Trong quán sushi ngoài trường, Tăng Thanh ngồi bên cửa sổ, một tay chống cằm nhìn bên ngoài hai người đang mua đồ cho mình.
Cách một đường cái, đối diện là phố ăn vặt. Bên trái Lục Minh Kha đang mua trà sữa, bên phải Chung Kí Bạch đang mua bánh quế thơm, hai người họ thỉnh thoảng nhìn về phía Tăng Thanh như muốn xác nhận cậu còn ngồi ở đó chờ hay không. Bất cứ khi nào chạm mắt với bọn họ, Tăng Thanh đều không ngần ngại mà cong mắt cười đáp trả.
Dù vậy, sau khi mua đồ xong hai người họ cũng nhanh chóng quay lại, giống như một cuộc thi đấu, họ quay trở về gần như cùng một lúc và ngồi đối diện Tăng Thanh, đẩy hết mấy thứ tới trước mặt cậu.
"Thanh Thanh," Chung Kí Bạch cứng nhắc gọi ra xưng hô này, "Em nếm thử trước bánh quế anh mua...."
Lục Minh Kha nghiêng người đưa trà sữa kèm ống hút vào tay Tăng Thanh, nói: "Em thích đồ ngọt phải không, trà sữa ngọt hơn, em uống cái này trước đi!"
Tăng Thanh chớp chớp mắt, thầm than: Trên đời này quả thực có rất nhiều chuyện không tưởng tượng nổi.
Một giờ trước, biểu hiện của hai người trước mặt này khiến ai cũng bất ngờ, nhưng rất nhanh bọn họ trở lại bình thường —— được rồi, cũng không hẳn vậy, người lạnh lùng vẫn lạnh lùng, người kiêu ngạo vẫn kiêu ngạo, chỉ là hơi khó xử, ai cũng mang dáng vẻ vì cậu mà làm tất cả mọi thứ. Điều này không khỏi khiến cho Tăng Thanh nổi lên suy đoán: Nếu mình có thể hồi sinh, đương nhiên những người khác cũng có thể.
Thử một phen, quả thực là thế.
Tăng Thanh thuận thế cúi đầu hút một ngụm trà sữa, lại nghĩ: Đối xử tử tế với mình như thế này là vì thương hại sao? Bởi vì không nghe lời giải thích về vụ bị bắt cóc nên cho rằng cái chết của mình có liên quan bọn họ? Hay là thấy có lỗi? Nhưng, hm.... Tội lỗi hay thương hại cũng thế, trước khi rời đi, đối xử tử tế với mình cũng chẳng có vấn đề gì.....
Tăng Thanh cắn ống hút, thuận miệng nói: "Rất ngọt, trước đây em đã từng uống qua, rất thích." Nói xong lại hút thêm một ngụm.
Lục Minh Kha nhìn Tăng Thanh không chớp mắt, nói chuyện như nỉ non: "Chỉ cần em thích là được."
Thấy Tăng Thanh không ăn bánh quế thơm trước, Chung Kí Bạch mím chặt môi, vô thức rụt tay lại.
May mắn thay, Tăng Thanh nhanh chóng nhặt một chiếc bánh hoa quế, đưa vào miệng nhấm nháp, ậm ừ nói: "Bánh hoa quế này không ngon bằng bánh quế ở gần trường cấp hai. Thực ra em cũng không mua ở chỗ này....."
"Vậy lần sau anh sẽ qua đó mua. Anh biết đó là bánh đó nhà nào bán, trước đây em thường mua nó cho anh ăn." Chung Kí Bạch cong môi lộ ra nụ cười yếu ớt.
"Xuỳ..." Lục Minh Kha giễu cợt, tuỳ tiện khoanh tay dựa lưng vào ghế da, cười tủm tỉm nói với Tằng Thanh, "Nếu em muốn ăn thì để anh mua cho."
"Đừng nói cái này nữa," Tăng Thanh cũng cười, bắt đầu đeo găng tay dùng một lần, "Hiếm khi hai người chịu ăn bên ngoài cùng em, em đề cử món lươn conger của cửa hàng sushi này, ăn thôi, ăn xong mình còn về lớp học."
Tăng Thanh không thích ăn đồ ngọt, đó không phải sở thích của cậu, nhưng Tăng Thanh là một kẻ lừa đảo, không ai biết Tăng Thanh thích gì, cũng giống như không ai biết rằng Tăng Thanh thực sự đã được tái sinh.
