ rồi lại giật mình tỉnh giấc nhiều lần, mấy hôm nay cũng không có tinh thần gì.”
Tô Ngọc Uyển nhìn Ân thị khuyên nhủ:
- Nương, nữ nhi biết người vì cha mất đi mà thương tâm, một chốc không thể nghĩ thông. Nhưng người không vì chính mình suy nghĩ cũng nên nể mặt ta cùng đệ đệ. Nếu người xảy ra chuyện gì không hay, ta cùng đệ đệ phải làm sao? Người cũng đừng cả ngày ở trong phòng, thời tiết tốt thì đi dạo công viên một lát. Người không phải thích nhất là hoa đỗ quyên sao? Hiện tại đúng là lúc hoa khai đẹp nhất, người nên ngắm nhiều một chút. Nữ nhi nghe nói phái nam có một loại đỗ quyên thay đổi màu sắc, từ lúc nở tới lúc tàn đều khác nhau, ta lại đi hỏi thăm chút, tới lúc đó mua cho người vài gốc trồng trong hoa viên có được không?
Nói đoạn lại quay sang phân phó Quan ma ma:
- Một lát đi thỉnh lang trung tới, khai cho phu nhân mấy toa thuốc an thần, điều trị thân thể một chút. Lại phân phó phòng bếp bỏ nhiều tâm tư làm mấy món phu nhân thích. Không cần làm nhiều, chỉ cần tinh tế là được.
Quan ma ma ứng, lại khuyên Ân thị:
- Phu nhân người xem, không phải lão nô nói ngoa nhưng tìm khắp cả Hưu Ninh thành cũng không có bao nhiêu người hiếu thuận được như cô nương nhà chúng ta đâu. Nàng tuổi còn nhỏ, lại là cô nương gia, chẳng lẽ không muốn an ổn trong phòng đọc sách thêu hoa, thanh nhàn qua ngày. Bây giờ lại bận rộn trong ngoài, tất cả gánh nặng đều đặt trên vai nàng là vì cái gì? Không phải lão nô lắm miệng nhưng theo lẽ lão gia không con nữa, cái nhà này người chính là chũ mẫu, là mẫu thân của cô nương cùng thiếu gia, mọi chuyện phải do người gánh vác mới đúng. Nhưng người đừng nói tới làm chủ mọi việc, cả ngày cũng chỉ biết khóc lóc ốm đau. Cô nương chẳng những bận rộn trong ngoài còn phải lo lắng thân thể của người, người nỡ lòng sao? Người xem, cô nương đã gầy thành cái dạng gì rồi?
Theo lẽ, Quan ma ma là hạ nhân, lời này không nên do nàng nói, nhưng dù sao nàng cũng là nhũ mẫu của Ân thị, mẫu thân Ân thị mất sớm, nàng cũng xem như nửa mẫu thân, nói vài lời giáo huấn cũng không quá đáng. Lại thêm tính tình mềm mại như bông của Ân thị, nếu không nói nghiêm trọng một chút, căn bản sẽ không nghe lọt.
Ân thị tuy tính tình nhu nhược nhưng lại vô cùng quan tâm nhi nữ, cho dù là con của vợ lẽ như Tô Thế Thịnh cùng Tô Ngọc Như cũng là dụng tâm đối đãi. Nghe Quan ma ma nói, lại nhìn Tô Ngọc Uyển quả nhiên đã gầy đi một vòng, khuôn mặt chỉ lớn bằng bàn trong lòng cũng nóng lên, quan tâm hỏi: “Sao lại gầy như vậy? Trên núi vất vả lắm à hay đầu bếp không dụng tâm?” lại tỏ thái độ: “…nương sẽ cố gắng ăn uống thật tốt, ngươi không cần lo lắng, chỉ cần chiếu cố chính mình là được rồi. Còn có những chuyện bên ngoài đều để quản sự làm đi, ngươi không cần phải nhọc lòng, không cần chuyện gì cũng tự mình xử lý. Nếu thực sự không được, liền đem…”
Tô Ngọc Uyển cắt ngang lời nàng nói: “Nương, người trăm ngàn lần đừng bao giờ nhắc lại những lời như đưa vườn trà cho nhị thúc quản. Cha nếu đã giao sự nghiệp vào tay nữ nhi, ta vất vả một hai năm chờ Xương ca nhi lớn chút liền giao cho hắn. Phụ thân trước lúc lâm chung đã dặn dò nữ nhi phải thay đệ đệ bảo vệ gia sản này, ta không dám không nghe. Nếu giao cho nhị thúc quản, đến lúc đệ đệ trưởng thành, có thể lấy về lại hay không là một chuyện, cho dù lấy về được lại còn bao nhiêu đâu? Cho nên nữ nhi vất vả một hai năm cũng không tính là gì, nhưng đánh mất gia nghiệp mới lại là chuyện lớn.”
