Trà Hương Mãn Tinh Không

Chương 67



Đoạn Sở vừa thấy Sở Hoa, liền biết vì sao Nguyên Vĩnh Nghị cùng Áo Lợi Ngươi nói hắn cả người đều thay đổi. Đích xác biến hóa rất lớn, ngoại trừ ngũ quan trở nên thành thục, khí chất cả người đều trở nên nghiêm nghị, hơn nữa ánh mắt nhìn về phía Đoạn An Vũ tràn ngập hận ý, giống như là thấy kẻ thù sinh tử.

Đương nhiên, Đoạn An Vũ ở đối diện cũng không ngoại lệ, trong mắt tràn đầy ác ý, khuôn mặt xinh đẹp vặn vẹo.

“Sở Hoa, ngươi tại sao lại xuất hiện ở học viện Đế Ma Tư, khiến cho người ta hoài nghi, ngươi không phải là muốn gặp Đoạn Sở đi! Ha ha ha, ngươi không phải nghĩ rằng, Đoạn Sở hiện tại thoát ly Đoạn gia, là ngươi có thể cùng hắn gặp mặt? Ta phi, ngươi nằm mơ! Ngươi nếu dám đi gặp hắn, ta liền đem chuyện năm đó đều nói ra, ta xem hắn còn có thể nhận thức người cậu đã hại hắn không có mẹ hay không!”

“Đoạn An Vũ, ta không cùng kẻ điên so đo!” Sở Hoa lạnh lùng nheo lại mắt: “Hiện tại Tiểu Sở đã thoát ly Đoạn gia, ngươi cho là, người còn có thể uy hiếp ta?”

Đoạn An Vũ vừa nghe, hổn hển phóng thích uy áp tinh thần, tinh thần lực khổng lồ còn chưa tới được trước mặt Sở Hoa, đã bị một cỗ tinh thần lực nhu hòa dễ dàng hóa thành hư vô. Đoạn An Vũ sắc mặt trắng nhợt, ánh mắt nhìn về phía nam tử bên cạnh Sở Hoa, vẻ mặt bi thương tuyệt vọng.

“Hạo Ngôn, rõ ràng là ta nhận thức ngươi trước, chẳng lẽ bởi vì ta là người Đoạn gia sao? Ta lúc trước đã nói, ta có thể cùng Đoạn gia. . . .”

“Câm miệng!” Tề Hạo Ngôn chán ghét nhìn nàng, quay đầu lôi kéo Sở Hoa trấn an: “Sở Hoa, Đoạn Sở đến đây, ngươi định cùng hắn gặp mặt một lần sao?”

Sở hoa theo hướng của Tề Hạo Ngôn nhìn qua, chỉ thấy Đoạn Sở đã muốn trưởng thành đứng ở cách đó không xa. Sở Hoa nhất thời sắc mặt trắng bệch, khí thế lãnh khốc lúc trước không còn sót lại chút gì.

Đoạn An Vũ cũng thấy được, thần sắc biến hóa, cười nhạo Sở Hoa rõ ràng co quắp lại, thu hồi tinh thần lực, đi tới chỗ Đoạn Sở.

“Đoạn Sở, ta là bác ngươi. . . . .” Đoạn An Vũ dùng giọng điệu mệnh lệnh trước sau như một nói.

“Đoạn đại tá có việc?” Đoạn Sở lạnh lùng đánh gảy lời của nàng. Vừa rồi hai người đối thoại hắn nghe được nhất thanh nhị sở, nếu đối với Sở Hoa, còn có điểm nghi ngờ, thì đối với Đoạn An Vũ, chính là chán ghét từ đầu tới cuối.

Đoạn An Vũ biến sắc, nhìn Đoạn Sở vừa định răn dạy, bỗng nhiên cả người phát lạnh, một sự khủng khoảng ập đến. Nàng đang chuẩn bị nhìn xung quanh, ánh mắt vừa lúc chống lại một đôi con ngươi vô cùng lạnh lùng.

Cửu điện hạ! Đoạn An Vũ theo bản năng lui về phía sau từng bước, lúc này mới phát hiện, Úc Thịnh Trạch thế nhưng cùng Đoạn Sở đứng sóng vai.

