Một bên này, trong lòng Cố Diễm phiền não vô cùng, thậm chí đã sớm nảy sinh sát ý với thiếu niên. Nhưng mà y không biết bên kia, bọn người Dương Sóc đang nhìn một cái “màn hình” đến xuất thần.
Đó là hai giờ sau khi Dương Sóc cùng bọn Trương Quân “hội hợp” lại, hơn hai giờ tìm kiếm đường ra, nhưng không có gì bất ngờ, không có kết quả. Trong lòng Dương Sóc cũng có chút phiền, nhiều nhất là lo lắng cho Cố Diễm.
Hắn biết rõ, bản thân rơi vào đây người lo lắng nhất nhất định là Cố Diễm, không biết Cố Diễm sẽ vì mình mà làm ra chuyện điên cuồng gì, có làm bị thương đến bản thân y hay không. Trường hợp sau, là điều hắn sợ nhất.
Trọng trách cả đời hắn muốn nhất chính là bảo vệ tốt bản thân, bảo vệ tốt Cố Diễm, nhất là Cố Diễm, người mình yêu, hắn không muốn đối phương chịu bất luận chút thương tổn nào! Nhưng hiện tại hắn không cách nào liên hệ với đối phương.
Cho nên, trong lòng Dương Sóc phiền não, mà vừa lúc này, trong không gian bỗng dưng xuất hiện một cái “màn hình”, “màn hình” kia trôi nổi giữa không trung, khó hiểu lại đột nhiên xuất hiện, vô cùng quỷ dị, khiến mọi người giật nảy mình.
Khi “màn hình” kia xuất hiện vẫn là một mảnh đen sì, nhưng lại khiến cho bọn người Dương Sóc đề cao cảnh giác, hơn nữa hắn cùng Trương Quân đồng thời công kích về phía “màn hình”, nhưng mà vô dụng, “màn hình” kia ngang nhiên bất động tồn tại, toàn bộ công kích đánh trên mình nó cũng không khiến nó lay động mảy may.
Đương khi bọn người Dương Sóc buông tha việc công kích, nhưng vẫn đề phòng như cũ, “màn hình” đen sì kia lại phát ra nội dung, giống như xem tivi vậy, bên trong xuất hiện một bãi cỏ xanh nhạt, dòng suối nhỏ trong veo, sau đó là thiếu niên xinh đẹp. Thiếu niên đi chân trần dẫm nát trên đồng cỏ, tiếng cười vui sướng phiêu đãng phát ra, khiến ba người đều cho rằng mình nhìn thấy Tinh Linh trong truyền thuyết.
Thiếu niên kia thỉnh thoảng xoay người hái hoa trên đồng cỏ, tính tính trẻ con thổi tan cánh hoa, nhìn cánh hoa bay lượn đầy trời. Có khi cánh hoa bay xuống trên đỉnh đầu thiếu niên, cậu sẽ bắt lấy thả vào lòng bàn tay, mân mê cái miệng nhỏ, thổi tan cánh hoa, một màn lại một màn, hồn nhiên lại hấp dẫn, khiến ánh mắt người ta nhịn không được dõi theo thiếu niên như Tinh Linh kia.
Hình ảnh trong màn hình duy mỹ như vậy, hài hòa như vậy, phong cảnh mỹ lệ, thiếu niên xinh đẹp như Tinh Linh, không có thây ma, chỉ có hòa bình. Một màn lại một màn tốt đẹp như vậy…
Trương Quân kinh ngạc há to miệng, “Đây là xảy ra chuyện gì, là cảm động và nhớ nhung chúng ta ở đây quá nhàm chán, cho nên mở chút điện ảnh cho chúng ta xem sao? Hơn nữa đó là nơi nào vậy, xinh đẹp như vậy, còn có thiếu niên này, oắt đờ, nếu đi làm minh tinh truyền hình liền có thể một lần là nổi tiếng nha!”
Liễu Phi Dương liếc đối phương một cái, thần sắc có chút ngưng trọng, “Hình ảnh không hiểu ra sao xuất hiện có chút quỷ dị, mọi người cẩn thận một chút. Người này… cũng không biết có phải là người thật hay không.”
Dương Sóc cũng đang hoài nghi vấn đề này, thiếu niên này không phải người thật, chính yếu nhất là, màn hình này xuất hiện có ý nghĩa gì. Không có khả năng thật là do sợ bọn họ bị vây ở đây nhàm chán?
Mà hơn mười phút sau khi thiếu niên này xuất hiện, bỗng nhiên, không trung bên trên màn hình chấn động một chút, sau đó, lại một bóng người xuất hiện. Ba người Dương Sóc nhất thời chăm chú nhìn chằm chằm hướng người xuất hiện trên không trung kia, người nọ từ không trung rơi xuống, rớt trên đồng cỏ, xem bộ dáng là hôn mê, nhưng gương mặt đó… sắc mặt ba người nhất thời đều thay đổi. Cố Diễm! Dĩ nhiên là Cố Diễm!
Dương Sóc theo bản năng vọt tới màn hình, nhưng hắn không biết bay, đương nhiên là với không tới màn hình giữa không trung, dị năng thực vật hiện tại trừ kéo duỗi vài cành cây ra bên ngoài thì căn bản không thể làm gì khác, công kích vừa rồi hắn cùng lắm là làm phụ trợ, hơn nữa vẫn như cũ không cách nào bắt liên lạc với không gian. Hắn nương dọc theo cành cây bắt lấy Cố Diễm trên màn hình, cành đến trước mặt Cố Diễm, nhưng không gặp bất luận cảm xúc thực nào.
Môi Dương Sóc mím chặt lại, mà đúng lúc này, cành cây hắn phát ra vậy mà nhanh chóng héo rũ, lại sau đó, tinh thần lực một mảnh hư không, hiển nhiên là dùng hết năng lượng rồi.
Dương Sóc thở sâu hít vào một hơi, thu hồi cành cây, chỉ dùng ánh mắt gắt gao nhìn màn hình trên không trung chằm chằm.
Trong tay Liễu Phi Dương cầm lấy đại đao, đó là dùng để tự bảo vệ mình, vừa rồi khi công kích màn hình anh ta không thể giúp một tay, hiện tại nhìn màn ảnh, anh ta nghĩ nghĩ, sau đó ném đao lên, nhưng tận lực tránh đi vị trí Cố Diễm, dù sao phạm vi màn hình khá lớn, đủ để bọn họ lựa chọn công kích xó xỉnh nào đó.
Đao đánh tới màn hình, màn hình lay động một chút cũng không có, vẫn yên lành ở nơi đó, mà đại đao tức thì từ không trung rơi xuống, Liễu Phi Dương cũng không tận lực đón lấy.
Thần sắc Dương Sóc bắt đầu tâm tình không ổn định, vừa đến đây tinh thần ý thức của mình một chút đều không dùng được, không cách nào liên hệ với không gian, dị năng thực vật không thể dùng, hơn nửa canh giờ sau hắn mới có thể sự dụng dị năng thực vật đơn giản nhất là kéo dài cùng buộc chặt, nhưng hiệu quả công kích rất kém cỏi, mà bây giờ, năng lượng của hắn tiêu hao hết sạch, mặc dù còn có thể dùng, chỉ sợ cũng không làm gì được cái màn hình quỷ dị này.
Hơn nữa, xuất hiện chẳng qua là màn hình, cũng không phải bản thân Cố Diễm. Nhưng mà, Cố Diễm xuất hiện trong màn hình, ít nhất đại biểu Cố Diễm… cũng đã tiến vào rồi! Chẳng qua không biết Cố Diễm bị đưa đi nơi nào. Mà địa phương trong màn hình đến tột cùng là nơi nào. Hắn cũng không quên trong màn hình còn có một thiếu niên đẹp như Tinh Linh tồn tại. Thiếu niên kia, nếu chẳng qua là xuất hiện trong phim ảnh, có lẽ hắn sẽ thưởng thức, nhưng nếu như xuất hiện ở thời điểm này, hắn không cách nào không nghi ngờ.
Thiếu niên dù có xinh đẹp đi nữa, tuy đẹp như Tinh Linh, nhưng mà xuất hiện quá quỷ dị, cũng không biết sẽ tạo thành thương tổn với Cố Diễm hay không, hơn nữa hiện tại Cố Diễm còn đang hôn mê!
Nắm tay bên hông Dương Sóc nhịn không được nắm chặt hơn, ước chừng cảm giác được Dương Sóc lo lắng, bên trong màn hình, mí mắt Cố Diễm vậy mà có chút giật giật, có dấu hiệu tỉnh lại.
Ba người Dương Sóc lập tức bình tĩnh nhìn qua, bọn họ nhìn thấy Cố Diễm chậm rãi tỉnh dậy, tâm tình phức tạp từ mờ mịt đến đề phòng, từ đề phòng đến lo lắng, phiền não… nhìn đối phương đi đến bên dòng suối nhỏ… sau đó, thiếu niên xuất hiện.
Sau đó, giống như xem phim, bọn họ nhìn Cố Diễm cũng thiếu niên bên trong màn ảnh từng ly từng tý.
Khi Cố Diễm muốn bóp chết thiếu niên, khi thiếu niên bị đẩy ngã, khi quần áo thiếu niên nửa thân trần, khi thiếu niên ủy khuất vô tội…
Hai tay bên hông Dương Sóc luôn nắm lại thật chặt, ba người Dương Sóc nhìn màn ảnh, ánh mắt hầu như không chớp cái nào. Mà lúc này trong màn hình, Cố Diễm và thiếu niên lại cùng nhau khởi hành.
Trương Quân nhìn xem, xấu xa bật cười ha ha, “Dương Sóc, Cố Diễm thật không biết thương hương tiếc ngọc nha, thiếu niên xinh đẹp như vậy, cậu ta cư nhiên xuống tay được, bộ dáng quần áo nửa lộ, gương mặt lại như vậy… hắc hắc…” Cậu ta nói lời này là muốn điều tiết bầu không khí thoạt nhìn có chút quỷ dị, nhưng mà… A…
Có vẻ lời kia cũng không phải thứ tốt gì, sắc mặt Dương Sóc không đẹp lên chút nào.
Tên ngu ngốc này! Liễu Phi Dương thầm mắng một tiếng, thật không biết nói gì với Trương Quân mới tốt. Mặc cho ai nhìn thấy bên cạnh người yêu của mình có một chàng trai mọi cử động đều mị hoặc vô hình, tâm tình đều không cảm thấy thoải mái đi? Dù là người mình yêu không có nửa điểm dấu hiệu trật đường rây, nhưng mà… vẫn sẽ không thoải mái!
Tình nhân độc chiếm dục luôn rất mạnh, tên Trương Quân ngu ngốc này, nói chuyện cũng không nhìn trường hợp.
Trương Quân thấy Dương Sóc không để ý cậu ta, sắc mặt còn rất khó coi cũng biết mình nói sai, nhưng lại không dám nói thêm gì, bởi sợ nhiều lời nhiều sai, chỉ có thể vô tội nhìn Liễu Phi Dương, hy vọng đối phương có thể giúp đỡ chút.
Liễu Phi Dương nhận được ánh mắt cầu cứu của Trương Quân, ở trong lòng thở dài, suy tư chút mới mở miệng nói: “Cố Diễm hiển nhiên cũng bị vây khốn, không biết cậu ta ở chỗ nào.”
Bọn họ cũng biết Cố Diễm muốn ra ngoài, muốn tìm Dương Sóc, màn hình không chỉ có hình ảnh, còn có thể phát ra âm thanh, cho nên, y đối thoại cùng thiếu niên bọn họ đều nghe không sót một chữ. Hiện tại chuyện Cố Diễm muốn làm nhất sợ là chỉ có tìm Dương Sóc, nhưng tình huống không lạc quan. Thiếu niên kia nói cái gì biên giới rừng rậm, cũng không biết đó là địa phương gì, dù cho tìm đến đó, không đề cập tới biên giới rừng rậm nguy hiểm, ai có thể bảo chứng, ra khỏi biên giới rừng rậm Cố Diễm có thể rời đi nơi đó, thuận lợi tụ hợp với bọn họ?
Vấn đề này, e là không phải Cố Diễm không nghĩ tới, nhưng mà, không thử một lần, làm sao biết được đáp án.
Làm, chung quy so với cái gì cũng không làm tốt hơn, ít nhất làm thì có hy vọng. Không làm, hy vọng gì cũng không có.
Dương Sóc thở sâu hít vào một hơi, chậm rãi rũ xuống mí mắt, không hề nhìn chằm chằm màn hình nữa. Hắn thoáng quay đầu, nhìn về phía Liễu Phi Dương, “Cậu thấy thế nào?”
Liễu Phi Dương nhíu nhíu mày, lắc đầu, “Tôi cũng không biết. Nhưng mà, kết giới này, nhất định có người điều khiển, cũng không biết người kia để chúng ta nhìn màn ảnh này là có ý gì.”
“Có người…” Màu mắt Dương Sóc thâm trầm, “Thì có hy vọng khơi thông.”
Liễu Phi Dương dừng một chút, anh ta hiểu được ý Dương Sóc, nhưng lại không ôm hy vọng gì. Thời điểm anh ta cùng Trương Quân bị nhốt ở chỗ này cũng không phải chưa từng gầm rú, nhưng cho tới nay không có nửa điểm đáp lại.
Người núp trong bóng tối kia cũng không hiểu đang có chủ ý gì, chuyện làm ra càng ngày càng quỷ dị.
Trương Quân do dự một chút, vẫn nói: “Tôi cùng Phi Dương thử qua rất nhiều biện pháp, mắng chửi người, uy hiếp, khích tướng, nhưng không ai để ý tới. Có điều… sau khi cậu đến cái màn hình này mới xuất hiện, nói không chừng lời của cậu có tác dụng.” Nhưng trong lòng cậu ta cũng không ôm bao nhiêu kỳ vọng, cậu ta cảm thấy người núp trong bóng tối rất biến thái, mà loại hình này bình thường không thể dùng ý tưởng của người thường để suy xét.
Dương Sóc hơi mím môi, thần sắc bình tĩnh, mặc kệ có hy vọng hay không, chung quy phải thử một chút.
Trong lòng suy tư nên mở miệng thế nào, một lát sau, Dương Sóc mới lạnh lùng nhìn về phía màn hình, “Ta biết rõ mi núp trong bóng tối quan sát chúng ta, mi để chúng ta nhìn thứ này là muốn làm gì? Cảm thấy thú vị?”
Không có chút đáp lại, Dương Sóc cũng giống như không thèm để ý, tiếp tục nói: “Muốn khiến chúng ta lo lắng, mi muốn thấy biểu tình gì của chúng ta, đuổi theo hỏi người thiếu niên kia là ai, nóng nảy muốn rời đi? Mi làm những chuyện này, thật là có chút khiến người ta nhìn không thấu, sẽ không phải… là bóng ma tâm lý gì đó đi? Cho nên mới có hứng thú ác độc như vậy.”
Trong không khí vẫn im lặng, nhưng tuyệt đối không phải ba người Dương Sóc ảo giác, bọn họ cảm thấy trong vô hình nhận được một luồng áp lực, áp lực kia không biết xuất hiện thế nào, giống như xuyên thấu qua không khí có người gây áp lực cho bọn họ, nhưng mà, bọn họ không nhìn thấy bất luận hình dạng gì của kẻ địch.
Mặc dù nhìn không thấy, ít nhất điều này đại biểu một sự kiện, đó chính là lời Dương Sóc nói đã có ảnh hưởng đến người núp trong bóng tối kia! Bởi sinh ra ảnh hưởng, cho nên bọn họ mới có cảm giác áp lực.
Vì vậy, Dương Sóc tiếp tục lạnh băng nói: “Mà bình thường chỉ có kẻ không chiếm được mới làm chuyện nhàm chán như vậy, mi chắc không phải là từng bị người ta vứt bỏ, cho nên muốn làm cái thí nghiệm người yêu gì đó đi? Mi muốn cho chúng ta xem cái gì hử? Chẳng lẽ muốn cho chúng ta xem chuyện người yêu mình chịu không được hấp dẫn mà đi trật đường rây? Chỉ bằng một thiếu niên không hiểu chui ra từ đâu, cái này cũng quá đơn giản đi? Chỉ số thông minh của ngài đây thật sự cần chờ bàn bạc lại đó!”
Dương Sóc nói lời này xong, cái loại cảm giác áp lực tăng thêm vài phần, lúc này đây, ba người bọn họ đều cảm giác được rõ ràng không khí quanh thân dường như đang vặn vẹo, mà hô hấp của ba người đồng thời đều có cảm giác hít thở không thông. Trương Quân cùng Phi Dương kinh ngạc đưa mắt nhìn nhau, trong đó Trương Quân còn nhảy hai bước đến bên cạnh Liễu Phi Dương, nắm chặt tay đối phương, bọn họ không thể nói chuyện, sợ phá đi chuyện hiện tại Dương Sóc thành công tạo ra ảnh hưởng, cho nên chỉ có thể dùng ánh mắt thăm hỏi người bên cạnh, muốn biết đối phương có sao không. Bởi Liễu Phi Dương là người bình thường, còn bọn họ tốt xấu gì còn có dị năng.
Nhìn thẳng vào ánh mắt quan tâm của Trương Quân, Liễu Phi Dương chẳng qua là trầm mặc lắc đầu, dùng ánh mắt ý bảo đối phương đừng lo lắng. Mà cái loại cảm giác hít thở không thông này không hề kéo dài, ước chừng hơn mười giây sau, bầu không khí khôi phục yên tĩnh, bình lặng giống như nước đọng. Dương Sóc tiếp tục nói chuyện, nhưng về sau bất luận hắn nói cái gì, không khí đều vô cùng bình tĩnh, phảng phát như người kia… đã không ở đó nữa rồi…
Tiếp tục nói nửa giờ, Dương Sóc rốt cục đình chỉ. Mày nhăn chặt, hắn nhìn về phía màn hình, nơi đó, Cố Diễm cùng thiếu niên vẫn còn chạy đi…