Hội trường nhao nhao, không biết ai bắt đầu, đám đông dần tách ra hai bên chừa một lối nhỏ để ông có thể trọn vẹn nhìn thấy tôi.
Tôi đã không biết phải làm sao cho đành, mày trơ trán bóng, điệu bộ ngớ ngẩn nhìn ông, tôi nhìn thấy ánh mắt ghê tởm cùng cực mà ông dành cho tôi, tựa như muốn đốt chết tôi lập tức, mẹ tôi cũng vậy, ánh mắt bà dâng lên sự cay nghiệt và thất vọng tràn trề, giá như bà đừng bao giờ sinh tôi ra trên cõi đời này.
Trí não tôi như bị hai ánh mắt đó đâm cho hồ đồ, người tôi thoáng run rẩy, nơi lồng ngực như bị ai bóp chặt, sức lực cũng dần dần cạn kiệt.
“Sẵn đây tôi muốn tuyên bố với quý vị một điều, dòng họ Lâm nói chung, Lâm Thanh Ngạn nói riêng, từ đây chỉ có một đứa con trai duy nhất, đó chính là Lâm Ngạn Dương!”
Lời này đồng nghĩa, cha tôi chính thức từ mặt tôi.
Giữa đông đảo khách khứa, ông chính thức cắt đứt mối quan hệ ruột thịt với tôi.
Ha ha!
Đến lúc cuối cùng, ông còn chán ghét không muốn nói ra tên tôi nữa mà!
Hai chữ Ngạn Du, ngoại trừ những lúc bé cha mẹ tôi ái ngại nói ra khi phải làm giấy tờ thì hai người không hề muốn nhắc đến.
Sự tồn tại của tôi như cái gai nhọn càng lớn càng đâm sâu vào da thịt của họ, vừa sinh ra tôi đã khiến họ nhục nhã, lâu dần lâu dần, sự nhục nhã càng ngày càng nhiều, càng đâm khoét da thịt họ, đến nỗi họ quên rằng tôi cũng là máu mủ của họ, họ tuyên án cho tôi được chết và tử hình tôi bằng ánh mắt ghẻ lạnh chán chường!
Tiếng lao xao vơi dần, người cũng tản đi hết, trên sân khấu đã không còn một ai đứng đó. Tôi vẫn luôn chỉ có một mình, dẫu là lúc tuyệt vọng nhất đời.
Tôi thất tha thất thẩn đi ra ngoài, cũng không biết mình đi đâu về đâu, sóng biển mênh mang quá, gió trời lồng lộng quá, ấy mà tôi chẳng có lấy một nơi quay về.
Tôi cứ ngược dòng người mà đi như thế, lòng mải miết tìm kiếm bóng dáng anh, trách sao được, lửa dẫu nóng rát vẫn ấm hơn lòng người lạnh ác!
Tôi mơ hồ nghe thấy tiếng anh, lúc nhìn thấy anh thì bản thân đã đi đến đuôi tàu, tôi nấp người sau mấy thùng hàng, nhìn thấy anh và anh hai đang đứng đó.
Thái độ hai người trông vô cùng gay gắt, hoặc chỉ có một mình anh là gay gắt mà thôi.
Lần đầu tiên tôi thấy anh đối diện anh hai mà điên cuồng và giận dữ như vậy, anh liên tiếp chất vấn anh hai, gió vần vũ thổi tấm bạt bên cạnh bay phần phật khiến tôi không nghe rõ điều gì.
Chờ đến khi tôi đè chặt tấm bạt xuống thì chợt nghe anh bình tĩnh nói lớn:
“Dối trá. Tất cả những gì cậu nói đều là dối trá! Ba năm qua, khi mà tôi không rõ sống chết, chẳng phải cậu vẫn luôn ăn ở với Ngạn Du hay sao?”
Thật vừa khéo!
Tôi đúng lúc nghe được tên mình trong cuộc đối thoại giữa hai người.
Sở cầu bất đắc, yêu biệt ly, oán tăng hội, cuối cùng mũi dùi vẫn cứ phải chìa về phía tôi!
Tôi thật cảm thấy mắc cười, ha ha!
Từ đó đến giờ, cả Sài Gòn này ai mà không biết tôi chỉ là con chó lẽo đẽo đi theo anh. Sự tồn tại của tôi thì sao, đều không phải chỉ là món đồ chơi để anh bỡn cợt và trút giận, đều không phải là món đồ thế thân của anh hai hay sao?
Nhưng rốt cuộc hôm nay, người anh hai thông minh của tôi lại nói ra những điều như thế. Có phải anh đang đề cao đứa em đốn mạt này quá nhiều không?
Tôi còn nhớ cái đêm ba năm trước, sở dĩ anh điên cuồng uống rượu say xỉn, lần đầu tiên tôi thấy anh thối chí chùn chân, lần đầu tiên tôi thấy trên gương mặt người thiếu niên rạng rỡ sức sống có sự chán chường.
Không phải bởi vì anh thất tình mới như thế hay sao?
Dưới gốc cây lựu lập loè, người thiếu niên dâng sự tràn trề nhiệt huyết để đổi lại cái chớp mắt thờ ơ của thiếu niên vốn chưa hiểu yêu đương là gì.
Rõ ràng là như thế, nhưng chung quy đổi lại tôi vẫn là kẻ dã tâm trèo lên giường anh, là kẻ mặt dày bám theo anh ngày này tháng nọ!
Tại sao lại cứ phải là tôi?
Tôi cũng chỉ là con người mà thôi, có sai lầm có trả giá, nhưng cái giá này đắt quá khiến tôi mất sạch cả tự tôn, lương tri, lẫn đạo đức.
“Rầm!”
Thành tàu chợt lắc lư, mấy thùng hàng nghiêng ngã rồi đổ ầm xuống sàn nhà, tiếng động lớn khiến hai người đồng thời đều quay lại nhìn về phía tôi.
Tôi cũng không muốn trốn tránh, mặt dày mày dạn trơ lên nhìn hai người đó mặc cho họ muốn xử trí tôi ra sao cũng được!
Nhưng trăm suy ngàn đoán, vẫn không ngờ anh bước mạnh về phía tôi, sau khi kéo tôi khỏi mấy thùng hàng, anh ngạo nghễ nhìn về phía anh hai.
Rồi anh giữ chặt gáy tôi và trút xuống một nụ hôn ngấu nghiến.
Mũi và miệng của tôi lập tức tràn ngập mùi hương nam tính quen thuộc, nhưng tôi không còn tham lam đắm chìm như bao lần trước nữa, tay tôi đánh liên tiếp lên vai anh, tôi cố gắng lắc đầu khiến nụ hôn trúc trắc dừng lại.
Tôi lập tức nhìn về phía anh hai, muốn nói gì đó nhưng cũng chỉ có thể im lặng chịu đựng ánh mắt chỉ trích và lạnh lùng.
Bất chợt anh dang tay mạnh mẽ kéo tôi về trước ngực, ánh mắt thăm thẳm nhìn anh hai tràn ngập thách thức:
“Phải! Ba năm qua tôi vẫn luôn ăn ở với cậu ấy, thế thì sao?”