“Kiến, kiến quá cửu điện hạ!” Đoạn An Vũ cho dù ngang ngược kiêu ngạo cỡ nào, cũng biết tình thế Đoạn gia không ổn, nếu không Đoạn Sở thoát ly Đoạn gia, nghiệp đoàn người khế ước truyền đạt mệnh lệnh, tổ phụ nhà mình cũng sẽ không xuất hiện.

Úc Thịnh Trạch lãnh nghiêm mặt, không kiên nhẫn nói: “Tiểu Sở hỏi ngươi đấy, không có việc gì thì rời đi đi!”

Đoạn An Vũ bị kiềm hãm, nhìn về phía Đoạn Sở, nén giận nói: “Đoạn Sở, ta là muốn hỏi ngươi, còn bánh kẹo ngày hôm qua cung cấp cho Mã Luân người khế ước không?”

Đoạn Sở kinh ngạc thiêu mi, hắn còn nhớ rõ ở Đoạn gia, Đoạn An Vũ đối với hắn tràn ngập địch ý.

“Có thì sao? Ngươi muốn mua, thì tới Nguyên Cẩm Đường. Yên tâm, tuy rằng ta cùng Đoạn gia đoạn tuyệt quan hệ. Nhưng sẽ không giống nghiệp đoàn người khế ước hạ mệnh lệnh như vậy, cấm Đoạn gia mua bánh kẹo. Dù sao, ta cũng không có năng lực này.”

Đoạn Sở không chút khách khí nói.

Chò dù đối với Đoạn An Vũ, nàng là bị ủy khuất thật lớn mới tới đây, Đoạn Sở cũng hoàn toàn không quan tâm. Hắn nói xong, nhấc chân liền tính toán rời khỏi cửa trường học. Nơi này người vây quanh càng ngày càng nhiều, Đoạn Sở cũng không muốn thành người cho người khác xem kịch vui.

“Đoạn Sở!” Đoạn An Vũ hoàn toàn bùng nổ, hướng về phía Đoạn Sở hô to: “Ngươi nếu biết Đoạn gia bị nghiệp đoàn người khế ước hạ hai mươi năm, chẳng lẽ không quan tâm Á Ngạn làm sao bây giờ? Hắn thậm chí còn chưa trưởng thành, đã bị tước đoạt hy vọng có người khế ước?”

Đi cùng Đoạn An Vũ, còn có đám người Đoạn Xa cùng Đỗ Tuấn Hạo, nghe vậy vội vàng giữ chặt nàng trấn an. Bọn họ là muốn nhân cơ hội chữa trị quan hệ với Đoạn Sở, không phải muốn Đoạn An Vũ khơi mào cừu hận trong lòng Đoạn Sở. Sớm biết Đoạn An Vũ không làm theo những gì được chuẩn bị sẵn, còn không bằng tìm Đoạn Chí Tu lại đây.

Ngược lại Đoạn Nhã Thanh nghe được tên của thân đệ đệ, chỉ là vẻ mặt xem kịch vui, bên cạnh nàng, Mông Gia Nghị si ngốc nhìn Đoạn Sở.

Đoạn Sở dưới chân cũng chưa tạm dừng, trực tiếp đi đến trước mặt Sở Hoa vẻ mặt hoảng hốt.

“Ngươi là Sở Hoa?” Đoạn Sở thần sắc bất động hỏi.                                                 

“Đúng vậy!” Sở Hoa lúc này, nửa điểm cũng nhìn không ra khi thế của người phụ trách Gia Hoa thương hội, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía Đoạn Sở, rồi lại rất nhanh dao động ra chỗ khác, cả người thoạt nhìn bất an tới cực điểm.

Tề Hạo Ngôn sắc mặt ngưng trọng ôm lấy hắn, ánh mắt nhìn về phía Úc Thịnh Trạch lộ ra vài phần khẩn cầu.

“Kiến quá cửu hoàng tử, Đoạn Sở người khế ước.” Lúc này Tề Hạo Ngôn, rốt cuộc không còn bộ dáng thong dong bình tĩnh như khi ở hội nghị quân bộ.

Úc Thịnh Trạch gật gật đầu, mắt lộ ra thân thiết nhìn về phía Đoạn Sở bỗng nhiên trầm mặc.

Đoạn Sở nhìn thấy Sở Hoa vẻ mặt không yên, trong lòng do dự. Hắn thực chán ghét phiền toái, cho nên căn bản không tính toán nhận thức người cậu Sở Hoa này. Nhưng phản ứng của Sở Hoa so với hắn tưởng tượng kém nhiều lắm, ít nhất thoạt nhìn, hắn vẫn thực để ý nguyên chủ.

Mà Đoạn Sở dù sao cũng không phải nguyên bản, nguyên chủ tự ti lại yếu đuối, khát vọng thân tình tới cực điểm. Nếu hắn còn sống, hẳn là thực dễ dàng tiếp nhận người cậu này. Đoạn Sở chiếm cứ thân thể người khác, cho dù nguyên chủ buông tha cho sinh mệnh bản thân, nhưng hắn cũng không có tư cách dùng thân phận này, đi thương tổn những thứ nguyên chủ để ý.

“Ngươi. . . . .” Đoạn Sở há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn là cái gì cũng không nói.

“Tiểu Sở, lên khóa học trước đi, ta trước tiên tiễn ngươi đi!” Úc Thịnh Trạch ghé vào bên tai Đoạn Sở nhắc nhở.

Đoạn Sở vội vàng gật đầu, không đợi những người khác phản ứng, tung cực tốc khí, lôi kéo Úc Thịnh Trạch đi vào, cực tốc khí liền hóa thành ánh sáng biến mất trươc mặt mọi người.

Sở Hoa thân thể mềm nhũn, trực tiếp ngã vào lòng ngực Tề Hạo Ngôn.

Đoạn Sở tinh thần lực vẫn ngoại phóng, thực dễ dàng liền thấy được một màn này, không biết vì sao trong lòng đau xót. Chỉ nhìn Sở Hoa lạnh lùng cùng Đoạn An Vũ giằng co, cùng hiện tại hắn biểu lộ yếu ớt, cũng có thể biết hắn là thật sự để ý nguyên chủ. Nhưng Sở Hoa vĩnh viễn cũng không biết, cháu ngoại trai chân chính của hắn đã tiêu vong.

Đoạn Sở không khỏi nghĩ tới người nhà chính mình, lúc ban đầu ở Y Duy Tát, thời điểm nghĩ đến vĩnh viễn không còn cơ hội về nhà, hắn thà rằng có người dùng thân thể hắn mà sống, chỉ cần người nọ có thể làm cho cha mẹ người nhà vui vẻ, tránh đi cái chết để không mang đến thống khổ.

Úc Thịnh Trạch thấy Đoạn Sở sau khi cực tốc khí dừng lại, vẫn còn thẫn thờ, nhẹ nhàng ôm lấy hắn trấn an: “Tiểu Sở, nếu ngươi để ý, ta có thể tìm hiểu một chút sự thực về năm đó, hoặc là tìm Sở Hoa giáp mặt nói chuyện?”

“Vẫn là từ từ đi.” Đoạn Sở lấy lại tinh thần, lắc đầu cự tuyệt. Hắn đã ẩn ẩn đoán được chân tướng, chính là còn không hiểu, Sở Hoa nếu chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt để thấy hắn, vì cái gì lại xuất hiện ở học viện Đế Ma Tư. Nghĩ tới bầu bạn của Sở Hoa là người Tề gia, Đoạn Sở không thể không cẩn thận. Hắn không nghĩ xử trí theo cảm tính, cuối cùng sẽ đem chính mình vướng vào rắc rối.

Úc Thịnh Trạch không biết tâm tư Đoạn Sở, bất quá đối với việc Đoạn Sở không muốn cùng Sở Hoa tiếp xúc vẫn là hiểu biết.

“Cũng tốt, buổi tối hôm nay ta sẽ tới đón ngươi, không cần chạy lung tung, biết không?” Úc Thịnh Trạch còn thật sự dặn dò.

Đoạn Sở vừa nghe, không khỏi bật cười. Lời nói của Úc Thịnh Trạch, tựa như hắn vẫn là đứa nhỏ chuyên quấy rối. Bất quá bởi vì lời nói của Úc Thịnh Trạch, tâm tình Đoạn Sở cũng tốt lên. Sau khi tiến vào ký túc xá nhìn thấy Nhung Thành Ấm trông mong nhìn hắn, tâm tình tốt cho hắn một khối bánh ngọt tối hôm qua tự mình chế tác.

“Oa, hảo hảo ăn! Điểm tâm lần này hiệu quả an thần càng rõ ràng! Ngô, còn hơn lần đầu tiên cho ta, ít nhất hơn năm lần!” Nhung Thành Ấm vừa ăn vừa khen ngợi, vẻ mặt hạnh phúc.