*
Tăng Thanh trở về lớp, đúng lúc buổi chiều bắt kịp tiết ngữ văn của cô giáo Giang, đây là giáo viên mà cậu thích nhất. Dù quan hệ cô trò không mấy thân thiết nhưng chỉ có cô Giang sẽ viết nhận xét chi tiết về bài văn của Tăng Thanh. Tăng Thanh luôn rất biết ơn cô, mặc dù cậu biết một mặt khác của sự dịu dàng và nghiêm túc của cô giáo, đó là sự yếu đuối khuất phục trước cường quyền —— Sau này có rất nhiều đứa nhà giàu trong lớp ghét bỏ tẩy chay Tăng Thanh, cô giáo cũng không dám mở miệng ngăn cản.
Vậy thì đã sao! Không ảnh hưởng tới việc Tăng Thanh cảm kích cô giáo Giang, chỉ cần có người đối xử tốt với cậu là đủ rồi.
Có lẽ vì đã chết qua một lần nên Tăng Thanh đột nhiên muốn tặng cô một món quà, ý tưởng chợt nảy ra, cậu không kìm được, vậy là cậu không hề nghe giảng nữa mà ngồi ở vị trí cẩn thận vẽ một bức chân dung cho cô giáo Giang.
Tăng Thanh không cao nên được xếp ở vị trí đầu lớp, vì thế cậu không hay biết rằng Lục Minh Kha và Chung Kí Bạch ngồi phía sau luôn nhìn trộm cậu, càng không chú tới dáng vẻ nghiền ngẫm đánh giá của Từ Hạo Miểu.
Chỗ ngồi của Từ Hạo Miểu gần chỗ ngồi của Tăng Thanh nhất, chuông vừa vang lên, hắn lợi dụng lúc hai tên kia không chú ý liền nhanh chóng túm vai Tăng Thanh lôi lên nóc toà nhà.
Từ Hạo Miểu dễ dàng dùng tay trái ấn Tăng Thanh vào tường, dương v*t cương cứng dí lên mông Tăng Thanh như uy hiếp. Hắn hơi khom lưng, môi dán bên tai cậu, nói: "Chó hoang, dám đi trốn học dụ dỗ anh trai?"
Vừa nãy trong tiết ngữ văn, ánh mắt Chung Kí Bạch quả thực là để ý không thèm tư tàng, từ lúc ấy đến nay mới có mấy giờ? Hay là dâng cho người ta đ*t rồi.....
Gương mặt Từ Hạo Miểu sáng sủa thanh lệ, khí chất điềm đạm cao quý, lúc này trên môi nở nụ cười, dùng giọng điệu ôn hòa nói với Tăng Thanh cứ như người yêu thủ thỉ.
Tăng Thanh tâm sinh kháng cự, dùng sức ép ngực vào tường, tránh xa hắn ta, nhăn mặt hét lên: "Khoan! Khoan đã!"
Không đúng! Ở kiếp trước, từ lần làm tình đầu tiên đến lần thứ hai của Từ Hạo Miểu phải cách nhau 25 ngày, hơn nữa nguyên nhân dẫn tới lần làm tình thứ hai là do cậu cho Từ Hạo Miểu uống thuốc xổ... Lúc này mới có tám ngày trôi qua! Cậu không hề làm gì! Sao hắn ta lại muốn cưỡng hiếp cậu!!
Tăng Thanh bị ép vào tường, trẹo cổ vội vội vàng vàng giải thích: "Tôi nói thật! Tuy tôi trốn học nhưng tôi chỉ đi ra ngoài ăn cơm với Chung Kí Bạch mà thôi! Tôi nói với anh ấy là tôi chưa ăn cơm nên anh ấy chỉ đưa tôi đi...."
"Mặc kệ," Từ Hạo Miểu bắt đầu cởi quần của Tăng Thanh, không thèm để ý mà ngắt lời cậu, "Tôi còn hy vọng cậu dâm thêm chút nữa, lần trước chơi chưa tận hứng, lần này cậu dứt khoát nghỉ luôn mấy tiết đi, để tôi đ*t nát cái lỗ dâm này!"
"Tôi không muốn! Tôi không có chọc tới anh!"
Tăng Thanh giãy dụa vặn vẹo cơ thể, cố gắng muốn thoát khỏi sự cưỡng bức của đối phương, nề hà Từ Hạo Miểu nhìn qua thì mảnh khảnh yếu đuối nhưng lực tay không hề yếu, một tay ấn chặt hai cổ tay và phần lưng của Tăng Thanh, một tay khác không lưu tình lột cả quần ngoài và quần lót của cậu xuống. Tăng Thanh đỏ mặt vùng vẫy dữ dội, cậu hét lên từ chối, nhưng một bàn tay lại bắt đầu xoa bóp dương v*t lộ ra của cậu......
