Tra Công, Nhẹ Chút Đi!

Chương 20: Biệt thự bỏ hoang (5)



Nhưng mặc cho tôi vùng vẫy bao nhiêu vẫn không thể thoát khỏi móng vuốt đê hèn của gã. Gã mạnh mẽ đè tôi xuống bàn, một chân ngang ngược chen vào tách hai đùi tôi ra.

Tôi lúc này như cá nằm trên thớt, cố gắng dựa vào ánh sáng mờ ảo nhìn gã ấy là ai, nhưng có thể gã đã lường trước mọi việc nên đẩy tôi đúng vào chỗ ngược sáng, tôi không thể thấy cặn kẽ gương mặt ghê tởm ấy, chỉ có thể loáng thoáng đoán được dáng người cao xấp xỉ Khải Đăng, nhưng khí chất bỉ ổi đê hèn trái ngược hoàn toàn với Khải Đăng.

Rõ ràng bên ngoài cùng mấy người kia chê tôi câm hèn nghèo bẩn, bên trong lại tranh thủ hãm hiếp tôi, đúng là bản chất con buôn xảo trá tham lam của mấy kẻ khoác lên người chiếc áo doanh nhân thành đạt.

Hai tay tôi bị gã giữ chặt đè nghiến lên bàn, gã như hổ đói áp người xuống điên cuồng cắn lên cần cổ và vùng xương quai xanh của tôi.

Tôi lắc đầu nguầy nguậy tránh né lại càng khiến gã thích thú hơn, bởi vì tôi cảm thấy phần dưới đũng quần gã đã nhấp nhô cọ nhẹ lên đùi tôi, tôi kinh tởm đến mức dạ dày nhộn nhạo nôn mửa.

Giờ phút này chỉ có tôi mới cứu được bản thân mình mà thôi, tôi đưa mắt cố gắng nhìn khắp nơi, cuối cùng cũng phát hiện được công tắc đèn phòng, nếu tôi đẩy được gã ra tôi sẽ lập tức chạy tới đó bật đèn lên!

Nhưng làm sao mới đẩy được gã? Rõ ràng tôi yếu thế hơn gã rất nhiều!

Trong lúc đầu óc tôi đang căng như dây đàn thì tay trái gã bất chợt từ đỉnh đầu lướt xuống phía dưới người tôi, lòng bàn tay di chuyển đến đâu đều thô bạo xoa nắn tới đó, tôi biết rõ kế tiếp gã định làm gì.

Nếu để gã thành công cởi được quần tôi ra thì tôi liền xong đời.

Tôi hít một hơi sâu, đùi phải nhanh chóng co lên, để đầu gối chuẩn xác thúc mạnh vào đỉnh quần của gã.

“Sh.” Gã rên lên đau đớn rồi bỗng dưng im lặng vì sợ tôi phát giác.

Tôi nhanh chóng nhân lúc gã phân tâm liền giằng ra, cầm lấy chai sâm banh trên bàn quăng thẳng vô đầu gã.

“Xoảng!”

Gã nhanh chóng né được nên chai rượu đập mạnh xuống sàn rồi vỡ nát

“CMN thằng nào phấn khích ném chai rượu trúng người tao vậy hả, có biết ông đây chỉ một chút nữa thôi là lên thiên đàng rồi không? Khốn kiếp!”

Gã đàn ông gần đó chưa mắng xong đã quay đầu nhìn dáo dác.

Rõ ràng tiếng thuỷ tinh vỡ nát và tiếng la ó của người đàn ông kia khiến một nửa đám thanh niên đổ dồn ánh mắt sang đây.

Tôi không kịp chú ý cơ thể mình đang như thế nào, chỉ một mực lao tới góc tường gấp gáp bật lên công tắc.

Căn phòng lập tức sáng trưng, tôi nhanh chóng nhìn về phía bàn nhưng không còn phát hiện được gã biến thái khi nãy, có thể ngay lúc tôi chạy đi gã đã chột dạ lẫn vào trong đám người này rồi.

Tôi cố gắng nhìn dáo dác xung quanh nhưng không thể nhận ra gã đàn ông ấy là ai cả, vóc người bọn họ đều cao cao như nhau, mà lúc nãy ngoài vóc người ra tôi không thể nhìn rõ thứ gì khác.

Đám cậu ấm cô chiêu dưới ánh đèn sáng trưng cũng gấp gáp dừng lại hành động thác loạn, vừa cúi gằm rúc vào đám đông vừa cố gắng mặc lại áo quần cho nghiêm chỉnh.

Ha ha!

Tôi cảm thấy buồn cười, đúng là nhà giàu ưa sĩ diện, chỉ có thể sa đoạ thác loạn trong bóng tối mà thôi, còn dưới ánh sáng vẫn muốn khoác lên vẻ đạo mạo chính trực để đứng trên đầu thường dần chúng tôi.

Đầu óc tôi còn đang ngập tràn trong hung hăng lên án bọn chúng liền cảm thấy ánh mắt lạnh lẽo đâm tôi đến rợn cả sống lưng, tôi theo bản năng nhìn về phía đó liền trông thấy anh.

Anh như một đế vương cao lãnh ngồi đơn độc giữa bàn tiệc, tựa như những thứ phàm tục dơ bẩn này đều không thể vấy ám lên anh. Ánh mắt anh sâu thẳm kín kẽ thấp thoáng sự chán ghét khi lướt qua người tôi. Tôi theo tầm mắt anh nhìn xuống người mình, áo quần xốc xếch, áo phía trên đã cởi phân nửa cúc làm lộ ra chi chít dấu hôn xanh tím trên vùng cổ và xương quai xanh, ánh mắt tôi cũng theo đó dâng lên sự khinh bỉ chính mình.

“Đúng là đĩ điếm, thằng nào ngu ngục để cho mày dụ dỗ vậy hả?” Khánh Duy ngồi bên cạnh anh căm thù nhìn tôi rồi quát lên.

Lúc này tôi mới chú ý, hai người họ vậy mà không hề làm gì tiếp theo, có lẽ như nãy giờ Khánh Duy chỉ ngồi ở ghế bên cạnh rồi âm thầm rót rượu cho anh mà thôi. Thế nên lúc này, ánh mắt hai người thi nhau miệt thị tôi khôn cùng.

Tôi không biết phải làm gì tiếp theo, tiến lên quỳ tạ lỗi với anh, hay cắm mặt chạy thục mạng ra ngoài?

Ánh mắt sắc lạnh như dao găm của anh vẫn đang lăng trì lòng tự trọng của tôi từng chút một, tôi chỉ có thể run rẩy vai, khắp cơ thể dâng lên sự đau rát vô cùng.

Lạnh quá!

Tôi muốn giải thích với anh tôi không có đê hèn thèm khát như vậy, không phải tôi đã thoát ra chạy tới đây rồi sao?

Nhưng không thể!

Có lẽ tôi sợ hãi anh sẽ không tin tôi, có lẽ cơ thể tôi đói lả vì vừa bị tra tấn cả linh hồn lẫn thể xác, cả người tôi lạnh toát và bủn rủn, tôi cố gắng vịn tay lên tường nhưng không kịp rồi. Tôi lảo đảo ngã mạnh xuống sàn nhà.

Anh có chút bất ngờ, tôi thấy anh gạt tay Khánh Duy đi về phía tôi.

Anh tin tưởng tôi sao, tin tôi không làm chuyện dơ bẩn phản bội anh rồi sao? Rực rỡ hơn mặt trời, tinh khiết hơn mặt trăng, đôi con ngươi của tôi chỉ tràn ngập một thứ ánh sáng duy nhất đang tiến về phía tôi, chúng sắp sửa kéo tôi ra khỏi màn đêm lạnh lẽo.

Tôi thấy anh rút điện thoại rồi nói gì đó, ánh mắt nhanh chóng chuyển từ kiêu ngạo thờ sang tràn ngập vui mừng khôn xiết.

Anh cầm lấy điện thoại đi thẳng về trước, lướt qua người tôi rồi rời khỏi đó nhanh như một cơn gió.

Hoá ra tôi lầm, từ đó đến giờ chỉ là tôi luôn huyễn hoặc sự tồn tại của mình.
Tiếng lao xao dần dần chuyển sang nhốn nháo và phấn khích, từng người họ lướt qua tôi rồi đi theo bóng dáng anh, càng lúc càng đông thành một khối lúc nhúc các dấu chấm tròn.

Tôi ngơ ngác nhìn quanh phòng đối diện với tầm mắt của Khánh Duy, hắn đi tới chỗ tôi rồi đưa mắt nhìn xuống tôi, nói rõ từng chữ:

"Ngạn Dương đã trở về."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv