Sức khỏe của Kim Thời Mẫn không tốt lắm, vận động một lát sẽ bị mệt, đọc sách một lát sẽ bị mệt, ngay cả việc ăn uống cũng phải khống chế nghiêm khắc, không thể ăn quá nhiều trong một bữa.
Nói thật, anh không có tầm mắt chuẩn xác ở lĩnh vực tài chính như Dư Chước, không có sức khỏe như Lâm Sương, không có tài năng khôn khéo bản lĩnh như Bạch Hi.
Thậm chí, có một khoảng thời gian, suy nghĩ của anh rất thiển cận, thiển cận đến mức có thể sống thêm ngày nào là được ngày đó.
Nhưng mà bỗng nhiên ba anh qua đời, trong một đêm trời đất xoay chuyển, Kim Thời Mẫn không có tầm mắt chuẩn xác, không có thể lực cường tráng cũng không khôn khéo bản lĩnh phải tiếp nhận một đống công việc mà ba mình chưa kịp hoàn thành trên công ty, không lâu sau đã mệt lử người.
Trước khi phân hóa, anh không hề nghĩ đến chuyện lập gia đình.
Lần đầu tiên đánh dấu tạm thời là lần đầu tiên anh nhìn thấy Đào Bách Chi, trái ngược với thân thể gầy yếu của anh, Đào Bách Chi cường tráng cao lớn hơn anh nhiều, anh rất ngưỡng mộ Đào Bách Chi có một thân thể khỏe mạnh, còn anh chỉ có thể yếu ớt nằm trên giường bị động tiếp thu đánh dấu tạm thời vụng về của Đào Bách Chi. Thể chất trái ngược khiến anh nảy sinh cảm giác khuất nhục ngay trong lần đánh dấu đầu tiên, anh cực kỳ hi vọng mình có thể trở thành một Alpha cường tráng.
Đánh dấu lần thứ hai, được pheromone của Alpha có độ xứng đôi cực cao rót vào tuyến thể, thân thể anh nổi lên phản ứng, giống như anh đang được một thứ gì đó ấm áo bao bọc toàn bộ cơ thể, anh chưa từng trải qua chuyện thế này, dường như nó khiến anh trở nên lo lắng.
Có lẽ là tham luyến, có lẽ là áy náy, cũng có lẽ anh chỉ muốn Đào Bách Chi ở lại bên mình, anh dùng cách trực tiếp nhất - tiền, để đưa ra lời mời sống chung với Đào Bách Chi.
Nhưng sau khi Đào Bách Chi dọn vào, anh lại không biết phải làm sao.
Anh không biết Đào Bách Chi là người thế nào.
Nếu tính tình cậu thoải mái hoạt bát, anh sẽ không ép buộc cậu quá.
Nếu tính tình cậu trầm lặng yên tĩnh, anh sẽ không quấy rầy cậu.
Anh không biết Đào Bách Chi thích làm gì.
Chỉ cần cậu đưa ra yêu cầu không quá đáng, anh sẽ cố gắng làm hết cho cậu.
Nhưng Đào Bách Chi không hề đòi hỏi gì cả, một tháng trôi qua, cậu chỉ ở yên trong nhà không đi đâu cả, chỉ biết phóng thích pheromone, vừa nhìn thấy anh đã rất khẩn trương y như một chú gấu ngốc nghếch khó thấu hiểu.
Đưa Bé Gấu Ngốc về nhà là quyết định đúng đắn, cứ coi như bỏ tiền chữa bệnh ra mua một cái máy điều hòa vị trà gừng đi, mỗi ngày khi về nhà, trong nhà sẽ tràn ngập mùi trà gừng của Bé Gấu Ngốc khiến anh luôn trong trạng thái yên tâm thả lỏng và thoải mái.
Lần thứ ba đánh dấu tạm thời xong, vì công việc dồn lại quá nhiều nên anh đành gọi trợ lý đến nhà tăng ca, Đào Bách Chi nấu trà gừng cho anh, Omega rất dễ nảy sinh tính nghiện với những món ăn giống với mùi vị của Alpha của mình, khi Dư Chước đang đánh giá Đào Bách Chi, khi anh vô tình bật thốt ra cái tên 'Bé Gấu Ngốc', anh biết, có gì đó đã thay đổi rồi.
Lần đầu tiên đánh dấu hoàn toàn, thực ra anh cũng rất lo lắng.
Sao lại không lo được, anh lo muốn chết luôn ấy.
Sau khi nghe đề nghị của bác sĩ, Kinh Thời Mẫn đã chuẩn bị kỹ tâm lý sẽ được Bé Gấu Ngốc đánh dấu hoàn toàn, cũng có thể anh đã mong chờ được Bé Gấu Ngốc đánh dấu hoàn toàn từ lâu rồi. Từ khi chưa nắm tay cậu được mấy lần, Kinh Thời Mẫn đã đọc hết số tư liệu học tập, giả vờ như mình là người thành thục kinh nghiệm phong phú, học cách tự khuếch trương tự an ủi, chỉ dẫn Alpha ngây thơ này cách đánh dấu hoàn toàn thế nào.
Khi thành kết, anh nghĩ, so với cách gọi Bé Gấu Ngốc, gọi cục cưng sẽ thân mật hơn.
Bé Gấu Ngốc sẽ dùng phương pháp vụng về để thể hiện sự chiếm hữu trước Alpha khác, từ trà gừng đến canh thịt viên cẩu kỷ tử, sao anh lại không nhận ra hành vi giấu đầu lòi đuôi của Bé Gấu Ngốc được, anh ăn mấy viên thịt, rồi múc hết cẩu kỷ tử ra ngoài.
Thực ra trước khi phân hóa anh cũng đã rất kén ăn, không ăn cẩu kỷ tử.
Đêm đó, Bé Gấu Ngốc mang cho anh một chén canh, nói là canh thuốc.
Mấy năm gần đây Kim Thời Mẫn uống không ít thuốc, nghe thấy chữ thuốc là buồn nôn, nhưng ánh mắt Bé Gấu Ngốc vừa nhiệt tình vừa chân thành như đang sợ bị anh từ chối.
Cuối cùng anh vẫn uống hết chén canh đó.
Còn đồng ý sau này sẽ cho cậu làm canh thuốc mỗi ngày.
Cũng không phải canh thuốc của Đào Bách Chi có công dụng đặc thù gì, chỉ là trước kia thức ăn của anh nếu không phải thanh đạm thì là sặc mùi thuốc, bây giờ bỗng được ăn những món có mùi vị khác, đắng cũng được, ngọt cũng được, chua hay cay cũng đều được, từ trứng gà đắng nhẹ đến cơm trắng dẻo chan canh, từ miếng sườn đẫm vị đến quả xoài thơm ngọt, từ bánh quy muối biển bánh ngô, ngày nào anh cũng mong chờ không biết Bé Gấu Ngốc nấu canh thuốc và đồ ăn gì cho mình, dường như kể tử khi có Bé Gấu Ngốc, cuộc sống của anh có thêm một tia hi vọng tiếp tục sống tốt.
Anh dạy Đào Bách Chi cách chỉnh video thực ra là có tâm tư riêng, lần đầu tiên anh ngồi trong lòng Đào Bách Chi mà không phải khi làm tình, cả người cậu rất mềm mại như khiến anh rơi vào cơn mơ thơm mùi trà gừng. Bàn tay to của Đào Bách Chi nắm lấy tay anh, cùng thao tác nhấn chuột cắt ghép. Lúc ấy anh đang nghĩ gì anh cũng không còn nhớ nữa, xong xuôi anh xem lại video mình dạy Đào Bách Chi mới nhận ra mình dạy cậu cũng không đến nỗi nào.
Nhưng mà, Bé Gấu Ngốc không để lộ mặt trong video, anh tắt điện thoại, đi đến cửa phòng bếp nhìn lén Bé Gấu Ngốc một cái.
Video cắt ghép chỉnh sửa đầu tiên hơi mất thời gian, Bé Gấu Ngốc lập tức quay video thứ hai. Toàn bộ quá trình nấu canh cậu không nói một lời, chỉ có tiếng vang thanh thúy từ đũa thìa vào chén bát, trên mặt cậu có nụ cười, đáy mắt cậu có tia sáng ngời.
Cảm giác được Kinh Thời Mẫn đang nhìn, Đào Bách Chi ngẩng đầu nhìn về phía anh, nói anh ra bàn ăn ngồi chờ.
Nhưng Kinh Thời Mẫn lại muốn nhìn cậu nấu cơm, cho nên từ chối. Không ngờ Đào Bách Chi tạm dừng camera, rất tự nhiên bế anh lên, Kinh Thời Mẫn vừa ngồi xuống, Đào Bách Chi lập tức chạy về phòng bếp với cái cổ đỏ bừng.
Có thể là đồ ăn sắp nhũn, có thể do tim đập quá nhanh.
Kinh Thời Mẫn dùng tay che mặt lại, rồi anh cẩn thận thu hồi pheromone vị Coca vừa bị anh phóng thích quá đà.
Ngày sinh nhật 23 tuổi của anh, anh vừa tan làm đã thấy xe nhà mình đậu trước cửa, Bé Gấu Ngốc ngồi trong xe, mang đồ ăn còn nóng đến đón anh về nhà.
Bé Gấu Ngốc đút cho anh từng miếng, anh cũng há miệng ăn từng miếng.
Giống như một đôi bạn đời thực sự.
Vì sức khỏe không tốt, người trong nhà không quá nghiêm khắc với anh, chỉ hi vọng anh có thể bình an sống sót, dạy anh thành một người khiêm tốn không tranh giành ai cái gì.
Đối với Đào Bách Chi, một chút áy náy ban đầu đã biến thành chiếm hữu, thời gian dần trôi đi, còn có thêm cả sự dịu dàng nhiệt tình đối với người thương.
Nhưng sức khỏe của anh vẫn cứ không tốt hơn, dù thích đến đâu cũng không thể nói hết tâm tư của mình, lúc đánh dấu tạm thời, lúc đánh dấu hoàn toàn có thể giảm bớt mệt nhọc cho anh, nhưng chỉ là biện pháp trị ngọn không trị gốc. Anh sợ mình và Đào Bách Chi sẽ có kết cục như ba mẹ mình, Bé Gấu Ngốc ngốc nghếch như thế, nếu một ngày nào đó anh không còn nữa, Đào Bách Chi phải làm sao đây...