"Rồi rồi," Từ Hạo Miểu dỗ dành, "Tôi sẽ vuốt cho chó hoang bắn trước nhé, rồi sẽ chịch sau, ok chưa?"
"Không... ừm..."
"Cấm nói không." Từ Hạo Miểu nới lỏng bàn tay đang trói cổ tay Tăng Thanh, đỉnh đầu gối đẩy cậu quỳ trên mặt đất, nghiêng người nhéo vào sau gáy cậu, thản nhiên nói: "Còn muốn tôi nhắc nhở cậu một lần nữa sao? Cự tuyệt tôi, cậu muốn Chung Kí Bạch và cha mẹ hắn biết cái ý tưởng bẩn thỉu kia của cậu?"
Thân thể Tăng Thanh run lên, trong tiềm thức cảm thấy không rét mà run, bàn tay kia lợi dụng tình thế, trực tiếp xé toạc chiếc áo sơ mi trên người cậu, xuyên dọc theo vạt áo mơn trớn thịt vú run run, ngón trỏ và ngón cái vặn xoắn núm ti nhạy cảm, có khi còn dùng hai ngón tay kẹp lấy kéo mạnh.
"Không.... Đừng mà....." Thân thể Tăng Thanh bị chơi đùa đến phát run, âm thanh mang theo tiếng khóc nỉ non, "Đi đi mà...."
"Cái gì?" Từ Hạo Miểu quỳ xuống phía sau cậu, đè nặng, ác ý cọ xát dương v*t cương cứng của hắn vào kẽ mông mềm mại của Tăng Thanh.
"Muốn nói thì cứ nói đi... Tôi, tôi không sợ..."
Tăng Thanh không sợ cha mẹ biết nhật ký của mình, không sợ bị Chung gia ghét bỏ, cũng không sợ sống cô độc, cậu có thể đi làm, sống một mình, vay mượn, tự nuôi mình đi học... Nếu đã sống lại một đời lại phải giống như kiếp trước, vậy thì... không bằng đừng sống lại.....
Nhưng khi nghĩ đến điều đó, Tăng Thanh vẫn khóc.
Tăng Thanh dùng đôi tay mềm nhũn đỡ lên vách tường, áp trán lên gạch men, nghẹn ngào.
Vì sao lại bắt đầu lại? Vì sao lại làm hỏng? Vì sao nhanh như vậy đã phải sống một mình.....
Từ Hạo Miêu bị tiếng khóc của Tăng Thanh làm cho khó chịu, hắn cau mày định dùng sức mạnh để cưỡng chế, nhưng đột nhiên bên tai vang lên một tiếng gầm lớn, dương v*t còn chưa bị doạ héo trước thì cả người đã bị hất văng ngã xuống đất.
"Đ*t con mẹ nó!" Lục Minh Kha không hề nương tay, hắn tức giận lao tới, dùng khuỷu tay đánh mạnh lên mặt, ngực, bụng, eo.... Cứ chỗ nào đau nhất là đánh.
Một trong những châm ngôn sống của Lục Minh Kha là: Bạo lực luôn là cách giải quyết vấn đề đơn giản và trực tiếp nhất.
Lục Minh Kha tức điên lên, mày rậm dựng ngược, mỗi cú đấm xuống đều dùng toàn mạng giống như một con sư tử bị tám con bò kéo cũng không thể kéo lại được, nhưng chỉ trong một giây, hắn nghe thấy một giọng nói từ phía sau gọi hắn: " Lục Minh Kha..."
Động tác của hắn khựng lại, quay đầu trông thấy khuôn mặt trẻ con của Tăng Thanh nổi lên màu hồng nhạt, lông mi dính hơi nước ướt át, trên đùi nửa treo quần dài, đang nửa quỳ thu gom lại quần áo rách nát. Em ấy mở to hai mắt nhìn hắn bằng ánh mắt xa lạ: "Hình như hắn ta bị ngất rồi."
Ánh mắt trong sáng lại gợi dục, giọng nói tựa hải yêu quyến rũ, làn da trắng như ngọc ma sát nhiều vết đỏ, mê người đến cực điểm, hoạt sắc sinh hương.
Lục Minh Kha nặng nề thở phì phò, cặp mắt đen tối, cây gậy th*t phía dưới không nghe theo khống chế mà cộm lên.
....