Trà Hương Mãn Tinh Không

Chương 47



Úc Thịnh Trạch hạ phi hành khí trước, giống như tất cả những chiến sĩ đã xác định người khế ước bầu bạn khác, kiên nhẫn đứng yên một bên, chờ Đoạn Sở ra sau, hai người sóng vai đi tới nơi những người Đoạn gia đang đứng.

Đoạn Văn Vũ tươi cười trên mặt đều cứng ngắc, Úc Thịnh Trạch đối với Đoạn Sở biểu hiện càng coi trọng, cũng có nghĩa ấn tượng với Đoạn gia càng kém. Nghĩ vậy, hắn lại nhìn nữ nhi Đoạn An Vũ mười mấy năm không gặp, hận không thể lại tát cho nàng hai cái.

Mấy ngày trước Đoạn Sở trở về, Đoạn An Vũ thế nhưng đối với mệnh lệnh của bọn họ làm hết sức qua loa, một lần cũng chưa từng liên hệ với Đoạn Sở, mặc cho ai cũng đều nhìn ra Đoạn Sở cùng Đoạn gia không thích hợp. Về phần đứa cháu Đoạn Chí Huy thờ ơ không quan tâm, hắn ngược lại không tức giận như vậy.

“Cửu điện hạ, đa tạ ngài hộ tống Tiểu Thất trở về.” Quỳnh giành trước nói lời cảm tạ, thuận tay kéo Đoạn Văn Vũ. Bọn họ đối với việc nghiệp đoàn người khế ước đến thăm lần này, vốn đã có chuẩn bị tâm lý. Nếu không phải Đoạn Sở thiên phú tinh thần lực có khác thường không thể gạt được nghiệp đoàn người khế ước, lại có bình cắn nuốt kia, lúc trước bọn họ cũng sẽ không bức bách Đoạn Chí Tu cùng Bối Tĩnh Lan ly hôn.

Úc Thịnh Trạch thần sắc lạnh lùng nhìn Quỳnh, trầm giọng: “Tiểu Sở, vẫn luôn đi theo ta.”

Quỳnh bị kiềm hãm, cảm thấy không ổn. Chiến sĩ cùng người khế ước đích xác thân như người một nhà, nhưng trước khi hai người ký kết hôn ước, cũng chỉ là quan hệ bạn bè, Úc Thịnh Trạch cường điệu như vậy, rõ ràng là muốn Đoạn Sở tách khỏi Đoạn gia.

Đoạn Sở nhếch môi, chỉ kêu lên: “Tổ phụ, tổ mẫu, phụ thân.” Liền ngậm miệng không nói nữa.

Hắn biết nơi này còn có mấy đường thúc bá, cùng với nhóm đường huynh đệ đã gặp qua tại Y Duy Tát, nhưng hắn không có hứng thú chào hỏi. Về phần Đoạn Chí Tu há mồm muốn nói, Đoạn Á Ngạn thần tình xấu hổ và giận dữ cùng với một nữ tử xa lạ sắc mặt không tốt, trên người đeo quân hàm màu lam, Đoạn Sở lại coi toàn bộ như không nhìn thấy.

Đoạn Văn Vũ cho dù hiện tại, đối với Đoạn Sở ấn tượng vẫn như cũ tốt lắm, nghe vậy đang định nói chuyện, lại bị một thanh âm kinh ngạc đánh gảy.

“Tĩnh Lan?” Đoạn Chí Tu bỗng nhiên lên tiếng, mọi người quay đầu lại, quả nhiên, Ba Đốn trưởng lão mang theo một đám người lại đây, trong đó còn có Bối Tĩnh Lan ngày hôm qua trên phi hành khí, bị đuổi về Bối gia. Lúc này nàng vẻ mặt trắng bệch sợ hãi, nhìn đến người từng chung chăn gối thân mật, môi rung rung, cũng không có nói chuyện, nước mắt ở trong hốc mắt đảo quanh, làm cho Đoạn Chí Tu lòng chua xót không thôi.

Ba Đốn trưởng lão cố ý giới thiệu một vị người nam khế ước thần sắc nghiêm nghị bên cạnh, đúng là hội trưởng của nghiệp đoàn nhà bào chế thuốc.

Đoạn Văn Vũ cùng Quỳnh hai mặt nhìn nhau, theo lý thuyết, lúc này đây sự việc không nghiêm trọng như Sở Giai năm đó, nhưng biểu hiện của nghiệp đoàn người khế ước, lại làm cho bọn họ cảm thấy được không ổn. Chẳng lẽ cắn nuốt kia bị lộ?

Đoạn Sở nhưng thật ra không có một chút ngoài ý muốn nào, lúc trước Úc Thịnh Trạch đã nhắc nhở hắn, hơn nữa Ba Đốn lúc trước tiếc hận rõ ràng như vậy. Thực hiển nhiên là bởi vì quan hệ ký khế ước của hắn cùng Úc Thịnh Trạch. Chỉ sợ Ba Đốn trưởng lão nghĩ rằng, Bối Tĩnh Lan hủy diệt, không phải người khế ước thiên phú của Đoạn gia, mà là tương lai của cửu hoàng tử.

Đoạn Sở đi theo mọi người tiến vào đại sảnh, im lặng ngồi bên người Úc Thịnh Trạch, về phần vòng thông tin điên cuồng nháy lên tin tức, hắn nhìn cũng không nhìn, đem chắn lại hết.

“Lần này đến thăm hỏi Đoạn gia, không biết Đoạn Kỳ Diệu nguyên lão có ở nhà hay không?” Ba Đốn dẫn đầu hỏi.

Đoạn Văn Vũ trên mặt lộ ra một tia khó xử, hắn sau khi trở về còn chưa có gặp qua cha mẹ, nếu không ngày hôm qua cũng sẽ không tức giận như vậy. Có Đoạn Kỳ Diệu ở, hắn căn bản không cần lo lắng nghiệp đoàn người khế ước, dù sao Bối Tĩnh Lan kia trừ bỏ bình cắn nuốt, cũng không lưu lại chứng cớ gì. Nghiệp đoàn người khế ước quyền thế có lớn hơn nữa, cũng không dám chỉ dựa vào lời suy đoán liền dám chỉ trích Đoạn gia.

Đích tôn trưởng tôn Đoạn Chí Huy, cũng là đường bá của Đoạn Sở, vẻ mặt xin lỗi đứng dậy: “Ba Đốn trưởng lão, Biên Ý hội trưởng, tổ phụ cùng tổ mẫu, mấy ngày hôm trước đã rời khỏi Đế Ma Tư tinh cầu, ra ngoài vũ trụ.”
Biên Ý gật gật đầu, tiến đến bên người Ba Đốn nói gì đó. Ba Đốn thần sắc ngưng lại, bỏ qua việc này.

Đoạn Chí Huy nhẹ nhàng thở ra, ngồi xuống bộ dạng thuận theo, vẫn không nhúc nhích. Cha mẹ hắn chết sớm, qua tuổi năm mươi cũng mới lên cấp 5, rồi lại là người thừa kế của Đoạn gia. Nhưng nhị thúc Đoạn Văn Vũ là chiến sĩ cấp 7, tam thúc Đoạn Văn Xương là chiến sĩ cấp 8, trừ bỏ bốn chi chỉ còn một người mồ côi từ trong bụng mẹ, tất cả hắn đều không thể trêu vào. Quản lý gia tộc, đã sớm làm cho hắn tâm lực lao lực quá độ, mỏi mệt không chịu nổi.

“Đoạn Văn Vũ đại tướng quân, chúng ta lúc trước đã thông báo ý đồ đến đây. Không biết ngài đối với Đoạn Sở người khế ước thiên phú tinh thần lực có khác thường, có cái gì cần giải thích không?” Ba Đốn ngữ khí coi như ôn hòa, chính là sắc mặt rất lạnh, nhìn Đoạn Văn Vũ cũng không có cảm tình gì, hoàn toàn không giống khí đối mặt với Đoạn Sở hòa ái dễ gần.

Đoạn Văn Vũ từ trước đến nay tâm cao khí ngạo, lúc này bị chỉ trích như vậy, hé ra khuôn mặt lúc đỏ lúc trắng.

“Thiên phú tinh thần lực của Tiểu Thất, chúng ta đích xác không có chú ý tới.” Quỳnh khéo đưa đẩy trả lời. Dù sao cho dù là nghiệp đoàn người khế ước, bọn họ cũng không có căn cứ chính xác cho rằng Bối Tĩnh Lan xuống tay.

Ba Đốn nhìn nàng một cái, hỏi lại: “Nga, là trưởng tôn của ngươi, mẫu thân hắn lại là người khế ước, chẳng lẽ còn không đủ khiến cho các ngươi coi trọng sao?”

Quỳnh vẻ mặt nhất thời đỏ bừng, một câu đều nói không được.

Ba Đốn nhìn về phía Đoạn Chí Tu đang cúi đầu gảy vòng thông tin, lạnh giọng hỏi: “Đoạn Chí Tu thiếu tướng, chuyện năm đó chúng ta không đề cập tới, nhưng là, lúc sau Bối Tĩnh Lan sở tác sở vi, ngươi giải thích như thế nào?”

Đoạn Chí Tu bởi vì Đoạn Sở không chịu trả lời mà bực dọc nóng nảy, nghe được ngữ khí gây sự của Ba Đốn, theo bản năng bất mãn hỏi lại: “Tĩnh Lan làm cái gì, các ngươi căn bản không có chứng cớ, bắt chúng ta ly hôn, còn phế bỏ tay nàng, chẳng lẽ còn không đủ sao?”

“Chí Tu!” Quỳnh hét lên một tiếng ngăn cản.

Đoạn Chí Tu lúc này mới ý thức được mình đang nói chuyện với ai, sợ tới mức mặt mày xám tro. Nhưng hắn có thể trở thành chiến sĩ cấp 6, cũng không phải thật sự ngu xuẩn, tự nhiên biết lúc này nhận sai, ngược lại sẽ bị Ba Đốn trưởng lão khinh thường, hơn nữa Bối Tĩnh Lan vẫn vu cáo là bị oan uổng, hắn cũng nguyện ý tin tưởng. Về phần Ba Đốn chỉ trích, liền lại càng không chịu phục.

Nghĩ vậy, Đoạn Chí Tu vươn cổ, chính nghĩa nhìn Ba Đốn nói: “Ta cũng không nói gì sai. Trong lịch sử, chiến sĩ cùng người khế ước hoàn toàn xứng đôi, cũng có sự lệch lạc về giá trị tinh thần lực. Điều này căn bản không thể làm chứng cớ!”

Đoạn Sở nhăn mày, lần đầu tiên nhìn thẳng vào Đoạn Chí Tu. Ngay cả hội trưởng nghiệp đoàn bào chế thuốc cũng nhìn lại đây, tất cả sự tình đều do đầu sỏ Đoạn Chí Tu này gây nên, như thế nào lại nghĩ tới, Ba Đốn trưởng lão không có chứng cớ.

“Tam ca ta nói đúng, chẳng lẽ bởi vì Đoạn Sở có chiến sĩ xứng đôi là cửu hoàng tử, Đoạn gia phải gánh vác việc cửu hoàng tử chọn một người khế ước có giá trị tinh thần lực thấp sao? Cho dù là nghiệp đoàn người khế ước, cũng không có tư cách bịa đặt tội danh!” Giọng nữ bén nhọn chỉ trích.

Đoạn Sở nhìn qua, chính là nữ tử nhìn hắn bất thiện, xem tuổi nàng cùng quân hàm chiến sĩ cấp 5, hẳn là thân bác chưa thấy qua mặt Đoạn An Vũ. Bất quá bộ dáng của nàng, lại như là thuần túy nhằm vào hắn.

Úc Thịnh Trạch lạnh lùng nhìn nàng một cái, thân thủ trấn an vỗ vỗ tay Đoạn Sở. “Đoạn An Vũ ở trong quân bộ, tính tình có tiếng là quái dị, không cần để ý.”

Đoạn Sở gật gật đầu, hướng Úc Thịnh Trạch cười cười, trong lòng lại nhớ kỹ Đoạn An Vũ dị thường.

