Đúng là Khương Tiêu rất dễ tính với những người quan trọng với mình. Tuy nhiên, trong trường hợp này, anh cũng khó ngăn được cơn giận của mình.
Anh không biết đây có được tính là cãi nhau hay không, nhưng bọn họ tan cuộc không vui là sự thật. Xích mích đến độ khó chịu nơi đất khách quê người là một trải nghiệm tệ hại biết bao.
Người trong nhà hàng nhận thấy tình hình chỗ họ không ổn nên cũng qua khuyên nhủ.
Nơi này yêu cầu sự yên tĩnh, Khương Tiêu không muốn thu hút ánh nhìn của mọi người. Anh và Phó Nhược Ngôn cũng đang thiếu bình tĩnh, thành ra không thể nói rõ ngay tại đây được.
Phó Nhược Ngôn thấy mình đã chờ một năm để Khương Tiêu rảnh rỗi mà giờ vẫn bị quấy rầy; Khương Tiêu lại thấy mình làm được đến đây đã là cố sức lắm rồi.
Tạm thời chưa thể thống nhất quan điểm.
Cuối cùng, Khương Tiêu một mình bỏ chạy khỏi nhà hàng. Phó Nhược Ngôn muốn ngăn anh nhưng thất bại.
Khi ấy, Khương Tiêu rất bực bội, không một ai ngăn cản được.
Tách nhau ra là cách Khương Tiêu xử lý việc này. Hành động của anh xuất phát từ bản năng. Anh thấy mình có ở lại đó cũng không giúp tình hình tốt lên, trái lại sẽ khiến cảm xúc còn mãnh liệt hơn. Tách nhau ra để đôi bên tự bình tĩnh lại cũng tốt.
Anh chạy bừa theo một hướng, không biết mình đang đi đâu. Sau khi chạy được một đoạn, hiện tại anh đang đứng một mình ở đầu đường, xung quanh toàn những người và khung cảnh lạ lẫm. Trời mùa Đông thì rất lạnh lẽo.
Khương Tiêu chạy thẳng ra, quên cả áo khoác ở nhà hàng. Đi vài bước, anh bắt đầu thấy lạnh. Không cầm theo điện thoại, thẻ hay tiền nên anh muốn mua áo cũng không được.
Anh chạy bừa một mạch, tiếp theo chìm đắm trong thế giới của riêng mình thêm một đoạn đường nữa. Bây giờ, anh không biết đi đâu về đâu, cảnh tượng xung quanh hoàn toàn xa lạ.
Anh thấy các khu phố ở nước ngoài giống hệt nhau, vòng qua vòng lại, hay rồi, lạc đường hẳn.
Khương Tiêu khịt mũi, lục tìm từ trên xuống dưới, cuối cùng lấy ra được vài tờ tiền lẻ không biết nhét vào trong túi quần từ bao giờ. Chúng có thể cứu trợ trong lúc khẩn cấp.
Anh mới ăn được vài miếng ở nhà hàng. Lúc này, cảm xúc tắt ngóm. Gió lạnh thổi qua, vừa rét vừa đói.
Mình chẳng thèm về đâu.
Cuối cùng, Khương Tiêu mua một chiếc hotdog và một cốc socola nóng ở một cửa hàng nhỏ ven đường. Với mấy đồng lẻ kia, anh chỉ mua được chừng ấy.
Ít ra còn ngồi được trong cửa hàng nhỏ này một lát. Khương Tiêu cố tình tìm vị trí dựa cột, không ngờ người đi bên ngoài lại có thể dễ dàng thấy mình.
Anh cắn một miếng hotdog, thoáng khựng lại.
Không ăn được, mùi lạ, không hợp với khẩu vị của anh chút nào. Khương Tiêu khá kén chọn đồ ăn. Socola nóng cũng thế, cùng lắm chỉ uống cho ấm bụng được thôi. Hương vị thức ăn của cửa hàng đồ ăn nhanh chỉ đến thế.
Ai mà ngờ được, người vừa gọi cuộc điện thoại một giây kiếm trăm triệu ban nãy, giờ lại chẳng kiếm nổi một món ngon để ăn.
Khương Tiêu khe khẽ thở dài một hơi.
Anh đã nuôi ra tính tình hơi đỏng đảnh rồi. Đồ ăn không hợp khẩu vị là chịu, không thể ăn tiếp, đặt sang bên cạnh, thà chịu đói còn hơn.
Nghĩ tới nghĩ lui, anh cũng thấy hơi tủi thân.
Nhiều khi anh không biết Phó Nhược Ngôn muốn gì, hay có nói ra hắn cũng không hài lòng. Cứ cảm giác bây giờ rất khó lấy lòng hắn.
Thường xuyên như vậy, chính Khương Tiêu cũng thấy mệt mỏi.
Khương Tiêu không phải người sắt, chuyện công ty đã đủ nhiều, khiến cả năm anh chưa có dịp nghỉ ngơi tử tế nào. Chuyến du lịch này xem như một cơ hội nghỉ ngơi khó có được của anh.
Khương Tiêu nghĩ mình chỉ cần bớt chút thời gian đi xử lý chuyện công việc là đủ, nào ngờ vẫn ầm ĩ thành nông nỗi này.
Có vẻ như cả anh và Phó Nhược Ngôn đều không sai. Chẳng qua hai người nhìn nhận sự việc từ hai góc độ khác nhau mà thôi.
Lẽ ra cặp đôi nên thấu hiểu và bao dung cho nhau. Tuy nhiên không phải ai cũng là vị Thánh sống. Khi cảm xúc dâng trào, họ sẽ chẳng thể quan tâm đến những chuyện khác.
Anh ngồi tại đó nghĩ một số chuyện lộn xộn, mãi tới khi nhân viên nhắc nhở anh rằng cửa hàng họ sắp đóng cửa.
Cửa hàng này đóng cửa sớm thật.
Khương Tiêu xem giờ, không thể tiếp tục ngồi lì tại đây. Anh đành đi ra ngoài.
Trời đã tối, nơi đây không thuộc khu vực sầm uất, vắng người qua lại. Anh muốn về khách sạn, nhưng do đi xe tới nhà hàng nên giờ cuốc bộ về là chuyện bất khả thi.
Khương Tiêu không biết phải đi về hướng nào. Anh đứng tần ngần trước cửa cửa hàng một lát, sau đó tiến về nơi sáng hơn.
Kiểu gì cũng có cách thôi. Anh là một người đàn ông trưởng thành, sợ gì chứ.
Khương Tiêu vừa chạy ra, Phó Nhược Ngôn lập tức hối hận.
Hắn không hề muốn chứng kiến kết quả này. Nghĩ lại, hắn cũng thấy mình không nên nói vậy với Khương Tiêu. Không giữ chặt là loáng cái đối phương đã mất hút. Hắn ngoảnh lại mới phát hiện Khương Tiêu không mang theo gì cả, áo khoác treo tại đó, điện thoại di động nằm trên bàn.
Lúc này, không chỉ hối hận, Phó Nhược Ngôn còn bắt đầu hơi luống cuống.
Đây là nơi đất khách quê người, trời cũng đã tối. Tình hình an ninh trật tự ở thành phố này chỉ tàm tạm. Hắn sợ Khương Tiêu gặp chuyện gì, đến khi đó hối hận cũng chẳng kịp nữa.
May mà Phó Nhược Ngôn cũng có sự chuẩn bị dù đang ở nước ngoài. Hắn nhờ người quen tìm Khương Tiêu giúp, vậy mà tìm một lượt vẫn chưa thấy người đâu.
Khương Tiêu sẽ đi đâu đây?
Phó Nhược Ngôn nỗ lực bình tĩnh lại. Theo thói quen của Khương Tiêu, em ấy sẽ không đi đến những nơi hẻo lánh xa xôi, trái lại thích sự náo nhiệt hơn.
Chạy bộ nên cũng không đi xa được. Hắn cẩn thận tìm kiếm tại những nơi đông người. Ba tiếng sau, cuối cùng hắn cũng tìm thấy Khương Tiêu.
Anh ở nơi náo nhiệt thật. Đây là một khu phố thương mại.
Thế nhưng chính Phó Nhược Ngôn cũng không lường được vị trí cụ thể của anh. Khó trách lục tung nơi này mấy bận vẫn chưa thấy người đâu.
Anh đang ở trong một cửa hàng nhỏ.
Khương Tiêu không cầm điện thoại, không bỏ tiền ra được. Song, anh có tay nghề.
Mặc dù tiếng Anh của anh không tốt lắm nhưng để giao tiếp cơ bản thì dễ. Có một gian hàng trên phố thương mại bán đồ ăn nhẹ như bánh crepe và bánh nướng xốp. Phó Nhược Ngôn không biết anh thuyết phục người ta thế nào mà chủ quán đã cho anh vào hỗ trợ.
Đầu tiên là để mình được ăn no, thứ hai là kiếm chút tiền bắt xe về khách sạn.
Mấy loại đồ ăn nhanh này có vẻ khá dễ làm, nhưng vào tay Khương Tiêu thì chúng lại mang hương vị khác hẳn. Anh còn làm được cả những món không có trên menu từ các nguyên liệu sẵn có, ngon hơn hẳn mấy món ở đây thường bán.
Tình hình kinh doanh của quán nhỏ vốn chỉ bình thường. Tối nay, dưới sự trợ giúp của Khương Hiểu, khách hàng ra vào rất thường xuyên, thậm chí còn bắt đầu xếp hàng khiến quán chật cứng.
Đây là một quán ăn di động dạng hộp, bốn phía được phủ bằng vải bạt. Khó mà phát hiện Khương Tiêu đang ở đây, trừ khi cố tình chen vào đám đông để xem mặt chủ quán.
Khương Tiêu vốn chỉ muốn kiếm tiền bắt xe về nên không tính toán số lượng, tóm lại là anh rất bận. Khi Phó Nhược Ngôn tìm đến, tính theo mức lương chủ quán hứa sẽ trả thì anh đã kiếm đủ tiền từ lâu.
Chủ quán thấy tình hình kinh doanh tốt vậy còn không nỡ để Khương Tiêu đi, hào hứng huyên tha huyên thuyên.
Khương Tiêu thấy Phó Nhược Ngôn đi tới thì đưa phần bánh crepe cuối cùng cho vị khách phía trước rồi nói một câu: "Bán hết rồi."
Anh đã dùng hết nguyên liệu chủ quán chuẩn bị cho hôm nay.
Phó Nhược Ngôn đi đến trước sạp nhìn anh, cuối cùng thở phào một hơi nhẹ nhõm, hỏi: "Lạnh không em?"
Chủ quán hỏi Khương Tiêu đây là ai.
"Bạn trai cháu." Khương Tiêu nói: "Cháu phải đi với anh ấy, hẹn gặp lại bác sau nhé."
Cùng lắm Khương Tiêu chỉ có thể dạy cho chủ quán cách làm mấy món mình vừa bán. Phó Nhược Ngôn tới rồi, vì vậy anh cũng không cần tiền nữa, chỉ sử dụng nguyên liệu của chủ quán làm mấy món, cất vào hộp.
"Tiêu Tiêu ơi." Chờ anh ra, Phó Nhược Ngôn nhanh chóng nắm lấy tay anh, hơi thấp thỏm: "Anh xin lỗi, anh không nên cãi nhau với em, chúng ta..."
Hắn chần chờ không biết nói sao.
Ngoài trời thật sự rất lạnh, càng về khuya gió đêm càng lớn. Khương Tiêu ra khỏi quán, Phó Nhược Ngôn lập tức khoác thêm áo khoác cho anh. Hơi ấm tỏa ra từ chiếc áo khoác.
Trên thực tế, từ lúc thấy hắn, Khương Tiêu đã mềm lòng. Tóc tai Phó Nhược Ngôn rối bù, không biết đã tìm anh bao lâu. Khương Tiêu đưa túi đồ ăn nhỏ cho hắn.
Câu mở đầu của anh lại không đề cập đến chuyện trước đó.
"Anh cũng không ăn gì đúng chứ?" Khương Tiêu hỏi: "Đói không?"
Phó Nhược Ngôn sốt ruột thành nông nỗng này, dĩ nhiên nào còn tâm trạng ăn uống gì. Vì vậy ở quán nhỏ, Khương Tiêu đặc biệt làm chút đồ ăn cho hắn.