Nàng biết mẫu thân tuy rằng yêu thương mình nhưng nhi tử mới là mệnh căn của nàng, chỉ có lấy Tô Thế Xương làm đề mới có thể khiến Ân thị nhớ lâu. Ân thị khuyên Tô Ngọc Uyển giao vườn trà cho Tô Trường Đình quản cũng là vì đau lòng nữ nhi, nhưng việc này lại liên quan đến tài sản của nhi tử thì không kiên trì nữa, chỉ dặn dò:
- Vậy ngươi cũng phải chiếu cố tốt chính mình mới được.
- Vâng, nữ nhi biết rồi, sau này sẽ chú ý.
Lại nói Tống thị cố tình không để ý tới Tô Ngọc Uyển là muốn chờ Tô Ngọc Uyển không chịu nổi mà cúi người hành lễ với mình, nào ngờ Tô Ngọc Uyển vào cửa xong liền cả một ánh mắt cũng không cho nàng, mà cùng Ân thị nói chuyện hăng say, giống như trong phòng không có một người như nàng vậy, cái này thực khiến Tống thị tức muốn hộc máu, không thể không ho vài tiếng khiến Ân thị chú ý, nàng ta cũng hiểu rõ, trong hai người chỉ có Ân thị dễ đắn đo nhất.
Hành động này của Tống thị thật đúng là đã thành công nhắc nhở Ân thị, khiến nàng vội vàng nói với Tô Ngọc Uyển:
- Đây là nhị nãi nãi của Lý gia, là tẩu tử của Lý thiếu gia, được Lý phu nhân nhờ đến xem chúng ta.
- Tẩu tẩu? nhị nãi nãi Lý gia? – Tô Ngọc Uyển kinh ngạc nhướng mày – Lý thiếu gia không phải là con trai độc nhất sao? Làm sao lại có tẩu tẩu, hơn nữa vị nãi nãi này lại đứng hàng thứ hai?
Người của Hưu Ninh thành đều gọi Lý Ngọc Minh là Lý đại thiếu gia. Ân thị đối với chuyện này cũng không suy nghĩ cẩn thận, quay đầu hỏi Tống thị. Tống thị không giả vờ nổi nữa, đành phải hậm hực giải thích:
- Tằng tổ phụ của nhị gia nhà ta là thân huynh đệ của tằng tổ phụ Lý đại thiếu gia. Người cách cũng xa, con cháu lại nhiều, cho nên thứ tự cũng là xét tương ứng, chi của nhị gia nhà ta đứng hàng thứ hai, còn chi của Lý đại thiếu gia là lão đại, vì vậy mới có xưng hô này.
Tô Ngọc Uyển bừng tỉnh: “Thì ra là thế.”
Lập Xuân ở phía sau cười trộm. Cô nương cũng thật là xấu nha. Tống thị là nửa năm gần đây mới đến Lý gia đương vai bà con thích xa, ở Lý gia cũng không phải nhân vật quan trọng gì, nhưng Tô Ngọc Uyển từ sau khi đính thân vẫn theo dõi chặt chẽ tình huống nhà Lý gia cho nên đối với Tống thị vẫn có hiểu biết. Vừa rồi nàng hỏi như vậy nhất định là cố ý.