Ba Đốn tức tới mức nở nụ cười, nam tử trẻ tuổi một bên không nói hai lời, cho hắn một tấm thẻ.

Ba Đốn sau khi tiếp nhận, híp mắt nhìn về phía Đoạn Văn Vũ cùng Quỳnh, âm thanh hữu lực nói: “Nghiệp đoàn người khế ước tuyệt đối không bịa đặt, trong lịch sử, hai người hoàn toàn xứng đôi, đích xác có chênh lệch tinh thần lực, nhưng chênh lệch tới hai cấp, hoặc là khoảng cách xa nhau như thế, đều là trong đó có một người bị ám hại gây nên. Đương nhiên, việc hôm nay, liên lụy tới người khế ước, chúng ta vẫn là như mười lăm năm trước, đem trình bày chi tiết nộp cho đế quân, để đế quân cùng hội nguyên lão cùng nhau đưa ra phán quyết.”

Hắn dừng một chút, cười lạnh chất vấn Đoạn Chí Tu: “Nếu đã có thể phát sinh chuyện Đoạn Sở người khế ước uống nhầm thuốc ngưng thần, như vậy trước mười tuổi bị người hủy đi thiên phú tinh thần lực, cũng không có gì kỳ quái? Đây là chính miệng ái nữ Đoạn thiếu tướng tự mình thừa nhận. Nhưng Đoạn thiếu tướng, đại khái có thể giải thích một chút, Bối Tĩnh Lan đến tột cùng, làm sao có thể giấu diếm được ngươi vị phụ thân thân sinh?”

Đoạn Văn Vũ cùng Quỳnh khiếp sợ đứng lên, Đoạn Chí Tu đều đã choáng váng, vội vàng muốn nói cái gì, lại bị Đoạn An Vũ một phen giữ chặt.

Bối Tĩnh Lan vẫn nghiêm mặt mạnh ngẩng đầu, nhìn Ba Đốn trong mắt tràn đầy không thể tin.

Đoạn Sở cũng kinh ngạc, không rõ sự tình như thế nào lại kéo tới trên người Đoạn Nhã Thanh mới xuất giá.

Một đạo bạch quang nhu hòa hiện lên, đại sảnh bỗng nhiên xuất hiện một đoạn ghi hình, Đoạn Nhã Thanh một thân tân phục hoa lệ, trên mặt còn mang theo dấu bàn tay chói mắt, đối diện với Mông Gia Nghị đồng dạng tân phục lạnh giọng: “Ngươi phế vật như vậy, trừ bỏ đối với ta đùa giỡn, ngươi còn làm được cái gì? Ta cảnh cáo ngươi, nếu còn dám đối với ta động thủ, cùng lắm thì cá chết lưới rách! Mẹ ta có thể hủy được thiên phú tinh thần lực của Đoạn Sở, ta cũng có thể! Ta xem ngươi biến thành một phế vật, Mông gia còn có thể cho ngươi một chỗ dựa hay không!”

Đại sảnh một mảnh tĩnh mịch, lời của Đoạn Nhã Thanh quả thực chính là sấm bên tai, Đoạn Văn Vũ cùng Quỳnh hoàn toàn không có phản ứng, Bối Tĩnh Lan đã sớm kinh hãi muốn chết, không thể động đậy. Ngay cả đám người Đoạn Chí Huy vẫn đều cho rằng việc không liên quan đến mình, sắc mặt cũng trở nên khó coi.

“Không, ta thật sự không biết chuyện này, ta, ta. . . . . .” Đoạn Chí Tu mạnh lắc đầu, tất cả dũng khí lúc trước tích góp được cũng không còn, hắn mắt nhìn bốn phía, chống lại đôi mắt lạnh như băng của Đoạn Sở, chột dạ quay đầu đi, miệng thì thào nói: “Ta chỉ là sơ sót, ta thật sự chưa từng nghĩ tới, Bối Tĩnh Lan thế nhưng, thế nhưng thật sự ác độc như vậy. . . . .”

Cuối cùng hắn lần này nhớ rõ Ba Đốn trưởng lão cùng Biên Ý hội trưởng đều ở đây, không có nhảy dựng lên giải thích.

Đoạn Sở thu hồi tầm mắt, tay bỗng nhiên ấm áp, buông xuống, một bàn tay to lớn khác bao phủ tay hắn.

Đoạn Sở nhu hòa mặt mày, tùy ý hắn bắt lấy, chỉ nghiêng đầu tiến sát vào bên tai Úc Thịnh Trạch nói: “Ta không sao.”

Úc Thịnh Trạch thật sâu nhìn Đoạn Sở, làm sao có thể không có việc gì, hắn đều có thể tưởng tượng ra tình cảnh của Đoạn Sở lúc ấy, nguy cơ tứ phía, tứ cố vô thân, nhất cử nhất động, tùy thời đều có thể mang tới tai ương ngập đầu.

“Ta thực cảm tạ Vĩnh Nghị.” Úc Thịnh Trạch nhẹ giọng, nắm tay hắn càng chặt.

Đoạn Sở kinh ngạc trong nháy mắt, lập tức đồng ý cong môi.

“Không biết? Tính kế để Mông Gia Nghị hối hôn với Đoạn Nhã Thanh, ngươi cũng không biết? Ngươi là làm phụ thân như thế nào vậy?”

Thanh âm của Ba Đốn đánh gảy động tác hai người, Đoạn Sở theo tiếng nhìn lại, khuôn mặt Ba Đốn già nua tràn đầy phẫn nộ. Hắn khoát tay áo, trực tiếp ngăn chặn Đoạn Chí Tu há mồm muốn nói: “Ngươi nếu cũng không biết, vậy không cần giải thích.”

Ba Đốn đứng lên, nhìn về phía Đoạn Văn Vũ cùng Quỳnh, không khỏi tỏ vẻ giải thích: “Chuyện này, quá mức ác liệt. Đương sự Bối Tĩnh Lan phải nghiêm trị, chỉ là phế bỏ hai tay, dựa vào khả năng chế thuốc cùng thuật chữa bệnh phát triển, hoàn toàn có thể chữa khỏi. Hơn nữa nàng mang đến cho Đoạn Sở người khế ước là thương tổn không thể bù lại, phải bồi thường. Đoạn gia giám hộ bất lực, tự nhiên cũng muốn có một cái công đạo.”

Đoạn Văn Vũ vừa nghe, nhìn về phía Đoạn Sở vẫn không tỏ thái độ gì. Thật sự tùy ý Ba Đốn tuyên bố, Đoạn gia nhất là chi thứ hai bọn họ, khẳng định sẽ thương gân động cốt. Cũng may chuyện cắn nuốt không điều tra ra, nghĩ vậy, Đoạn Văn Vũ rốt cục hoàn toàn từ bỏ kiêu ngạo của hắn, đối với Đoạn Sở giải thích khẩn cầu: “Tiểu Thất, phụ thân ngươi tất nhiên có sai. Bất quá, Bối Tĩnh Lan cùng hắn đã ly hôn, chi dù là Đoạn Nhã Thanh tính kế ngươi, cũng đã dựa theo ý nguyện của ngươi đó. . . . .”

“Đoạn đại tướng quân!” Úc Thịnh Trạch không hờn giận đánh gảy hắn, lạnh giọng nhắc nhở: “Lặp lại lần nữa, lúc trước vốn chính là tiệc đính hôn của Mông Gia Nghị cùng Đoạn Nhã Thanh. Hay vẫn là nên nói, ngươi cho rằng Mông Gia Nghị hẳn là nên hối hôn, sau đó theo đuổi người khế ước của ta triệt để càng thích hợp hơn?”

Đoạn Văn Vũ hé ra khuôn mặt đỏ lên, Quỳnh thấy tất cả đều hướng về tình huống xấu nhất mà phát triển, tâm vắt ngang, đứng dậy đối với Ba Đốn xin ý kiến: “Chuyện này, Đoạn gia ta đích xác là giám thị bất lực. Đối với trừng phạt dành cho Bối Tĩnh Lan, nàng đã không còn là người Đoạn gia ta, chúng ta cũng không có quyền lợi. Bất quá Tiểu Thất nói như thế nào cũng là người Đoạn gia ta, hy vọng trưởng lão cùng hội trưởng, để chúng ta cùng Tiểu Thất hảo hảo nói chuyện, xem cuối cùng làm thế nào để bù lại sai lầm của chúng ta.”

Ba Đốn nhăn lại mi, này cũng là việc khó khăn nhất của bọn họ. Sở Giai cùng Đoạn Sở, theo thân phận mà nói, là hoàn toàn không giống nhau. Hơn nữa Đoạn Sở hoàn toàn cùng Đoạn gia xé rách mặt, cũng có nghĩa hắn chỉ còn là người khế ước bình thường, tương đương chặt đứt lợi ích lớn nhất của cửu hoàng tử khi chọn người khế ước có xuất thân cao quí. Cứ như vậy, tính chất hoàn toàn thay đổi, nghiệp đoàn người khế ước tương đương gián tiếp tham dự vào hoàng quyền tranh đấu, đây là tuyệt đối cấm kỵ.

“Cửu điện hạ, Đoạn Sở, các ngươi xem?”

Đoạn Sở há mồm muốn nói, lại bị Úc Thịnh Trạch giành trước lạnh giọng: “Đoạn Sở ở Đoạn gia, cho tới bây giờ chỉ toàn bị thương tổn. Ta không tín nhiệm Đoạn gia bảo hộ, hôm nay liền bắt đầu, Đoạn Sở cùng Đoạn gia, không còn liên quan!”

Đoạn Văn Vũ nhìn Úc Thịnh Trạch giống như điên rồi, Quỳnh cũng là vẻ mặt khó có thể tin. Đoạn gia có chiến sĩ cấp 9, cửu hoàng tử thế nhưng nói bỏ qua liền bỏ qua!

“Đoạn Sở, ngươi nói đi! Ngươi hiện tại chính là người khế ước của cửu hoàng tử, bất quá giá trị tinh thần lực của ngươi, trừ bỏ khai thông tinh thần lực, sợ là không có tác dụng gì khác. Không có Đoạn gia, người có gì để ngồi an ổn!” Đoạn An Vũ bỗng nhiên nhảy dựng lên kêu to.

Đoạn Sở tựa tiếu phi tiếu nhìn người bác mới nhận thức, trừ bỏ phép khích tướng này, thật đúng là hận không thể để hắn nhanh chóng rời khỏi Đoạn gia. Hắn đứng lên, đối với Ba Đốn trưởng lão cùng Biên Ý hội trưởng hành lễ: “Thịnh Trạch nói không sai. Lấy thiên phú tinh thần lực của ta trả đại giới, ta cùng Đoạn gia, không còn quan hệ!”

Đoạn Sở sắc mặt đông lạnh, nguyên chủ dễ dàng từ bỏ tinh thần lực của mình, khẳng định là tinh thần lực bị thương cùng tâm thần chịu đủ loại kích thích, chỉ sợ lúc trước, tinh thần lực cũng đã vỡ nát, thương tổn không còn gì.

Ba Đốn trong mắt hiện lên vẻ xúc động, hắn có thể nhìn ra, Úc Thịnh Trạch cùng Đoạn Sở đều là nghiêm túc. Hắn nhìn cũng không nhìn Đoạn Văn Vũ cùng Quỳnh biến sắc, không còn dáng vẻ dáng vẻ bệ vệ lúc trước, đối với Úc Thịnh Trạch cùng Đoạn Sở nói: “Hảo! Chờ ta nộp lên bệ hạ cùng hội nguyên lão, chuyện này, nhất định sẽ cho các ngươi một cái công đạo!”

Úc Thịnh Trạch không nói hai lời, đơn giản gật đầu, lôi kéo Đoạn Sở ly khai Đoạn gia. So với việc cùng Đoạn gia dây dưa, còn không bằng mang Đoạn Sở đi chung quanh Đế Ma Tư, thừa dịp trước khi khai giảng, tìm hiểu phong cảnh hoàn toàn bất đồng của Đế Ma Tư.

Tháng Mười Hai 7, 2015

48


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv