Anh ơi!
Tôi thấy anh phóng khoáng tiến lên chiếc ghế màu đỏ đặt ở trung tâm, mặc dù vết thương chưa hoàn toàn hồi phục nhưng tinh thần tươi tỉnh xán lạn, nhìn không giống người vừa trải qua một đợt điều trị chút nào. Vóc người anh cao lớn cùng mái tóc bạch kim hiếm thấy khiến anh trông như một bậc đế vương cao ngạo, ánh sáng lấp lánh từ người anh phát ra không ngừng giữ lấy tầm mắt tôi.
Ấm quá!
Trong vô thức, tôi bật người ngồi dậy chạy về phía anh, những tưởng có thể đứng trước mặt anh trưng ra biểu cảm si mê tán thán.
Nhưng sự thật bao giờ cũng tàn khốc, anh cứ thế ung dung lướt qua người tôi như thể chẳng thấy được thứ gì bên trong. Tôi tự cười trào phúng, nếu không bị ngăn cách bởi mấy tấm kính thì chắc gì anh đã nhìn thấy tôi, bấy lâu nay luôn là như vậy, toàn tự tôi huyễn hoặc chính mình mà thôi.
Bây giờ tôi mới phát hiện, hoá ra tôi đang bị nhốt trong căn phòng bằng kính trong suốt, bốn phía xung quanh đều là thuỷ tinh nên ánh đèn mới sáng choang như thế. Trong khi tôi có thể nhìn thấy rõ ràng mọi chuyện đang xảy ra bên ngoài thì mấy người đó không thể nhìn thấy bất kỳ thứ gì bên trong.
Nghĩ lại tình huống bản thân đang nguy hiểm, tôi gấp rút chạy theo anh, tay liên tiếp vỗ vào tấm kính mong rằng anh có thể nhận ra tôi đang ở đây rồi tiện tay cứu giúp.
Nhưng ngoài dự đoán của tôi, căn phòng cách âm vô cùng tốt, có lẽ tôi kêu gào đến chết cũng không một ai phát hiện ra.
Tôi cứ đi về phía anh, rồi ngẩn ngơ đứng đó nhìn thấy anh đứng nơi trung tâm bàn tiệc.
Đám người ấy vừa nhìn thấy anh đã lập tức nhấc ly tiến lên, hoặc đi đằng sau hoặc tranh nhau vị trí trái phải rồi không ngừng xun xoe cười nịnh mời anh uống rượu.
Đừng uống, có được không? Dạ dày không tốt, uống thêm chút nữa về nhà liền khó chịu buồn nôn.
Tôi thật muốn tiến lên cản anh, nhưng chỉ có thể thông qua tường kính xót xa nhìn anh uống liên tiếp từng hớp rượu cay.
Đúng lúc này, mấy tiếng “Bùm” “Bốp” “Bốp” đuổi nhau ầm ĩ vang lên.
Những quả bóng khổng lồ lơ lửng trên không trung bỗng thi nhau nổ toang, rất nhiều kim tuyến lấp lánh và tua rua rơi xuống xung quanh anh tựa như sao băng.
Từ muôn ngàn lấp lánh kia, Khánh Duy bất chợt xuất hiện rồi uốn éo đi đến ngồi luôn trên ghế của anh, hắn lúc này đã ngà ngà say nên động tác phóng túng lả lơi khiến tôi cảm thấy vô cùng chán ghét.
Tôi thấy hắn nhấp một ngụm rượu vang đỏ, môi nhỏ óng ánh ngước lên hỏi anh:
“Khải Hoàng, bữa tiệc hôm nay là tôi chúc mừng cậu tai qua nạn khỏi. Thích không nào?”
“Cũng được!” Anh hờ hững đáp lại, mặc kệ gã Khánh Duy hết ngã tới ngã lui trong lòng anh.
Tôi thật sự muốn học bọn họ chửi thề một tiếng.
Má!
Từ lâu tôi đã ngờ ngợ đoán ra Khánh Duy thích Khải Đăng mà! Bởi vậy nên lúc nhìn thấy tôi hắn luôn vô cớ điên tiết đánh đập tôi như tôi sắp giết cha giết mẹ của hắn tới nơi vậy! Tên khốn này!
Tôi cảm thấy thân thể mình có hàng trăm con kiến cắn đốt, nhưng rồi lại bất giác cười chua chát, tôi là cái thá gì chứ, không phải nhân ngãi nhân tình của anh, tôi chỉ là một thứ làm ấm giường, còn là kẻ anh căm hận nhất trên đời này. Tôi có tư cách gì để tức giận Khánh Duy cơ chứ?
Trong lúc tôi cố gắng bình tĩnh lòng mình thì Khánh Duy bất chợt nhìn về phía tôi, đôi mắt loé lên sự giảo hoạt tinh ranh, giống như biết rõ tôi đang nhìn về hắn mà không ngừng châm chọc và thách thức tôi.
Trong khi anh vẫn đang sôi nổi trò chuyện với đám thanh niên vây quanh anh, Khánh Duy liên tiếp rót rượu vào ly anh, còn thi thoảng rướn người vào tai anh thỏ thẻ nói gì đó, sau đó anh cười khẽ, mấy người kia cũng được dịp cười một trận giòn tan.
Tiếng cười như âm thanh ma quái văng vẳng khắp phòng, cưỡng chế màng nhĩ mà chui tọt vào trí não tôi.
Khó chịu quá!
Ngạt thở quá!
Cái bẫy này còn vây giữ tôi tới bao giờ đây? Đến lúc tiệc tàn, để tôi khốn khổ chiêm ngưỡng cảnh xa hoa nô nức của đám cậu ấm cô chiêu giàu có, hay để tôi chua xót chứng kiến anh và Khánh Duy ngọt ngào điên cuồng bên nhau, hay là mãi mãi?
Mấy cái loa gắn bốn góc tường không ngừng đẩy vào tai tôi những âm thanh ồn ào thác loạn, sàn nhà lạnh lẽo đang cứa lên da thịt vừa mới khép vảy của tôi sự buốt rát khôn cùng.
Tôi không thể chịu đựng được nữa!
Mấy người là người, còn tôi không phải con người sao? Những thứ cảm xúc quái quỷ không ngừng ám toán và xâm nhập trái tim, kích khởi sự uất ức căm hờn dần dần bộc phát trong tôi.
Nhưng tôi không thể, tôi không thanh cao đến mức thứ tha tất cả, nhưng không đủ cay nghiệt để tiêu diệt tất cả. Tôi chỉ có thể đăm đăm nhìn về anh, trước mắt tôi là ánh sáng rực rỡ và đẹp đẽ biết bao nhiêu, tôi càng nhìn càng không thể ngăn cản chính bản thân mình mãnh liệt lao vào.
Tôi chống tay lên tường rồi hung ác đập mạnh lên đó.
Tôi muốn ra ngoài, chạy tới ánh sáng duy nhất của mình.
Nơi đây lạnh lẽo lắm, tôi muốn được sưởi ấm…
Tôi cứ đập như thế, lần sau mạnh hơn lần trước, liên tục không ngừng nghỉ.
Chợt một tiếng “rầm” vang lên khiến hội trường hốt hoảng.
Máu tí tách chảy dọc sống mũi rồi đọng trên cằm tôi, tôi chỉ thấy rất nhiều ánh mắt kinh hoảng nhìn về phía tôi, trong đó có anh.