Nguyên liệu của quán đồ ăn vặt dĩ nhiên không mấy chất lượng, Khương Tiêu đã cố hết sức rồi. Bánh crepe mềm, nhân bơ thơm ngọt, trái cây mọng nước, vẫn còn nóng hôi hổi. Tóm lại trong mắt Phó Nhược Ngôn, nó ngon hơn đồ ăn ở nhà hàng kia.
Phó Nhược Ngôn nắm tay anh đi về.
"Em không giận chứ?"
Khương Tiêu lắc đầu. Anh nào phải trẻ con, giờ còn giận gì nữa?
"Thực ra em không mang điện thoại hay tiền thì cũng không cần phải làm vậy." Phó Nhược Ngôn hơi khó chịu, nói tiếp: "Xin lỗi em, lẽ ra phải anh để em được thư thái hơn, kết quả lại bắt em phải làm này làm nọ."
Hắn nhìn chiếc đồng hồ trên tay Khương Tiêu, nói: "Đưa đồng hồ cho tài xế taxi thì họ cũng sẽ đưa em về."
"Em không sao." Khương Tiêu thấy không vấn đề gì hết. Qua đó hỗ trợ, sự bận rộn khiến bản thân bình tĩnh hơn nhiều, tốt hơn hẳn rảnh rỗi chạy lung tung bên ngoài. "Em cũng phải xin lỗi anh. Hôm nay anh nói chuyện với em mà cứ bị cắt ngang mãi. Cảm xúc của em cũng tiêu cực."
Anh nhìn chiếc đồng hồ của mình, nhỏ giọng nói: "Nó là quà anh tặng, em không nỡ."
Buổi tối hôm nay chỉ là một sự việc ngoài ý muốn nho nhỏ thôi. Cặp đôi cãi nhau là vậy, ầm ĩ xong lập tức hối hận.
Khương Tiêu cũng thế. Sau khi bình tĩnh lại, nỗi tủi thân qua đi, anh cũng thấy hành động của mình có rất nhiều vấn đề. Vốn dĩ chuyến du lịch này là để bù đắp, mình không nên khiến Phó Nhược Ngôn cảm thấy khó chịu vì chuyện công việc.
Có lẽ do mình đã để ý một số thứ quá.
Khương Tiêu lấy điện thoại về thì gọi điện cho người trong công ty.
Trần Lãng và Từ Lượng đã được rèn giũa qua mấy năm, trong công ty cũng có mấy giám đốc mới, phải cho bọn họ thêm cơ hội rèn luyện, không thể tự xử lý hết mọi chuyện.
Khương Tiêu đã lên kế hoạch ổn thỏa, bắt đầu chia việc cho từng người, dặn họ tự đưa ra quyết định. Anh đã nói những gì cần nói rồi, việc đạt được thành tựu hay không phải xem chính bọn họ.
Công tác chuẩn bị đã được thực hiện đầy đủ. Dù mấy người này không làm tốt được thì cũng không đến nỗi tạp nham.
Anh gọi những cuộc điện thoại này ngay trước mặt Phó Nhược Ngôn.
Khương Tiêu luôn biết sửa sai. Cứ vậy, thời gian du lịch còn lại của anh và Phó Nhược Ngôn sẽ không bị quấy rầy nữa.
"Sau này chúng ta đừng cãi nhau nữa nhé?" Khương Tiêu tựa đầu lên vai Phó Nhược Ngôn: "Anh thấy em còn sai chỗ nào nữa thì cứ nói rõ với em. Nếu thật là lỗi do em, em sẽ sửa."
Khi buông tay cho cấp dưới đảm nhận công việc, anh vẫn hơi hối hận. Dù gì đó cũng là sự nghiệp mình luôn quan tâm. Tuy nhiên con người luôn có nhiều khoảnh khắc phải đưa ra lựa chọn.
Anh không mong Phó Nhược Ngôn biến thành mình trong quá khứ.
... Khương Tiêu có gì không tốt đâu chứ? - Phó Nhược Ngôn nghĩ. - Em ấy phải quá tốt mới đúng.
Tìm được người rồi, hắn nghĩ rằng sau này Khương Tiêu gọi điện thoại bàn công chuyện chút cũng không sao. Hắn có khó chịu cũng sẽ chịu đựng, không như bây giờ nữa. Vậy mà chưa kịp nói ra, Khương Tiêu đã chủ động gạt bỏ hết công việc trên tay.