Tra Công, Nhẹ Chút Đi!

Chương 92: Sự thật năm đó



“Ngài Trương thật khéo đùa, người ngoài như ngài biết gì mà lên tiếng xen vào?” Cha tôi đè nén cơn giận nói.

“À! Là do tôi chưa nói với ông bà, sẵn đây tôi tuyên bố, tôi chính là cha nuôi của Ngạn Du, mấy người không cần thì để tôi cần!” Bác sĩ Trương vừa nói vừa xoa nhẹ đầu tôi, mắt nhìn cha mẹ tôi sững sờ rồi đưa xuống tất cả mọi người ngồi dưới: “Ngạn Du bây giờ là con trai của tôi, sau này mọi người muốn nói gì làm gì cũng nể mặt tôi chút đi!”

Cả hiện trường hít hà một tiếng, không thể tin những gì xảy ra trước mắt.

Bởi vì bác sĩ Trương không phô trương thân thế nhưng ai cũng biết họ tên đầy đủ của ông là Cao Trung Trương, là anh hai của cha anh, đó là vì sao anh luôn miệng gọi ông là bác.

Tuy không phải anh em ruột, không trực tiếp nắm giữ cổ phần, nhưng chỉ cần một chữ Cao đủ để không ai ngu dại muốn đắc tội với ông!

Ánh mắt dưới khán đài từ khinh thường phút chốc đổi sang niềm nở khiến tôi lạnh sống lưng, bất đắc dĩ ngưỡng mộ sức mạnh của quyền tiền.

Bác sĩ Trương hiểu tôi không thích môi trường náo nhiệt, cố gắng tới đây chỉ để chúc phúc cho anh hai, nếu nghi lễ đã xong thì không cần ngồi chịu trận thêm nữa, thế là thẳng thừng kéo tôi ra ngoài.

Sau khi nói chuyện với bác một hồi, tôi vì men rượu trong ly cocktail khi nãy mà trở nên váng đầu, tôi chào bác rồi lững thững trở về phòng nghỉ. Mới thả người xuống giường được năm giây đã ngủ đến quên trời quên đất.

Không biết qua bao lâu, bên ngoài bỗng dưng truyền đến tiếng “bịch” khiến tôi mơ màng mở mắt, có lẽ tiệc tan và anh đã về tới, ngửi thấy mùi rượu lan toả tôi đoán chắc anh đã say mèm, định bụng trở ra giúp anh tìm canh giải rượu.

“Cậu rõ ràng còn yêu tôi, cho nên nhìn thấy tôi kết hôn liền trút giận lên cha mẹ tôi sao?”

Tiếng người vừa vang lên đã thành công kéo tôi xuống địa ngục a tỳ, âm thanh quen thuộc đến mức khiến tim tôi vừa nghe đã chết lặng.

Trong phòng khách tối mờ, anh hai ghì anh xuống sô pha, má dụi lên mặt anh như một con mèo nhỏ.

“Một là cậu tỉnh lại hai là…”

Anh chưa nói hết câu đã bị anh hai ngang ngược đổ xuống một nụ hôn, tiếng cánh môi rượt đuổi vang lên thánh thót, một người càn quấy một người dung túng, căn phòng thoáng chốc chìm trong sự ái muội mê luyến.

Tôi đứng chết trân hồi lâu cũng không biết làm gì tiếp theo, lướt qua người họ mở cửa đi ra ngoài hay lên giường ngủ lại mặc cho họ làm tình?

“Ngạn Dương, cậu thôi đi.” Tiếng anh quát lên khiến tôi giật mình nhìn sang, anh đẩy anh hai khỏi người rồi ngồi dậy nói lớn: “Cậu có biết mình đang làm gì không, mấy lời lúc nhỏ cậu nhớ mãi làm gì?”


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv