Thời gian đóng giả người yêu đơn giản hơn Đô Ân Vũ nghĩ, mỗi ngày anh chỉ cần đúng giờ lên tầng quẹt thẻ, buổi trưa và tối ở lại phòng bệnh cao cấp ăn cơm, lại giành thêm một chút thời gian ở bên Giang Dực hơn bình thường, tuy rằng nhìn bề ngoài là hoàn thành nhiệm vụ nhưng kỳ thật trong lòng anh cũng vui vẻ không biết mệt mỏi.
Đối với Giang Dực mà nói cũng là như thế, từ sau khi Đô Ân Vũ đi vào tầm mắt của mẹ thì rốt cuộc hắn cũng thoát khỏi biển khổ ngày đêm bôn ba xem mắt, mẹ cũng giải quyết xong mối lo ngại, ít cằn nhằn, người cũng không ồn ào nữa.
Bình an vô sự qua mấy ngày, trong nháy mắt đã đến ngày Giang Dực cắt chỉ. Đô Ân Vũ cầm khay nhỏ đi lên, bà Dịch cười trêu ghẹo người nhà mình làm việc nên là rất yên tâm.
Giang Dực cũng nhẹ nhàng xốc quần áo đệm gối đầu lên, thở dài một hơi nói, “Có phải tôi sắp xuất viện không?”
Giống như đã quen ở chung sớm chiều với Giang Dực, mấy ngày nay gần như Đô Ân Vũ sắp quên sự thật đối phương sắp xuất viện, Giang Dực nói một câu đánh thức người trong mộng, Đô Ân Vũ suy nghĩ một chút, nhìn không ra cảm xúc nói, “Không đến một tuần nữa.”
Không đến một tuần, nói cách khác, ngày ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp với Giang Dực còn bảy ngày, nói khổ sở có vẻ giả tạo nhưng giờ phút này Đô Ân Vũ có rất nhiều cô đơn, sau khi xuất viện thì bao lâu mới có thể gặp lại đây? Cần cùng hắn diễn kịch tiếp sao? Lúc ấy còn nói đến nhà hắn chơi, hiện tại còn giữ lời không?
Nhưng hiển nhiên Giang Dực không nghĩ tới những chuyện này, trong lòng hắn tràn đầy vui sướng khi mình sắp lấy lại tự do, “Ôi cuối cùng cũng đến, nghẹn chết tôi rồi.”
Giang Dực duỗi cánh tay để đối phương cắt chỉ, bảo Đô Ân Vũ đoán xem sau khi xuất viện chuyện đầu tiên hắn làm là gì.
“Đến công ty.” Đô Ân Vũ đè nén cảm xúc trong lòng, “Không phải anh là người cuồng công việc sao?”
Giang Dực gật đầu, đối phương nói không sai, hắn không chỉ trở về cùng mấy hạng mục vẫn luôn nhớ nhung mà quan trọng hơn là còn phải khoe mặt đẹp trai, miễn cho có người quên mất ông chủ rồi mưu toan soán quyền.
“Tôi muốn đi tìm Du Ninh một chuyến.” Giang Dực có chút ăn dưa nói, “Tôi định đến cửa hàng bánh ngọt dưới tầng công ty cậu ta để xem ai khiến cậu ta mê mẩn.”
Đô Ân Vũ dừng một chút, nhớ lại gương mặt nghiêng tinh xảo trong ảnh.
“Không phải anh đã thấy ảnh à?” Đô Ân Vũ hỏi.
“Chỉ chụp ảnh thì không được, Du Ninh nhìn người không chuẩn, hai người bạn trai trước kia đều bình thường.” Giang Dực bĩu môi, rất tri kỷ nói một câu, “Tôi phải kiểm định giúp cậu ta.”
Đô Ân Vũ nói anh rảnh quá rồi, Giang Dực cũng nói phải tranh thủ lúc nhàn rỗi, cuối cùng lại hỏi đối phương có muốn đi cùng hay không, vừa lúc ăn một bữa cơm với Thẩm Du Ninh.
Trong đầu Đô Ân Vũ bay qua hai chữ double date, nhưng chỉ chớp chớp một chút đã cảm thấy mình nghĩ quá xa, hai bên đều là chuyện chưa đâu vào đâu, xem ra hiện tại mình vẫn còn đơn phương thầm mến.
Ít ra Thẩm Du Ninh người ta còn có chút xu hướng theo đuổi, ngay cả chút quyết đoán này Đô Ân Vũ cũng không có, ngược lại mỗi ngày Giang Dực đều xoay quanh anh.