Nhung Thành Ấm bộ dáng ăn cái gì, cùng hai Tử Tinh thú trong nhà không khác nhau lắm. Đoạn Sở cong môi, sau khi Nhung Thanh Ấm cung cấp số liệu vào bản ghi chép, liền tính toán đi vào trong phòng chuẩn bị mạng lưới khu vực.

“A, từ từ!” Nhung Thành Ấm bỗng nhiên kêu một tiếng, vội vàng xoa xoa khóe miệng, đối với Đoạn Sở nói: “Đoạn Sở, ngươi có biết còn nửa tháng, học viện sẽ tổ chức ra ngoài thực tiễn lần đầu tiên không?”

Đoạn Sở ngẩn ra, lắc lắc đầu: “Ra ngoài thực tiễn là cái gì?”

Nhung Thành Ấm lập tức thao thao bất tuyệt: “Kỳ thật cũng là muốn cho nhóm người khế ước mới vào học xác định phạm vi học riêng. Dù sao chế thuốc, cơ giáp, gieo trồng và vân vân, đại đa số người khế ước cũng là không biết, chỉ có hiểu biết từ mạng lưới tinh vực, chưa thấy qua thao tác chân chính, không thể hoàn toàn hiểu biết thiên phú cùng hứng thú của mỗi người. . . .”

Đoạn Sở cảm thấy hiểu rõ, nếu hắn không có không gian trà sơn, lúc này đối với vấn đề phạm vi học tập tương lai, đích xác còn rất mờ mịt. Lại hỏi vài câu liên quan đến chuyện thực tiễn bên ngoài, biết được chủ yếu là đi tới các đại hiệp hội, Đoạn Sở cũng không tiếp tục rối rắm, toàn tâm toàn ý chuẩn bị đi học.

Hôm nay hắn là lần đầu tiên nhìn đến người khế ước cùng chiến sĩ dùng tinh thần lực tác chiến, tinh thần lực của Tề Hạo Ngôn nhìn như mềm mại, thế nhưng dễ dàng chặt đứt tinh thần lực công kích của Đoạn An Vũ, làm cho Đoạn Sở rất là rung động. Phải biết rằng bọn họ mới khai giảng, trong học viện toàn truyền đạt như thế nào để khai thông tinh thần lực cho chiến sĩ một cách tốt nhất, không có một chút có quan hệ với tinh thần lực công kích.

Giữa trưa tham dự xong khóa học, Đoạn Sở liền vội vã đi tới phòng tư liệu, ở 《 công kích cùng phòng ngự của người khế ước 》, cuối cùng tìm được nội dung muốn biết. Cả buổi chiều, Đoạn Sở đều đắm chìm trong việc vận dụng sự tinh xảo trong tinh thần lực của người khế ước, hoàn toàn xem nhẹ thời gian, thẳng đến khi vòng thông tin liều mạng phát ra nhắc nhở, Đoạn Sở mới lấy lại tinh thần. Hắn nghĩ nghĩ, cảm thấy trở về Mạc Ngươi Lai, tìm Úc Thịnh Trạch diễn luyện thực chiến một phen cũng không sai, vì thế lưu luyến không rời ly khai phòng tư liệu.

Nhưng hắn ra ngoài cửa học viện người khế ước, lại ngoài ý muốn nhìn thấy Tề Thành Hữu không ngừng đi tới đi lui, Nghĩ tới quan hệ của Sở Hoa cùng Tề Thành Hữu, Đoạn Sở suy đoán ý đồ đối phương đến đây.

Tề Thành Hữu cũng đã nhìn thấy Đoạn Sở xuất hiện, hắn vội vàng nghênh đón, có chút khẩn trương, lại có điểm kiên trì nói: “Thực xin lỗi, Đoạn Sở người khế ước, ta có thể quấy rầy ngươi một chút được không? Không quá lâu đâu!”

Đoạn Sở gật gật đầu, thời gian còn sớm, hắn vốn là tính toán vừa đi vừa hồi tưởng nội dung hôm nay nhìn đến.

“Có thể, ngươi hiện tại nói đi.” Đoạn Sở nói xong, tinh thần lực trong suốt tạo nên kết giới, lại không thấy được thân ảnh cao lớn ở xa xa đi tới.

Tháng Một 9, 2016

68


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv