Tra Công, Nhẹ Chút Đi!

Chương 90: Bản án cuối cùng (2)



Ngay sau đó, tiếng gõ búa giòn giã vang lên khiến tất cả ánh mắt đều hướng về toà án trên cao.

Người trực tiếp gây tội đã bị cảnh sát giải vào bên trong, cha tôi từ hàng ghế các bác sĩ y tá đồng phạm đứng lên và đi đến vành móng ngựa. Bóng dáng cha liêu xiêu như trải qua mấy đời đau khổ.

Hàng loạt ống kính đều đổ dồn về đây, bởi vì so với một bác sĩ vô danh thì chủ nhân gia tộc họ Lâm quyền quý mới khiến họ quan tâm nhiều hơn.

Hai người luật sư cũng tiến vào ghế ngồi, sau khi họ thầm kín trao đổi ánh mắt chỉ lộ ra một nụ cười khổ, mắt thường đều nhìn thấy chuyện này không thể nào cứu vãn. Bọn họ chỉ có thể cố gắng đưa ra các tình tiết để bị cáo được xem xét giảm án mà thôi.

“Lâm Thanh Ngạn, tôi giết chết ông, trả mạng chồng con lại cho tôi! Hu hu hu.” Người đàn bà ngồi phía nguyên cáo vừa nhìn thấy cha tôi đã bật dậy và điên cuồng gào thét, cảnh sát nhanh chóng đi tớikhông cho bà ấy làm loạn.

“Đùng!” Búa gỗ thẳng thừng nện xuống.

“Nguyên cáo nên giữ bình tĩnh và cẩn thận lời nói, mỗi từ ngữ đều có thể làm bằng chứng trước toà.”

“Bị can Lâm Thanh Ngạn, tuy không trực tiếp thực hiện ca phẫu thuật chạy thận nhưng với vai trò là viện trưởng lại thiếu trách nhiệm đốc thúc kiểm tra trang thiết bị trước khi phẫu thuật, bị cáo có gì phản bác hay không?”

“Thưa không. Bị cáo xin nhận sai lầm của bản thân, quá trình phối hợp điều tra đều thành thật khai báo và cung cấp dữ liệu. Bị cáo vô cùng ăn năn và mong muốn bù đắp thoả đáng cho người nhà nạn nhân. Kính mong Hội đồng xét xử xem xét tình tiết để giảm án và cho bị cáo hưởng án treo.”

“Có còn là tiếng người không vậy, giết người rành rành lại muốn hưởng án treo, nghĩ rằng ông ta là ai vậy chớ?”

“Cô nói vậy là không biết thân thế của ông ấy rồi, dòng họ giàu sang mấy đời, còn có người làm trong chính trị nữa, thế nên mới nghĩ vung tiền là có thể chặn họng tất cả mọi thứ, bây giờ giả vờ hối cãi nhưng không biết lát nữa sẽ ngang ngược đắc ý bao nhiêu đâu.”

“Xì! Lần này chạy tội đằng trời, người nhà tôi bên phó chánh án, ông ấy nói nếu nguyên cáo vẫn giữ thái độ như thế thì kịch khung ít nhất 5 năm!”

Tiếng lao xao từ phía dưới vang lên càng lúc càng lớn, ống kính nháy sáng chụp tách tách, họ một lòng muốn dìm chết cha tôi trong lời lẽ nanh nọc.

Tôi từ hàng ghế thân nhân bị cáo nhìn sang, vừa vặn nhìn thấy gương mặt người đàn ông dưới vành nón lưỡi trai đang đồng thời nhìn lên đài, nụ cười như ma quỷ ẩn hiện bên khoé miệng mỏng thâm.

Là ông ta!

Cơ thể tôi cơ hồ run lên khi nhìn thấy ánh mắt như lưỡi đao kia, anh ngồi bên cạnh cũng phát hiện khác thường, theo tầm mắt tôi nhìn sang bên đó, trái ngược lộ ra một nụ cười giễu cợt.

Tiếng luật sư và chánh án tuần tự qua lại, tình tiết phía bị cáo đưa ra đều bị hội đồng xét xử bác bỏ, thái độ nguyên cáo càng căm thù đắc thắng thì cha tôi càng sắp sửa lãnh án kịch khung.

Sau cha tôi đang đứng trước vành móng ngựa là mẹ tôi ngồi ở hàng ghế đầu, bóng lưng hai người lảo đảo như thuyền con giữa biển, mẹ tôi đã không dằn được tràn ra tiếng khóc rấm rứt. Hình ảnh đó dội mắt tôi cay xè và chua xót.

Rõ ràng tội lỗi này phải do tôi gánh chịu mới đúng, tại sao lại đổ hết lên đầu cha mẹ tôi cơ chứ?


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv