*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Nghe nói phòng bệnh cao cấp mới có một anh đẹp trai."
Bệnh viện M tốt nhất thành phố bắt đầu một ngày mới bận rộn, các từ khóa như "cấp cứu", "tai nạn xe", "anh đẹp trai" cũng đến tai các y tá.
Tám giờ sáng chính là lúc bệnh viện thay ca, Đô Ân Vũ kết thúc công việc đẩy cửa văn phòng ra thì vừa vặn nghe thấy đồng nghiệp đang bàn luận tên của mình.
"Đẹp trai cỡ nào? Có bác sĩ nào đẹp trai không?"
Cô gái nói chuyện tên là Hồ Hiểu Tình, làm việc ở bệnh viện M đã hơn bốn năm, đầu năm cô có bạn trai là học trưởng của Đô Ân Vũ cùng tổ dự án, quan hệ của hai người không tệ nên cứ như vậy càng thêm thân thiết.
"Không thể nào, so với bác sĩ Đô còn đẹp trai hơn á?" Một y tá khác nói, "Mấy ngày trước một người bạn của tôi còn hỏi thăm bác sĩ Đô, chính là tấm ảnh chụp chung với chủ nhiệm Cao đến bệnh viện N trao đổi, đã lan truyền tới bệnh viện N."
Đô Ân Vũ, nghiên cứu sinh y học lâm sàng đại học A, dựa vào một tấm ảnh chụp chung trước cổng bệnh viện N mà trong giới y tá một đêm nổi tiếng. Người trong ảnh mặc áo blouse trắng, đôi mắt hạnh nhìn ở đâu cũng thấy mềm nhũn, sống mũi vểnh lên, khóe môi hơi nhếch, khuôn mặt thanh tú dịu dàng phản chiếu ý cười nhạt.
Bức ảnh này đã được tài khoản công khai chính thức của bệnh viện N làm trang bìa cho tin tức đẩy, cùng ngày đã nổ tung khắp viện.
Nhưng lúc nghe đến bệnh viện M thì mọi người thấy nhưng không thể trách, Đô Ân Vũ thực tập nửa năm ở bệnh viện M, trong khoảng thời gian này anh đã được bệnh nhân, người nhà và thậm chí cả các anh trai đưa đồ ăn đến hỏi thăm, mọi người đã sớm quen rồi. Trên bàn làm việc của bác sĩ Đô không thể thiếu trái cây theo mùa, hoa đẹp, thỉnh thoảng cũng sẽ xuất hiện mấy tờ giấy nhỏ là cách thức liên lạc.
So với ảnh chụp mà nói thì bản thân Đô Ân Vũ càng khiến người ta thích thú hơn, anh nói chuyện dịu dàng, giọng điệu cũng không nóng nảy làm cho người ta có cảm giác như gió nhẹ sáng sớm tháng năm, vừa ấm áp lại tinh khiết.
"Có anh đẹp trai à? Ai vậy?" Đô Ân Vũ đi ngang qua mấy cô y tá kia, nghiêng đầu xen vào hỏi một câu, có mấy y tá cười hì hì nói "Khẳng định không đẹp trai bằng anh", còn có mấy y tá hỏi Đô Ân Vũ có muốn cùng lên tầng xem thử hay không.
"Giang Dực. Tên là Giang Dực hả?" Hồ Hiểu Tình xem biểu mẫu nằm viện vừa mới phát xuống, rút một bản từ chồng hồ sơ bệnh án ra, "Bác sĩ điều trị chính là chủ nhiệm Cao, người phụ trách là chủ nhiệm Cao với..."
"Với tôi?" Đô Ân Vũ nhận phần ca bệnh kia, có chút kỳ quái nói, "Tôi còn chưa nhận được thông báo..."
"Chủ nhiệm Cao ở trên tầng, nếu không cậu đi qua hỏi một chút xem?" Hồ Hiểu Tình nói, "Vừa rồi lúc tôi xuống nhìn thấy chủ nhiệm Cao ở cửa bệnh, hình như đang nói chuyện với người nhà bệnh nhân sau phẫu thuật."
Đô Ân Vũ nói cảm ơn, cầm sổ bệnh án đi lên tầng, gần đây anh thức đêm hơi nhiều nên đi nhanh là cảm thấy như hụt hơi. Trong thang máy chịu đựng cơn tức ngực xem qua loa tình trạng cơ bản của bệnh nhân.
Giang Dực, nam, 27 tuổi, tai nạn xe, gãy xương chày, trầy xước cẳng tay, dập nhiều mô mềm, chụp CT sọ não bình thường, không loại trừ chấn động nhẹ nên đề nghị ở lại bệnh viện để quan sát.
Có vẻ như không đặc biệt nghiêm trọng, tại sao phải cần hai bác sĩ phụ trách? Trong lòng Đô Ân Vũ nghi hoặc, tăng nhanh bước chân.
Còn chưa đi tới cửa phòng bệnh, ở hành lang Đô Ân Vũ đã nghe thấy giọng nói mạnh mẽ của chủ nhiệm Cao, tuy còn chưa nghe rõ đang nói cái gì nhưng không hiểu sao có vẻ rất quyền uy.
"Đúng, tình huống của Tiểu Giang không nghiêm trọng, người trẻ tuổi khôi phục nhanh, khả năng có di chứng cũng không lớn. Nhưng nếu ngài muốn hoàn toàn yên tâm thì thời gian nằm viện dài hơn một chút là tốt nhất."
Đô Ân Vũ đứng ở cửa phòng bệnh, rất lễ phép không quấy rầy người nói chuyện trong phòng, nhìn xuyên qua cửa nửa kín, Đô Ân Vũ vừa vặn nhìn vào một đôi mắt bên trong, đối phương sửng sốt một chút, tiếp theo tốt bụng mở cửa ra.
Là một người phụ nữ khoảng 40 tuổi, ăn mặc đơn giản nhưng phóng khoáng, có nét đôn hậu.
"Bác sĩ Cao, có phải ngài còn việc gì khác phải làm không?" Người phụ nữ này dùng ánh mắt ý bảo Đô Ân Vũ tiến vào, cười nhẹ nhàng đứng bên cạnh chủ nhiệm Cao.
"À, đúng lúc Ân Vũ tới, giới thiệu cho cháu một chút, vị này là người nhà bệnh nhân, bà Giang", chủ nhiệm Cao giơ tay kia lên, tiếp tục nói, "Đây là Ân Vũ, học trò tâm đắc nhất của tôi, bình thường khi tôi không có ở đây, nếu ngài có vấn đề gì cứ tìm cậu ấy."
Bà Giang nhìn thoáng qua tấm bảng tên trước ngực Đô Ân Vũ, cười nói: "Xin chào bác sĩ Tiểu Đô."
"Xin chào bà, ngài cứ lưu số điện thoại của tôi, bất cứ lúc nào tôi cũng sẽ cố gắng có mặt."
Đô Ân Vũ có mắt nhìn, cảm thấy thái độ chủ nhiệm Cao đối với đối phương không tầm thường, cũng theo đó mà cung kính.
"Nhìn bác sĩ Tiểu Đô cũng tầm tuổi cháu trai tôi." Lưu lại số điện thoại xong bà Giang đột nhiên ngẩng đầu nhìn vị trí giường bệnh, Đô Ân Vũ cũng theo ánh mắt đối phương nhìn một cái, nhìn thấy bên ngoài băng gạc là lông mi dày đặc và sống mũi cao vút.
Xương cốt ưu việt như vậy, chắc đúng là một anh đẹp trai.
"Tiểu Giang tuổi trẻ tài cao, tuổi còn nhỏ như thế đã tiếp nhận An Giang, có dáng vẻ của ba nó năm đó." Chủ nhiệm Cao nói.
An Giang? Trong lòng Đô Ân Vũ chấn động, là An Giang của y tế An Giang sao? Bệnh nhân này đang điều trị tại An Giang...
"Nhưng làm việc như vậy cũng không phải là một chuyện." Bà Giang thở dài, "Lần này thật sự nó làm tôi sợ hãi."
"Bây giờ mấy thanh niên đều như vậy." chủ nhiệm Cao nói, "Chờ Tiểu Giang tỉnh lại thì chúng tôi khuyên nhủ đứa nhỏ với ngài."
Sau mấy lần tạm biết thì chủ nhiệm Cao lại dặn dò thêm vài câu: "Gần đây chú có nhiều hội thảo, có khi không đến bệnh viện được, bệnh nhân có vấn đề gì cháu để ý một chút, ngoại trừ buổi sáng kiểm tra phòng với các bác sĩ khác mà có việc gì thì cứ hỏi."
Đô Ân Vũ đáp ứng, cũng không hỏi vì sao tên mình lại xuất hiện trong bác sĩ phụ trách, nhưng An Giang là sao? Đó có phải là An Giang mà anh biết không?
Y tế An Giang là một công ty thiết bị y tế nổi tiếng của thành phố, ít nhất một nửa số dụng cụ và thiết bị mà mọi sinh viên y khoa thường tiếp xúc là từ An Giang, giống như bệnh viện M là có sự hợp tác trực tiếp hơn với Y tế An Giang.
Đô Ân Vũ mở trình duyệt, gõ tên Giang Dực.
!!!
Điều khiến anh kinh ngạc không phải thật sự bệnh nhân này là tổng giám đốc An Giang mà bệnh nhân này là một anh đẹp trai.
Một tờ giấy nền trắng chiếm đầy màn hình điện thoại, người trong ảnh mũi cao môi mỏng, mặt mày thâm thúy, nhưng làm cho người ta kinh ngạc là diện mạo lạnh lùng như vậy lại phối hợp với một đôi mắt hoa đào, không hiểu sao làm tan rất nhiều hơi thở bá đạo, có thể trong nháy mắt kéo khoảng cách lại với nhau.
Đô Ân Vũ làm gay 23 năm không thể không thừa nhận, thì ra loại như thiên thái* là có thật.
Anh hơi liếm môi và vô thức lưu bức ảnh vào thư viện.