Nếu lúc đó cậu ta cũng bằng lòng nói những điều này với mình thì tốt rồi.
Khương Tiêu luôn tự nhắc nhở bản thân đừng nghĩ về chuyện quá khứ, đã hai đời rồi, hối hận hay tiếc nuối cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Thế nhưng con người ta khó mà kiểm soát bộ não của mình. Anh càng cố gắng không nghĩ tới, tư duy sẽ càng chạy đi đâu đâu.
Anh nghĩ có lẽ khi đó mình rất tự ti, trong một mối quan hệ, cảm thấy tự ti là một dấu hiệu xấu. Anh thấy bản thân và Lận Thành Duật là người thuộc hai thế giới. Anh sẽ mãi mãi phải trông lên cậu ta như vậy, rất mệt mỏi.
Hiện giờ Lận Thành Duật lại sẵn lòng nói với mình những điều này. Cậu ta bước từ trên bậc thang cao xuống, nhìn qua như một người hãm sâu trong chốn hồng trần, vì tình yêu mà tình nguyện rơi vào cát bụi. Cậu ta vốn có thể không cần phải như vậy, nhưng chậm một bước mãi là chậm một bước thôi.
Để bản thân thôi nghĩ tiếp, Khương Tiêu bắt đầu dời sự chú ý. Anh dụi mắt, kéo mình về lại chuyện công việc.
Những điều đang bàn rất hữu ích. Nhắc đến chuyện kinh doanh, anh không muốn nghĩ đến tình cảm.
Ba người ngồi bên bàn đều đã, hoặc từng là nhà lãnh đạo công ty, mặc dù họ làm trong những lĩnh vực khác nhau nhưng về mặt quản lý công ty lại có nhiều điểm chung đáng thảo luận.
Khương Tiêu cũng có kinh nghiệm của bản thân, hiểu người khéo dùng người. Anh là một ông chủ, vì vậy cũng phải có trách nhiệm với các nhân viên của mình. Chưa dám nói đến những mặt khác, chỉ tính đời trước thôi thì trong mấy năm cận kề đóng cửa, cũng không có mấy công nhân viên ở nhà máy anh chủ động rời đi.
Từ cơ chế khen thưởng đến thăng chức, để Vô Hạn Ưu Tuyển phát triển đến giờ, ngoài ý tưởng và sự kiên định chịu khó của Khương Tiêu, việc ổn định cơ cấu nhân sự và tập hợp lực lượng công nhân viên chung sức tiến về phía trước cũng đóng vai trò rất quan trọng.
Khi nói đến lĩnh vực mình am hiểu, thần thái anh trở nên sáng láng.
Khương Tiêu nói gì Lận Thành Duật cũng nghiêm túc lắng nghe. Thú thực, hôm nay lòng y cũng ngổn ngang trăm mối.
Đời này ở bên Khương Tiêu lâu đến vậy, từ lớp 9 đến năm ba Đại học, sáu năm, mỗi lần y cho rằng bản thân đã hiểu Khương Tiêu lắm rồi thì ngay sau đó, y sẽ lập tức tìm thấy niềm vui bất ngờ mới toanh từ người này.
Chẳng hạn như Khương Tiêu mặc vest rất đẹp, hay là Khương Tiêu có tư duy quản lý chính xác cùng cách bồi dưỡng nhân tài của riêng mình. Trần Lãng và Từ Lượng ở phòng ký túc xá là ví dụ điển hình, so với lúc mới lên Đại học, hai người kia bây giờ đã thay đổi nghiêng trời lệch đất, đồng thời vô cùng gắn bó với Khương Tiêu.
Khương Tiêu khác với y và Phó Nhược Ngôn. Cả hai đời anh đều lăn xả từ tầng chót vươn lên, tự mình trải nghiệm và lĩnh hội kinh nghiệm xã giao cũng như kinh doanh. Mài giũa qua hai đời, anh nhìn nhận vấn đề từ một góc độ khác, để lại không ít bài học.
Mỗi lần nhận ra điều này, Lận Thành Duật đều không khỏi hối hận.
Vì sao đời trước mình không phát hiện chứ. Không chuẩn bị quần áo cho người yêu, không ngồi lại cùng nhau tâm sự chuyện công việc và cuộc sống, không quan tâm xem Khương Tiêu nghĩ gì.
Khương Tiêu tốt lắm, thực tế anh ấy còn tốt hơn cả tưởng tượng của mình.
Giờ đây y không phải là người duy nhất ở bên Khương Tiêu nữa.
Trò chuyện hợp ý nhau về cả công việc và cuộc sống là một chuyện hiếm có.
Phó Nhược Ngôn cũng thích nghe anh nói. Khương Tiêu nói không nhanh không chậm, quen lấy vài ví dụ làm bằng chứng. Hắn có thể nhìn ra từ trong đó một số chuyện quá khứ của Khương Tiêu mà hắn không biết được.
Càng biết nhiều càng thích người này hơn.
Bọn họ nói chuyện suốt buổi chiều như đang tham dự một bữa tiệc trà. Trong bữa tiệc, Khương Tiêu chuẩn bị một bình trà hoa quả. Hôm nay anh không dư thời gian làm điểm tâm ngọt nhưng hôm qua đã nướng ít bánh quy tròn nhỏ, bảo quản cẩn thận nên hôm nay ăn vẫn giòn xốp ngon miệng.
Lên được phòng khách, xuống được nhà bếp; giỏi việc công, đảm việc nhà. – Phó Nhược Ngôn nghĩ – Khương Tiêu mà ở bên mình mãi mãi thì tốt rồi.
Con người luôn thích được nước lấn tới. Trước kia chỉ muốn Khương Tiêu ở bên mình, giờ lại mong đối phương chỉ ở bên mình mình, chỉ đối xử với mình mình tốt như vậy thôi là tốt rồi.
Lận Thành Duật càng ngày càng trở nên lóa mắt.
Hôm nay, tâm tư mỗi người một khác, suy nghĩ nơi đáy lòng rẽ qua vòng lại không biết thành hình dạng gì rồi.
Đặc biệt là Phó Nhược Ngôn, hắn thấy lo lắng hơn hẳn.
Hắn thích Khương Tiêu.
Đây là chuyện không thể nghi ngờ.
Mới đầu chỉ thấy thú vị, sau đó bắt đầu khó chịu trước sự tồn tại của Lận Thành Duật, sau nữa thì chỉ cần Khương Tiêu ở đây là ánh mắt hắn lập tức tự động di chuyển theo đối phương, trong lòng có niềm yêu thích, ham muốn chiếm hữu và nỗi thấp thỏm lo âu khó nói nên lời.
Hắn chưa từng thích một người thế này, càng không cảm nhận được sự sắc bén do kẻ gọi là tình địch mang lại. Tuy nhiên bây giờ xem Khương Tiêu rõ là chưa muốn yêu ai, bình thường lơ đễnh nhắc tới, cậu ấy cũng tỏ ra khá bài xích.
Phó Nhược Ngôn nghĩ tới nghĩ lui, song không dám cất lời.
Suy cho cùng, hắn không còn là thiếu niên lỗ mãng nữa. Đổi lại thành Phó Nhược Ngôn bé hơn vài tuổi, chưa trải qua những chuyện kia thì khi phát hiện mình thích Khương Tiêu, hắn sẽ tỏ tình ngay. Phó Nhược Ngôn của bây giờ sẽ không làm vậy, hắn muốn nhiều hơn.
Hắn biết Khương Tiêu từng yêu một cậu bạn hồi cấp ba. Về sau chia tay, đối phương ra nước ngoài, Khương Tiêu cũng tới Lệ Thị học Đại học, cắt đứt liên hệ hoàn toàn, chia tay cũng khá gượng ép. Lúc nghe được tin này, hắn không biết nên vui hay lo.
Khương Tiêu thích nam, hiện giờ cậu ấy lại đang độc thân, đây là một chuyện rất tốt. Thế nhưng người nặng tình như cậu ấy đâu dễ đổi thay tình cảm đến vậy.
Hắn nghĩ: Liệu Khương Tiêu có còn nhung nhớ người kia không? Hay thực sự do bận học tập làm việc quá nên tạm thời chưa định yêu đương?
Mối quan hệ của mình và Khương Tiêu đang khá tốt đẹp. Hắn còn lo nói xong không giữ nổi mối quan hệ này nữa, trái lại sẽ khiến hai người xấu hổ.
Mặc dù Khương Tiêu đối xử với mình rất tốt nhưng cậu ấy quả thực không có tâm tư vào phương diện kia.
Quan trọng hơn là khoản nợ rối mù kia của hắn vẫn chưa được xâu chuỗi rõ ràng, thân phận hiện tại là nhân viên của Khương Tiêu, cùng lắm là một người bạn. Nếu muốn hẹn hò với Khương Tiêu thật thì... Phó Nhược Ngôn đặt tay lên ngực tự hỏi... chưa chắc hắn đã có được tư cách này.
Hắn phải lo chuyện gia đình kiểu gì đây? Phó Tông Lâm biết liệu có làm gì Khương Tiêu không? Cặp đôi đồng tính đối diện với áp lực xã hội phải làm sao bây giờ? Lỡ Khương Tiêu gặp vấn đề trong công việc, hắn có thể giúp được thật sao?
Khi người trưởng thành thích một người thì phải phụ trách tính toán quy hoạch thật tốt cuộc sống về sau, đem đến cho đối phương đủ cảm giác an toàn và ổn định.
Hôm nay so sánh với Lận Thành Duật xong, lòng Phó Nhược Ngôn càng thêm nặng nề.
Lận Thành Duật thành công trong sự nghiệp, thậm chí cậu ta còn suy tính ổn thỏa tình hình gia đình —— Phó Nhược Ngôn từng gặp Nhạc Thành ở bên Khương Tiêu, thái độ của Nhạc Thành với Khương Tiêu rất hòa nhã, về cơ bản đã đại diện cho thái độ của nhà họ Lận với Khương Tiêu.
Lận Thành Duật đã chuẩn bị tốt tất cả, ngoại trừ việc không cách nào chuẩn bị là Khương Tiêu không thích cậu ta.
Vì Khương Tiêu, Phó Nhược Ngôn dứt mình khỏi trạng thái suy sụp, nghĩ rằng mình không thể sống như trước. Cũng vì Khương Tiêu, hắn bắt đầu suy tính cho tương lai.
Chắc chắn hắn phải trở thành người xứng đôi với Khương Tiêu, ít nhất không thể kém Lận Thành Duật được.
Tối đó, hắn và Lận Thành Duật cùng rời khỏi nhà Khương Tiêu. Cả hai đều không muốn đối phương chiếm được một cơ hội trong nhà anh. Sau khi rời khỏi, đôi bên đồng thời trừng mắt, lườm đối phương một phát.
Trước thềm Hội chợ Thâm giao, Khương Tiêu rất mừng khi phát hiện Phó Nhược Ngôn đã hoàn tất thủ tục quay lại trường, chính thức đi học trở lại.
Hắn vốn vì chuyện riệng mà chủ động xin tạm nghỉ nên thủ tục quay lại trường cũng đơn giản. Khương Tiêu đang học kỳ II năm ba Đại học, Phó Nhược Ngôn cũng tạm nghỉ vào kỳ II năm ba Đại học. Do đó, hai người họ trở thành bạn cùng lớp.
"Được đấy." Hắn bằng lòng quay lại trường khiến Khương Tiêu rất vui mừng: "Sau này chúng ta có thể đi học cùng nhau rồi."
Quả đúng là vậy, sau khi đi học trở lại, hai người có thêm rất rất nhiều thời gian bên nhau.
Lúc đi học, ba người Khương Tiêu – Phó Nhược Ngôn – Lận Thành Duật thuộc lớp Quản lý này chỉ thích ngồi cùng nhau, thực sự tạo nên một cảnh đẹp sáng ngời.
Năm ba không còn nhiều môn, Khương Tiêu lại thường xuyên xin nghỉ. Môn nào anh không học thì Lận Thành Duật và Phó Nhược Ngôn cũng sẽ không tới. Vì vậy chỉ cần ba người họ đi học là lớp học luôn kín chỗ.
Rất nhiều bạn học không phải sinh viên trong lớp, cứ nhìn họ đăm đăm rồi chụm tai nói nhỏ.
Trong ba người, Khương Tiêu được hoan nghênh nhất. Lận Thành Duật lạnh nhạt với người ngoài, Phó Nhược Ngôn giữ thái độ tốt hơn chút nhưng cũng kiệm lời với người không thân.
Chỉ Khương Tiêu bắt đầu kinh doanh từ trường học là quen biết rất nhiều người, còn nhớ được tên để chào hỏi một tiếng. Anh không kiêu ngạo gì, đẹp trai lại hay cười, đối xử với ai cũng rất tốt, luôn đem đến cho người ta cảm giác rằng người này rất gần gũi với mình.
Phó Nhược Ngôn về trường mới cảm nhận được sâu sắc rằng Khương Tiêu được chào đón đến nhường nào, rõ hơn hẳn trên sân kinh doanh. Vào group sinh viên – nơi không kiêng kỵ bất cứ điều gì sẽ thấy bài thổ lộ với Khương Tiêu hiện lên cuồn cuộn không dứt.
Điều đó khiến hắn càng lo lắng hơn.
Người không vui duy nhất khi Phó Nhược Ngôn đi học lại chính là Lận Thành Duật.
Bởi vì vẻ mặt khao khát Khương Tiêu của người này quá rõ rệt, đúng là Lâm Hạc Nguyên 2.0, giờ đi đâu cũng thấy.
Y đề phòng tới đề phòng lui cũng vô ích, Khương Tiêu còn bận công việc, chẳng mấy đó đã gần tới ngày diễn ra Hội chợ Thâm giao.
Trước khi đi, tâm trạng Khương Tiêu vẫn căng thẳng. Anh đến Thâm Thị vốn định ở khách sạn nhưng chậm một bước, các khách sạn quanh khu vực hội trường đều đã full phòng, bị khách quen đặt hết rồi.
Khương Tiêu: "Sơ suất."
Nghĩ đến chuyện chính, bây giờ muốn ở chỉ đành ở xa hơn chút.
Phó Nhược Ngôn thấy tình huống này không hề sốt ruột. Ngẫm nghĩ một lúc, hắn đưa ra lời khuyên.
"Vậy ở căn hộ của tôi đi." Hắn nói: "Tiện lắm, lái xe đến hội trường chỉ mất mười phút thôi."
Hắn có nhà đất ở Thâm Thị, ngoài mấy chỗ tự mua thì cũng có vài căn được mẹ để lại cho.
Hắn đã gọi người tới quét tước qua.
Khương Tiêu cân nhắc, cũng đành vậy.
Nghe tin Khương Tiêu chuẩn bị vào ở nhà của Phó Nhược Ngôn, Lận Thành Duật không muốn. Nếu hết phòng khách sạn thì y cũng có căn hộ ở Thâm Thị, dù sao y cũng từng thầu chung cư.
Chẳng qua Khương Tiêu không chịu. Y nài nỉ cũng vô ích, sáng sớm hôm sau phải nén giận đến tận nơi gõ cửa.
Chung cư này là một chung cư lâu đời, công tác đảm bảo an ninh trật tự chỉ tàm tạm, Lận Thành Duật trà trộn vào một cách dễ dàng.
Sau khi y gõ cửa, Khương Tiêu mặc bộ vest Phó Nhược Ngôn đưa ra mở cửa.
"Sao cậu lại tới đây?"
Khương Tiêu sửng sốt.
Trong phòng, Phó Nhược Ngôn mang bữa sáng lấy lòng gồm bánh bao, bánh quẩy và sữa đậu nành đặt lên bàn, thấy Lận Thành Duật cũng không bất ngờ, trái lại thái độ rất lịch sự.
"Đúng lúc tôi mua hơi nhiều đồ ăn sáng, tôi và Tiêu Tiêu ăn không hết, chi bằng cậu vào nhà của chúng tôi ăn cùng nhé?"
Lúc nói, hắn cố tình nhấn mạnh bốn chữ "nhà của chúng tôi".
Nhà của ai cơ?
Khương Tiêu chỉ ở tạm mấy hôm thôi. Xem cái dáng vẻ hồ ly tinh được đằng chân lân đằng đầu của anh này, cứ thế thì còn ra thể thống gì nữa?
Lận Thành Duật đang định mở lời công kích hắn thì Phó Nhược Ngôn đứng dậy, kéo Khương Tiêu tới bên mình, vươn tay sửa sang áo quần lại cho anh, tiếp theo chỉnh tóc mái giúp anh.
"Cổ áo lệch rồi." Phó Nhược Ngôn nói: "Xong, ngồi xuống ăn thôi, chúng ta phải tranh thủ thời gian cho kịp giờ."