Kinh Thời Mẫn nghe theo đề nghị của bác sĩ, anh tìm đọc nhiều tài liệu liên quan, chuẩn bị đạo cụ rồi kéo Bé Gấu Ngốc đi khách sạn.
Còn vì sao là ở khách sạn, bởi vì Kinh Thời Mẫn không muốn dọn phòng, anh cũng hơi lo lắng cho những tài liệu quan trọng trong phòng, nghĩ đi nghĩ lại vẫn nên bỏ tiền ra thuê khách sạn sẽ tiện hơn.
Vì thế, Đào Bách Chi đã thực hiện đánh dấu hoàn toàn theo cách không hề có nghi thức.
Bé Gấu Ngốc không biết đánh dấu tạm thời, càng không biết đánh dấu hoàn toàn. Kinh Thời Mẫn cũng rất kiên nhẫn dạy anh từ từ từng bước một.
Hai người cởi hết quần áo nằm trên giường bốn mắt nhìn nhau, không hôn môi, chỉ có đụng chạm ban đầu trấn an nhau, thân thể của Kinh Thời Mẫn rất nhanh đã bị kỹ xảo non nớt của Bé Gấu Ngốc làm cho nổi hứng, anh phát ra tiếng rên rỉ mềm mại kéo dài.
Bé Gấu Ngốc chậm rãi đáp lại sự dẫn đường của Kinh Thời Mẫn trên thân thể anh, hạ thân dần cọ xát giữa hai chân của Kinh Thời Mẫn theo bản năng, tay cậu vuốt ve anh chốc lát, nâng hai chân anh vòng qua hông mình, thân thể cậu cũng dần rướn vào người anh, đáng lẽ đang là lúc dạy học, Bé Gấu Ngốc lại nộp bài ngay trong tiết học.
Phần bụng dán sát vào nhau, bụng của Đào Bách Chi và Kinh Thời Mẫn không giống nhau, bụng Kinh Thời Mẫn bằng phẳng, chỉ có chút lông tơ mỏng, đây là sinh lý bình thường của Omega, ngược lại bụng của Đào Bách Chi hơi có thịt, vì đang cong người nên nó hơi ép lại, không giống cơ bụng của những Alpha khác.
"Phù..." - Bé Gấu Ngốc đang vụng về làm dạo đầu, Kinh Thời Mẫn bỗng cười một tiếng, bụng anh hơi rung theo khiến Đào Bách Chi luống cuống.
"Tiên sinh..." - Cuối cùng cậu cũng chủ động mở miệng, Kinh Thời Mẫn thấy thú vị, nhéo nhéo thịt bụng cậu.
"Bé Gấu Ngốc." - Tiên sinh dùng giọng điệu cô cùng đứng đắn để gọi một cái tên chẳng thông minh chút nào.
"..." - Đào Bách Chi tủi thân cắn cắn xương quai xanh của Kinh Thời Mẫn: "Tiên sinh, em không ngốc."
Bé Gấu Ngốc có ngoan ngoãn đến đâu thì cũng là một con gấu.
Trong lúc nguy hiểm hoặc cần biểu đạt sự chiếm hữu, cậu sẽ là một con mãnh thú nhe răng nanh lộ móng vuốt.
"Tiên sinh..." - Bé Gấu Ngốc gọi anh, tiên sinh có ý nghĩa tôn kính, có nghĩa là bạn đời, còn có nghĩa là thầy. Kinh Thời Mẫn tự tay chỉ dạy Bé Gấu Ngốc, chẳng lẽ anh không phải tiên sinh của cậu sao.
Nghĩ đến từng tầng ý nghĩa của câu gọi này, cả người cậu vừa xấu hổ vừa nổi lên cảm giác khiến môi cậu khô nóng. Kinh Thời Mẫn cong eo dời nửa thân trên ra khỏi Đào Bách Chi, anh cúi người, vùi mặt vào gối.
Kinh Thời Mẫn vất vả lắm mới có thể hoàn hồn sau cơn khoái cảm: "Vậy sau này anh gọi em là bé cưng, được không?"
Bé Gấu Ngốc chôn mặt vào chăn, rầu rĩ đáp: "Dạ."
Tiên sinh thật là, quá quyến rũ.