Giang Dực nói xong câu kia thiếu chút nữa Đô Ân Vũ không nhịn được cười, vừa nhìn đã biết làm ông chủ quá nhiều, người bệnh về thần kinh vẫn còn giữ lại phản xạ có điều kiện trên thương trường.
Cuối cùng Đô Ân Vũ vẫn ở lại ăn cơm trưa với Giang Dực, nửa đầu chủ yếu cho đối phương nhớ lại hai ngày này từng chút một, bình ổn tâm trạng của người ta với mình, nửa sau chủ yếu khuyên Giang Dực là canh này quá nhiều câu kỷ tử, thật sự không thích hợp để làn da của hắn khép lại.
"Vậy cũng phải cảm ơn cậu", Giang Dực nhìn túi dinh dưỡng trên đầu mình, không não thổi phồng nói, "Hơn nữa lúc cậu truyền dịch cho tôi, tôi cảm thấy rất an tâm, sau này dịch dinh dưỡng của tôi đều để cho cậu truyền."
Đô Ân Vũ có chút dở khóc dở cười, nhưng nếu Giang Dực đề cập thì anh lập tức nói được, cũng bởi vậy phát hiện Giang Dực với bà Giang thật sự giống nhau, hào phóng, nhiệt tình, hoạt bát thú vị. Suy nghĩ một chút về tấm ảnh giấy tờ được lưu trong điện thoại, Đô Ân Vũ đột nhiên cảm thấy đó có thể là lúc đối phương nghiêm túc nhất.
Mặc dù thời điểm đó cũng không có bất kỳ cảm giác khoảng cách nào.
Buổi chiều Đô Ân Vũ đi ra từ trong phòng bệnh thì vừa vặn chủ nhiệm Cao trở lại bệnh viện, nghe nói buổi sáng đứa nhỏ thiếu chút nữa anh dũng hy sinh nên vội vàng cho người nghỉ phép về nhà.
"Cháu mau về nghỉ ngơi đi, thân thể tốt lại đến, ngày mai chú đều ở trong bệnh viện, bệnh nặng có chú phụ trách."
Đô Ân Vũ còn muốn cố gắng tranh đấu một chút, nhưng bị chủ nhiệm Cao lấy "tuổi còn trẻ đừng nghĩ đến việc vì công mà bỏ mạng" từ chối, "Cháu nhìn sắc mặt của mình xem, kém muốn chết."
Đô Ân Vũ cầm gương nhỏ của mình, vừa kéo quầng thâm mắt vừa lắp bắp, "Rõ ràng như vậy ư..."
Anh nghĩ tới Giang Dực, tuy đối phương vừa mới tỉnh lại sau hôn mê nhưng thần thái xán lạn lại không giảm bao nhiêu, thậm chí so với ảnh chụp nghiêm túc còn nhiều hơn vài phần sinh động.
Nghĩ đến đây, Đô Ân Vũ mở điện thoại ra xem ảnh chụp, kết hợp với bộ dáng vừa rồi đối phương nở hoa đào với hình tượng đứng đắn trước mắt này, nở nụ cười.
Sự tương phản rất lớn, còn... Là một người rất thú vị.
Ngày hôm sau, Giang Dực lại một lần nữa xác nhận vấn đề liên quan đến sinh tử tồn vong của mình với cô.
"Cô à, cô xác định mẹ cháu không biết phải không?"
"Đương nhiên, chân và cánh tay của cháu đều bị thương như vậy, mẹ cháu tới còn phải cộng thêm bệnh thính lực bị hao tổn, người khác không đau lòng thì cô cũng đau lòng cho cháu."
Mẹ của Giang Dực, bà Dịch, tuyệt kỹ là chuyện bé xé ra to, bởi vì nguyên nhân công việc cho nên gần nửa năm bà Dịch đều ở nước ngoài, Giang Dực cũng khó có được hưởng thụ một thời gian nhàn nhã.
Đáng thương là em họ của mình, cũng chính là con gái của cô, em họ đang du học ở nước ngoài, vừa vặn ở một thành phố với bà Dịch, bà Dịch với bà Giang làm ước định đổi con rồi dạy, Giang Dực cảm nhận được tình thân chân chính, em gái bắt đầu tự hỏi làm thủ tục trao đổi sinh nhanh nhất có thể.
"Tiểu Giang, thân thể thế nào rồi?" Nương theo âm cuối trầm bổng, chủ nhiệm Cao tựa như kiểm duyệt tân binh đi vào.
"Tốt hơn nhiều rồi, hôm qua mới tỉnh, chú Cao ngồi đi." Giang Dực nhìn thấy ba vị bác sĩ đi vào, ngoại trừ vị chủ nhiệm Cao là bạn cũ bên ngoài ra thì hai vị còn lại đều lạ mặt. Ba vị bác sĩ này đều cao lớn chính trực, hai vị khác đi phía sau chủ nhiệm Cao có chút giống đội hộ vệ, bầu không khí trầm thấp làm phòng bệnh trong trẻo càng thêm trang nghiêm, không khỏi làm cho người ta hoài niệm bác sĩ Tiểu Đô cười ấm áp như hoa.
"Ừ, Ân Vũ nói với tôi về tình huống của cậu." Chủ nhiệm Cao nhanh chóng xem sổ bệnh án, nhíu mày nhìn về phía Giang Dực, "Tôi đề nghị cậu không nên xuất viện vội."
"Vâng, nhất định tôi sẽ chờ qua thời gian quan sát rồi nói, dù sao cũng là chuyện tuần sau."
"Không chỉ là tuần sau" Chủ nhiệm Cao nói: "Hẳn cậu cũng biết, thương gân động cốt một trăm ngày, trong khoảng thời gian này gãy xương ống là không có cách làm việc, cậu nghỉ ngơi ở đâu cũng là nghỉ ngơi, tôi càng đề nghị cậu ở lại bệnh viện thêm một thời gian, một mặt có vấn đề là có thể liên hệ trực tiếp với chúng tôi, mặt khác cũng là nghỉ ngơi với cậu."
"Chú Cao, công ty còn phải dựa vào cháu gánh vác." Giang Dực bất đắc dĩ cười.
"Quan niệm này của người trẻ tuổi các cậu là không đúng, công ty đứng thẳng mà cậu lại ngã xuống?" Chủ nhiệm Cao cho bà Giang một cái ánh nhìn và bắt đầu nghiên cứu về tác động của giáo dục tình huống đối với tâm lý bệnh nhân.
"Ân Vũ, cậu biết không? Chính là bác sĩ Đô."
Tôi biết! Tôi biết rất rõ!
Giang Dực giơ tay lên trong lòng.
"Hôm qua Ân Vũ ngất xỉu lúc bà Giang ở bên cạnh phải không? Cậu biết lý do là gì chứ? Là mệt mỏi, chiều hôm qua nhất định tiếp tục kiên trì làm việc, buổi tối trực tiếp hôn mê bất tỉnh đưa đến phòng cấp cứu."
"A?" Giang Dực khẩn trương nói, "Bác sĩ Tiểu Đô có sao không vậy?"
"Hiện tại còn đang nằm ở ICU, cậu nói có sao không?"
"Cô!" Giang Dực nhìn về phía bà Giang, "Lát nữa cô đi thăm bác sĩ Tiểu Đô đi, hôm qua lúc đi không phải còn tốt à?"
Bà Giang vừa mặt đỏ tim đập đáp ứng vừa nghĩ thầm, cánh cửa bác sĩ hành nghề thật cao, trợn mắt bịa đặt nói dối mà không chớp tẹo nào.
"Cho nên nói, tuổi trẻ không được bao lâu, càng không thể tự gây khó dễ cho bản thân, cậu xem đứa nhỏ Ân Vũ này, mới 23 tuổi đã... Ài."
Chủ nhiệm Cao thở dài chân thành, hai vị bác sĩ bên cạnh cũng nhìn cảnh sinh tình, nhao nhao cúi đầu.
"Chú Cao, cháu tới rồi." Giọng nói nhẹ nhàng vang lên, năm đôi mắt cùng nhìn về phía ngoài cửa.
Cũng không biết vì sao Đô Ân Vũ lại cảm thấy hiện tại mình không được hoan nghênh.
Vốn trong viện cho anh nghỉ phép, nhưng Đô Ân Vũ phát hiện thì ra giấc ngủ có thể giải quyết hết thảy vấn đề, sau khi ngủ đủ 12 tiếng, anh từ thiếu niên tái nhợt xinh đẹp yếu đuối lại một lần nữa chuyển thành anh đẹp trai trẻ trung tràn đầy.
Nằm trên giường cũng không có việc gì làm, Đô Ân Vũ đã quen với tiết tấu sinh hoạt tương đối khẩn trương, nghĩ đến câu nói "Nhận thầu thay túi dịch" ngày hôm qua của Giang Dực thì Đô Ân Vũ cười trộm, muốn hỏi thăm vị bệnh nhân này.
Chẳng qua hiện tại ánh mắt của vị bệnh nhân này nhìn mình là khó tin được, có sợ không có nguy hiểm, còn có một chút hoang mang là tôi có vấn đề hay cậu có vấn đề.
"Có phải là... Tôi không nên đến?" Đô Ân Vũ nhỏ giọng nói.
"...... Ân Vũ à, cháu tỉnh nhanh như vậy ư?" Chủ nhiệm Cao vừa nói chuyện vừa nháy mắt với Đô Ân Vũ, Đô Ân Vũ phát hiện tình huống không đúng, cứng rắn trả lời: "Vâng, còn có công việc chưa hoàn thành."
"Ài, công việc cái gì mà công việc, vẫn nên chú ý thân thể nhiều hơn."
"...... Phải, phải chú ý thân thể, nhưng... Chú Cao, cháu nghĩ cơ thể của những người trẻ tuổi vẫn chịu đựng được, bây giờ cháu không có vấn đề gì nữa, có thể tiếp tục làm việc."
Bầu không khí không đúng nên biểu hiện quyết tâm như này là đúng, trong lòng Đô Ân Vũ nghĩ như vậy, nhưng nói ra lại cảm thấy bầu không khí trước mắt càng thêm kỳ lạ.
Chủ nhiệm Cao nghe xong nhíu mày, bà Giang nghe xong muốn nói lại thôi, hai vị bác sĩ tiền bối khác nghe xong cũng dùng vẻ mặt "Cậu nói mò cái gì", chỉ có Giang Dực nghe xong là biểu cảm "Bá Nha đánh đàn Chung Tử Kỳ nghe".
"Bác sĩ Tiểu Đô, cậu chính là tấm gương của tôi."
.....????????.....
19/2/2022
#NTT