Hắn có thể thích anh một chút không?
Đột nhiên Đô Ân Vũ không hiểu vì lý do gì nghĩ đến cái này, nhưng trong nháy mắt lại lật đổ, Giang Dực sẵn lòng ở cùng với anh là bởi vì cảm thấy vui vẻ, nói thích thì cũng là thích thú cưng, thích bạn tốt, Giang Dực nói mình không thông suốt cũng không sai, ý tốt của hắn đều là thẳng thắn lại thản nhiên, không thăm dò mập mờ, động tâm trong bất an.
Sắc mặt Đô Ân Vũ bình tĩnh cắt chỉ cho Giang Dực, khéo léo từ chối lời mời của đối phương.
Giang Dực cũng không sao cả, chỉ coi như Đô Ân Vũ không phải kiểu người thích xem náo nhiệt, hắn lười biếng phơi cánh tay, hỏi Đô Ân Vũ có thể gọt cho hắn một quả táo không.
“Muốn thấy kiểu không đứt vỏ.” Hắn nói.
Đô Ân Vũ nghĩ thầm tôi còn có thể điêu khắc hoa nhưng giờ không phải lúc thi triển tài nghệ, Đô Ân Vũ cất đồ rồi rửa tay, ngồi ở bên cạnh Giang Dực chậm rãi gọt táo.
Vẫn quy củ như cũ, gọt tốt, cắt miếng, cắm tăm.
Ăn hoa quả không thể chỉ nhớ thương Giang Dực, Đô Ân Vũ gọi “Dì Dịch, Dì Giang” muốn hỏi hai người là ăn táo hay ăn lê.
“Chậc chậc chậc, tình cảm của bạn nhỏ này thật là tốt.” Bà Dịch xua tay nói không cần để ý bà, dùng giọng vang dội nói cho Đô Ân Vũ “Ân Vũ, con cứ để đó nó tự ăn, năm đó dì chưa từng đút cho ba Tiểu Dực như vậy đâu.”
Hả? Đô Ân Vũ nhìn tay mình cầm đĩa sứ nhỏ ngồi bên cạnh Giang Dực, giống như bước tiếp theo là tư thế muốn cho người ta ăn trong miệng bà Dịch.
Bà Giang nghe thấy cũng nhìn anh cười nói ái chà cháu trai tôi vừa mới cắt chỉ, Ân Vũ đau lòng không muốn để cho bạn trai di chuyển linh tinh mới phải đút hoa quả, thật là ngọt ngào.
Bà Dịch nghe xong lại cảm thấy có lý, người yêu người ta ân ân ái ái mình xen vào làm gì, dù sao chuyện kịch liệt hơn nữa ở trong phòng bệnh cũng đã từng làm qua, hình ảnh khỏe mạnh ấm áp như vậy ngược lại khó có thể gặp được.
Hai mắt bà Giang sáng ngời, mắt bà Dịch thì loè loè như đuốc, lúc hai ánh mắt đồng loạt đảo tới thì đĩa táo trên tay Đô Ân Vũ buông xuống cũng không được, không buông xuống cũng không được.
Anh giống như xin giúp đỡ nhìn về phía Giang Dực thì không nghĩ tới người này lại nghẹn cười, còn giống như ông lớn nghiêng ngả người xong cuối cùng hất miệng mấy cái “Đến đây, hãy đau lòng vì bạn trai.”
Mỗi khi thấy bộ dáng này của Giang Dực thì Đô Ân Vũ lại bị mê hoặc lợi hại, hận làm sao mà mãi hắn không thông suốt, hai người thì vừa xì xào bàn tán vừa nhìn về phía bọn họ, Đô Ân Vũ chỉ có thể kiên trì đưa hoa quả đến miệng Giang Dực.
Nước trái cây tràn đầy, thịt quả đầy đặn trong miệng Giang Dực chua chua ngọt ngọt đánh nhau, hắn còn cười nhạo nói động tác của Đô Ân Vũ quá cứng ngắc.
“Đang ăn mà nói nhiều vậy.” Đô Ân Vũ nhỏ giọng nghiến răng nhưng động tác cũng không dám nặng, mỗi lần Giang Dực nhai gấp gáp là Đô Ân Vũ lo tăm chọc vào răng người ta.
Giang Dực ăn liên tiếp mấy miếng, miệng nhét đầy, thời gian nhai nuốt hắn tranh thủ nhìn về phía Đô Ân Vũ với vẻ mặt hi sinh anh dũng ở bên cạnh, Giang Dực nhướn mày thay anh nói lời trong lòng, em thích hợp giả làm con hiếu thảo cho người ta hơn chứ không thích hợp giả làm bạn trai.
Đô Ân Vũ buồn bực, phát hiện hai người lớn không nhìn bên này nữa, đẩy đĩa nhỏ vừa đặt về phía Giang Dực một cái, thấp giọng nói tôi không hầu hạ nữa.
Mải nói chuyện nên anh không để ý động tác của Giang Dực, vừa dứt lời, cánh môi còn chưa kịp khép lại thì trong miệng đã được lấp đầy, Giang Dực nhét một miếng táo vào miệng mình, không dùng tăm xỉa mà trực tiếp dùng tay đút.
Thịt quả lạnh nhưng nhiệt độ cơ thể Giang Dực lại rất nóng, giống như chạm phải cằm, lại giống như chạm vào răng, nhất định là môi cũng bị nghiền nát, nóng đến mức không có phản ứng.
Vốn Giang Dực có ý muốn cho đối phương xem bạn trai cho ăn là như thế nào, không có bài bản, thao tác cũng không thuần thục nhiều, có chút nóng nảy và rối loạn, giống như là cứng rắn nhét vào miệng người ta.
Biên độ động tác quá lớn nên còn va chạm nhẹ, Giang Dực đưa quả vào miệng anh mà ba ngón tay trong nháy mắt đè lên môi.
Hơi lạnh nhưng rất mềm.
Giang Dực giật mình như điện giật, đầu ngón tay là cảm xúc xa lạ, cảm giác trong lòng không quen thuộc lắm, một khắc kia đầu óc hắn cũng không nhảy số được, chỉ nghĩ đơn giản là… Có phải mình xuống tay quá nặng hay không, có phải làm cho người ta đau hay không.
Hai người nhìn nhau không nói gì mà im lặng một lúc lâu, cuối cùng vẫn là Đô Ân Vũ phản ứng trước, mơ mơ màng màng nhai quả trong miệng rồi chậm rãi hỏi anh làm gì thế.
Giọng mềm mại của Đô Ân Vũ làm cho hắn lại giật mình nhưng lần này hắn đã rửa đầu óc thật sạch sẽ, Giang Dực tận lực dùng âm thanh lười biếng ngày thường, giả bộ không sao cả, “Em cũng phải ăn, không thể để em chăm sóc tôi mãi.”
Đô Ân Vũ à một tiếng, tiếp tục chậm rãi nhai nuốt, biên độ động tác trong khoang miệng rất chậm, giống như con thỏ nhỏ ăn vụng sột soạt.
Cảm giác vẫn còn sót lại ở đầu ngón tay, Giang Dực khẽ cuộn tròn ngón tay với ý đồ tìm lại khoảnh khắc vừa rồi.
Đầy đặn, mềm mại, ẩm ướt …
Suy nghĩ khiến đầu ngón tay Giang Dực ngứa ngáy, đầu óc nóng lên, ma xui quỷ khiến muốn sờ lại một lần nữa.
Thế là hắn cũng làm như vậy, khớp thứ hai của ngón trỏ kéo cằm Đô Ân Vũ, ngón cái xoa xoa lên môi đối phương.
Lần này là dịu dàng, xoa một lát, cố ý.
Đô Ân Vũ trừng tròn mắt nhìn hắn, không rõ Giang Dực lại bị làm sao, động tác của đối phương quá mức mờ ám làm cho Đô Ân Vũ rất khó đoán ra dụng ý.
Giang Dực nổi lên bản tính lưu manh quấy rối, bịa chuyện nói anh ăn dính miệng, Đô Ân Vũ bán tín bán nghi nhưng rốt cuộc là bởi vì thích nên cũng không nghiên cứu sâu.
Anh thích Giang Dực, đương nhiên cũng sẽ thích Giang Dực chạm vào, thích đối mặt với thời gian gặp mặt, thích đến mặc dù thẹn thùng nhưng nhịn không trốn, tuy bị thiệt nhưng cam tâm tình nguyện.
Nhưng ý định ban đầu của Giang Dực cũng không phải chiếm lợi từ người ta, hắn chỉ kinh ngạc trước phần xúc động trong lòng, tuân theo bản tính hành vi ám chỉ.
Hắn muốn chạm vào Đô Ân Vũ như chạm vào hoa anh đào nở sớm đầu xuân, mang theo thương tiếc, ngạc nhiên và thoải mái mà mùa đông chưa bao giờ cảm nhận được.