Trà Môn Khuê Tú

Chương 117: Tính toán của khương thị



Khương thị lắc đầu, yêu thương sờ đầu nữ nhi, cười nói: “Như vậy không được. Đừng nói là tổ phụ ngươi không đồng ý, cho dù có đồng ý thì Tô gia cũng sẽ không chấp nhận. Ở Hưu Ninh có biết bao nhà quyền thế nguyện ý cưới nàng làm chính thê, hơn nữa thiếu gia nhà họ cũng là người tuấn kiệt. Chẳng lẽ mẹ con các nàng không muốn làm chính thê lại tới nhà chúng ta làm tiểu thiếp hay sao? Chuyện làm thiếp này, cũng chỉ có loại người sa cơ thất thế như biểu cữu xa kia của ngươi và Phó gia mới nguyện ý vì tiền tài phú quý mà bỏ mặc nữ nhi mới có thể làm được thôi. Tô gia không thiếu tiền, Tô đại phu nhân lại nhu nhược, không thể quản gia, trong nhà đều do một tay Tô Ngọc Uyển định đoạt, chẳng lẽ nàng còn tự mình hạ thấp hay sao? Việc này ngay cả nói cũng không được nói, nếu không với cái tính tình kia của Tô Ngọc Uyển, chỉ sợ cửa thân thích này nàng cũng không muốn nhận nữa.”

“Không nhận thì không nhận, chẳng lẽ chúng ta còn hiếm lạ nàng.” Trần Hân Nhi bĩu môi.

Khương thị thở dài: “Thật đúng là hiếm lạ! Tổ mẫu ngươi đã nói, cho dù không thành thông gia cũng không thể thành thù được. Nói không chừng chúng ta còn cắm được một chân vào sinh ý của Tô gia. Mặc dù Tô gia có vườn trà và bí phương nhưng lại không có chỗ dựa, nếu không bọn họ cũng sẽ không dọn tới đây. Nếu chúng ta có thể cho nàng chỗ dựa, ai còn dám đánh chủ ý lên nhà nàng nữa có phải không? Bất quá, hợp tác dù sao cũng không có nhiều lợi ích như kết thân.”

Trần Hân Nhi đảo mắt, ý vị thâm trường cười nói: “Nương, con có một chủ ý rất hay.”

“Chủ ý gì? Khương thị tò mò.

Trần Hân Nhi đến gần Khương thị, thấp giọng nói vào tai bà mấy câu. Lúc đầu Khương thị hơi sửng sốt, sau đó lại nhăn mày, âm tình bất định, dường như đang lưỡng lự.

“Nương, làm đại sự không thể câu nệ tiểu tiết. Cho đù tổ phụ, tổ mẫu biết được cũng sẽ không trách người, dù sao người cũng là vì Trần gia.” Trần Hân Nhi cỗ vũ Khương thị.

Khương thị cũng không nói chuyện mà âm thầm tính toán hồi lâu, sau đó mới nói: “Nếu tổ phụ ngươi không thay đổi thái độ với nàng, việc này còn dễ nói. Nhưng mà ông ấy đã thay đổi, nếu ta còn làm như vậy chính là đánh vào mặt ông ấy. Vậy thì không được, ta phải thương lượng với tổ mẫu ngươi trước đã rồi mới quyết định. Nếu không một khi xảy ra chuyện, tổ mẫu ngươi nhất định sẽ đẩy hết trách nhiệm lên đầu ta. Ngươi cũng nói đây là vì muốn tốt cho Trần gia, nhưng mà bọn họ được hưởng lợi còn ta lại bị trách phạt, chẳng phải là tốn công vô ích hay sao?”

Trần Hân Nhi gật đầu tán đồng: “Là nương suy nghĩ chu đáo.”

Khương thị đứng lên, sửa sang quần áo rồi đi đến sân viện của Trần lão phu nhân.

Lúc này không còn sớm, Trần lão phu nhân đã thay đổi quần áo, tháo trâm cài tóc, chuẩn bị đi ngủ. Nghe tiếng Khương thị còn tưởng là có chuyện gì gấp nên vội vã ra ngoài hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Không có chuyện gì lớn.” Khương thị đón chén trà sâm trong tay nha hoàn đưa tới trước mặt Trần lão phu nhân, cười nói: “Chỉ là nghĩ tới một chuyện, muốn bẩm báo với người thôi ạ.”

Giờ này còn tới đây, cho dù không phải đại sự thì cũng là chuyện rất quan trọng. Trần lão phu nhân đón chén trà sâm, uống cạn, đưa cho nha hoàn cái chén không rồi phất tay cho các nàng lui ra ngoài, sau đó mới dùng khăn lau miệng hỏi: “Chuyện gì?”“Nương cứ ngồi lên giường đi ạ, đừng để cảm lạnh.” Khương thị cầm áo ngoài phủ thêm cho Trần lão phu nhân, lại kéo chăn đắp lên đùi bà xong mới nói: “Sau khi người Tô gia tới đây, con vẫn luôn nghĩ mãi, cảm thấy chúng ta hình như đã đi sai đường rồi.”

“Ồ?” Vừa nghe bà nhắc đến Tô Ngọc Uyển, Trần lão phu nhân liền thả lỏng, nghiêng đầu dựa vào giường, kéo chăn lên cao thêm một chút rồi hỏi: “Vì sao lại nói như vậy?”

“Chúng ta muốn cưới Tô Ngọc Uyển vào cửa là vì nhìn trúng vườn trà và bí phương trong tay nàng ta. Đã vậy, chúng ta còn chấp nhất với tam phòng làm gì? Chỉ cần nàng gả vào Trần gia chẳng phải là xong sao?”

Trần lão phu nhân nhíu mày, không rõ Khương thị có ý gì: “Nhưng mà Trần gia chúng ta ngoại trừ Lãng ca nhi ra thì đâu có ai thích hợp nữa, tuy là nhị phòng cũng có Ích ca nhi còn chưa thành thân, nhưng mà nàng dù sao cũng chỉ là nữ nhi thương hộ.” Bà nói tới đây thì hai mắt sáng lên, nhìn chằm chằm Khương thị nói, “Hay là ngươi muốn Bằng ca nhi cưới nàng. Chủ ý này cũng không tệ.”

Bằng ca nhi trong miệng Trần lão phu nhân chính là con vợ lẽ do tiểu thiếp của đại lão gia sinh ra, năm nay mới mười ba. Bởi vì cơ thể yếu đuối nhiều bệnh, nên nhìn qua còn nhỏ hơn cả Tô Thế Xương và Tô Thế Thịnh. Nếu đứng với người trổ mã xinh đẹp như Tô Ngọc Uyển thì giống như hai tỷ đệ vậy. Cũng chính vì vậy cho nên lúc trước bà và Khương thị mới không nghĩ tới Trần Trác Bằng. Bây giờ cẩn thận nghĩ lại, Tô Ngọc Uyển bất quá cũng chỉ mười lăm, chỉ lớn hơn Trần Trác Bằng hai tuổi. Mọi người đều nói nữ đại tam ôm gạch vàng*, Tô Ngọc Uyển lớn hơn Trần Trác Bằng hai tuổi, cũng rất tốt. Trần lão phu nhân càng nghĩ càng cảm thấy việc này cũng rất có khả năng.”

Nữ đại tam ôm gạch vàng*: thê tử lớn hơn 3 tuổi, tương lai sẽ giàu có.

Nhưng sắc mặt Khương thị lại có chút khó coi. Mẹ ruột của Trần Trác Bằng là Vương di nương, rất được sủng ái, luôn đối nghịch với Khương thị. Nếu để bà ta cưới một con dâu có tiền đồ như Tô Ngọc Uyển, chẳng phải lúc đại phòng cần tiền, Khương thị sẽ phải nhìn sắc mặt của bà ta hay sao? Cho nên Khương thị không muốn để Trần Trác Bằng cưới Tô Ngọc Uyển. Để Trần Trác Bằng cưới Tô Ngọc Uyển, những người khác đều được lợi, chỉ có bà chịu thiệt. Lúc này Khương thị vô cùng hối hận chính mình không suy xét kĩ càng đã lỗ mãng tới đây.

“Chuyện này…” Bà cười cười nói, “Bằng ca nhi chỉ sợ không thích hợp. Tuy Tô Ngọc Uyển xuất thân không cao, nhưng lại rất có bản lĩnh, ánh mắt tự nhiên cũng sẽ không thấp, nương không thấy mấy kẻ cầu thân ở Hưu Ninh huyện nàng đều chướng mắt đó sao? Nếu chúng ta lấy con vợ lẽ tới cầu hôn, chỉ sợ nàng không những không đáp ứng mà sau này cũng sẽ không nguyện ý lui tới với chúng ta nữa.”

Trần lão phu nhân lăn lộn trong hậu trạch cả đời, làm sao có thể không biết tâm tư của Khương thị. Nhưng mà bà là người cơ trí, cũng đã có tuổi, có thể không quản chuyện trong phòng nhi tử thì sẽ không quản, nhưng mà mặt mũi con dâu thì nhất định phải cho, dù sao già rồi, nam nhân chỉ lo dốc sức bên ngoài, ít khi vào nội viện, bà còn phải dựa vào con dâu hầu hạ. Trần lão phu nhân kéo tay Khương thị, nương theo ý của bà ta nói: “Ngươi nói cũng đúng.” Sau đó lại nâng mắt lên nhìn Khương thị hỏi: “Vậy ngươi lúc nãy nói có chủ ý là chủ ý gì?”

Thấy mẹ chồng cho mình mặt mũi, không kéo Trần Trác Bằng vào nữa thì Khương thị cũng an tâm, đưa tay dịch dịch góc chăn cười nói: “Nương nói xem Côn ca nhi lớn lên thế nào đã thì con mới nói tiếp được”

Trần lão phu nhân gật đầu: “Côn ca nhi nhà chúng ta ngọc thụ lâm phong, tài hoa xuất chúng, vừa thi đã đậu tú tài, đến kỳ thi mùa thu sang năm, muốn trúng cử nhân cũng không khó.”

Nói đến trưởng tôn, mặt mày Trần lão phu nhân liền trở nên nhu hòa.

Người Trần gia diện mạo không tệ, Trần Trác Côn năm nay hai mươi, đúng là tuổi phong hoa, lại là người đọc sách, trong nhà có tiền, có thế, diện mạo, khí chất cái gì cũng không thiếu, ra ngoài chính là nhân chi long phượng. Hài tử nhà mình bao giờ cũng là tốt nhất, Trần Trác Côn là trưởng tôn, lớn lên bên người lão phu nhân, rất được Trần lão phu nhân yêu thích, đương nhiên trong mắt bà hắn cái gì cũng tốt.

Thấy biểu tình trên mặt của Trần lão phu nhân như vậy thì Khương thị càng thêm đắc ý, nói: “Vậy lão nhân gia người nói xem, để Côn ca nhi và Bằng ca nhi đứng cùng một chỗ, Tô Ngọc Uyển sẽ chọn ai?”

“Này còn phải hỏi sao? Đương nhiên là Côn ca nhi rồi.” Trần lão phu nhân liếc Khương thị trắng mắt, giống như nhìn một kẻ ngốc. Có điều nói tới đây bà cũng hiểu được ý tứ của Khương thị.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv