Trà Ấm Bán Hạ

Chương 52



Nữ sinh tiến vào với nụ cười trên môi nhìn rất dịu dàng ngây thơ.

Trương Dương bước tới, giới thiệu với người trong nhà: "Bạn gái tôi, Uông Kì Đình."

Trong giọng nói của anh ta là niềm vui và tự hào không thể che giấu được.

Nghe thấy ba chữ kia, Khương Âm liền cúi đầu xuống. cô cắn răng hai tay nắm chặt lại, tựa hồ như thế có thể xua tan bớt cơn rùng mình phát ra từ đáy lòng.

Mà người luôn đặt lực chú ý trên người Khương Âm, khi thấy thái độ của cô thì trái tim nảy lên.

Phó Lương Dư vội thấp giọng hỏi: "Không thoải mái sao?"

Không thoải mái.

Rất không thoải mái.

Khương Âm muốn nói như thế với Phó Lương Dư, nhưng cuối cùng cô lại chỉ cắn răng lắc đầu.

Trương Dương sau khi giới thiệu, trong phòng nhất thời lạnh ngắt như tờ. vẫn là Đinh Triển phản ứng lại trước. khuấy động không khí nói: "Chào em dâu!"

Lúc này Bành Hạo cũng phản ứng lại vội nói: "Chào em dâu."

Anh ta nghĩ thầm đây hẳn là người lúc trước Trương Dương theo đuổi đây mà.

Nhìn bộ dáng này chắc là theo đuổi được rồi.

Đợi bọn họ nói xong. Uông Kì Đình ngại ngùng cười, cũng đáp lại: "Chào mọi người."

Ngay cả thanh âm của cô ta cũng mang theo sự mềm yếu có thể khiến người khác muốn bảo vệ, cũng khó trách Trương Dương lại rơi vào tay giặc.

Quả nhiên. thấy cô lên tiếng, nụ cười bên khóe môi Trương Dương càng sâu hơn, cũng dịu dàng nói: "Đừng để vẻ bề ngoài của mấy người này lừa, bình thường đều chó cả đấy.

"Dương ca, ai là chó chứ!" Nghe anh ta nói thế, Tống Nam tỏ vẻ không vui, cậu bĩu môi nói, "Em không phải chó!"

"Anh em cũng thế!" Nói xong cậu lại nhanh chóng bổ sung, "Ai chó người đấy biết!"

Đinh Triển: "???"

Em không phải chó, anh em cũng thế, trong phòng chỉ còn lại hai người, cũng không thể là Bành Hạo được, anh ấy là anh cả tốt bụng được mọi người công nhận đó.

"Tiểu Tống!" Đinh Triển nghiến răng nghiến lợi, giả vờ tức giận, "Hôm nay em cố ý chọc giận Đinh ca của em đấy à?"

"Đúng đó." Trương Dương cũng cười mắng Tống Nam, "Anh em không phải thế anh biết chứ, em thôi được rồi đó!"

Trong lúc cười đùa không khí đã sôi nổi hẳn lên.

Mọi người trong phòng đều đang cười ngoại trừ hai người.

Phó Lương Dư nhìn Khương Âm, có chút lo lắng.

"Ê, Tiểu Phó, đây là?" Trương Dương lúc này mới nhìn bọn họ, nói, "Cậu cũng giới thiệu chút đi."

Trong giọng nói của anh ta mang theo ý tứ trêu chọc rõ rệt, nghe thế cái chau mày của Phó Lương Dư lại càng sâu.



"Đây là chị của em." Thấy Phó Lương Dư không lên tiếng, Tống Nam mới đáp, "Người chị thân..."

"Khương Khương?"

Tống Nam còn chưa dứt lời đã bị Uông Kì Đình cắt ngang, giọng điệu cô ta mang theo sự nghi hoặc không chắc chắn.

Nghe thấy lời của Uông Kì Đình, toàn bộ người trong phòng đều sửng sốt, thì ra là quen nhau.

Tống Nam phản ứng lại, kinh ngạc: "Chị quen chị của em à?"

Nghe thấy giọng cô ta, Khương Âm đè nén cảm giác khó chịu trong lòng, ngẩng đầu nhìn cô ta, một câu cũng không nói.

Nhiều năm không gặp, Uông Kì Đình vẫn như vậy, cả người nhìn rất vô hại.

Khương Âm nhìn cô ta, ánh mắt mất đi độ ấm, là sự lạnh lùng xuất phát từ trong lòng.

"Đúng là cậu rồi." Uông Kì Đình cứ như không nhìn thấy, cô ta buông Trương Dương ra, tiến lại gần Khương Âm, ngữ khí vô cùng thân thiết, "Lúc nãy tớ cũng không dám..."

Uông Kì Đình vẫn chưa tới gần, Khương Âm đã căng cứng, cả người bày ra dáng vẻ đề phòng không rõ ràng.

Người khác vẫn chưa nhìn ra, Phó Lương Dư lại phát hiện rồi sửng sốt.

Thấy Uông Kì Đình vẫn muốn tới gần, ánh mắt Phó Lương Dư tối sầm lại, anh âm thầm bước tới một bước ngăn ở giữa, lên tiếng: "Xin lỗi, bây giờ cô ấy có chút không thoải mái."

Uông Kì Đình ngừng bước, nụ cười bên khóe môi cứng lại, cô ta thu lại nụ cười, lo lắng nói: " Không sao chứ, em nhớ Khương Âm trước đây thân thể không tốt lắm, em thường lo cho cô ấy lắm."

Cô ta nói lo lắng, ngữ khí vẻ mặt cũng ngập tràn lo âu.

Cái gì cũng có thể giả vờ. nhưng ánh mắt lại không thể.

Ánh mắt làm sao mà che giấu được, lúc lơ đãng vẫn lộ ra suy nghĩ thật sự.

Phó Lương Dư có thể dễ dàng nhìn ra, cô ta không hề thật lòng.

"Chị em không thoải mái sao?!" Tống Nam lập tức tiến đến, đứng ở giữa, hoàn toàn ngăn cản tầm mắt của Uông Kì Đình, lo lắng nói, "Lúc nãy không phải còn ổn sao."

Nghe thấy Tống Nam hỏi, Khương Âm lắc đầu, cuối cùng lên tiếng: "Uống chút nước là ổn rồi."

"Em đi lấy cho chị." Tống Nam nói rồi nhanh chóng đi rót một ly nước ấm.

Khương Âm nhận lấy, trong lòng bàn tay có chút ấm áp, cô nói: "Không sao đâu."

"Không sao là tốt rồi." Đinh Triển thở phào một hơi, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì.

"Vậy thì ăn cơm trước đi." Anh ta nói, "Anh một chút sẽ ổn hơn."

Lúc này Bành Hạo cũng khen ngợi: "Cơm Tiểu Phó nấu ngon lắm đó."

Anh ta nói với Khương Âm: "Hẳn là em ăn rồi nhỉ."

Khương Âm gật đầu, khóe môi cô cứng ngắc nhướng lên, nói: "Ăn rồi ạ."

Cô ăn được mấy lần rồi, cơm Phó Lương Dư nấu rất ngon.

"Nhưng hôm nay nhiều món hơn, có vài món có lẽ em chưa ăn đâu, nay phải thử hết đó." Bành Hạo cười nói, "Các em ở gần nhau, thích ăn món nào thì ghi lại, lúc nào đó lại qua đây gọi món."

Khương Âm vẫn chưa nói gì, Phó Lương Dư đã lên tiếng trước, anh gật đầu đồng ý: "Không vừa ý có thể đổi."

Nghe anh nói như thế, mắt Tống Nam sáng lên, vui vẻ nói: "Em cũng có thể nhận được đãi ngộ này chứ?"

Đinh Triển ở bên cạnh vui sướng khi người gặp họa nói: "Em cảm thấy sao?"

Tống Nam nhìn anh trai: "..."

Em cảm thấy em hông có.

Nhưng phương thức còn nhiều hơn so với khó khăn, cậu chuyển tầm mắt nhìn Khương Âm hỏi: "Chị, vậy lúc em muốn ăn thì có thể tìm chị không ạ?!"

Lúc này trong mắt Khương Âm cuối cùng cũng có ý cười, cô gật gật đầu: "Ừm."

Nghe thấy Khương Âm đồng ý, Tống Nam ưỡn ngực vô cùng tự hào.

Chị cậu lên tiếng rồi, anh trai làm sao mà từ chối!

Nghĩ như thế Tống Nam lại có chút sốt ruột, cậu hao tâm tổn sức muốn bọn họ ở bên nhau.

Cậu không chỉ muốn có chị, cậu thật sự cần một chị dâu.

Tống Nam rất cấp bách, nhưng anh cậu nhìn lại hoàn toàn không vội vàng, nhìn Dương ca đi, bạn gái cũng dẫn tới rồi! Anh ấy bát tự còn chưa có!

Trong lòng Tống Nam xỉ vả không ngừng nhưng trên miệng lại không dám nói, chỉ có thể oán hận nói: "Mau ngồi đi, em đói rồi!"

Nhìn bọn họ vui cười, trên khóe môi Uông Kì Đình cũng nở nụ cười, nhưng càng giống ngoài cười trong không cười hơn.

Nghe phải ngồi xuống, cô ta hướng lại gần Khương Âm, thân thiết nói: "Khương Khương, hai chúng ta ngồi chung nha."

Khương Âm lui về sau theo bản năng, cô không hề muốn ở gần Uông Kì Đình.



Nhưng không đợi cô động đậy, Phó Lương Dư đột nhiên nâng tay.

Động tác muốn lùi về sau của Khương Âm khựng lại.

Phó Lương Dư ôm bả vai Khương Âm, cách ra xa Uông Kì Đình một chút Phó Lương Dư mới nói với Tống Nam: "Chị em tối nay nhờ em đó."

"Giao cho em!" Cậu hùng hổ nói.

Tống Nam vô tư không hề phát giác ra chuyện không đúng, kéo Khương Âm đến ghế ngồi.

Phó Lương Dư cũng cất bước qua, ngồi ở một bên khác.

Bởi vậy liền để Khương Âm ngồi ở giữa.

Nhìn thấy tình huống như vậy, Uông Kì Đình xuất hiện một ánh mắt khác với dáng vẻ nhu nhược vô tội của cô ta, nhưng cũng chỉ trong chớp mắt.

Trương Dương cũng kéo ghế ngòi ở một bên khác, trong miệng còn nói: "Ăn rồi nói chuyện sau.", rồi kéo cô ta ngồi xuống đối diện Khương Âm.

"Khương Khương, bạn học hồi sơ trung của bọn mình cậu còn giữ liên lạc không?"

Uông Kì Đình ngồi ở đối diện, tựa hồ thật sự như đang hồi tưởng lại quá khứ với Khương Âm.

Khương Âm rũ mắt không nhìn cô ta, chỉ lắc đầu không nói gì.

"Lúc trước còn tụ tập nữa đó, muốn gọi cậu nhưng đều không có cách liên hệ với cậu..."

Uông Kì Đình nói, Khương Âm nghe, bàn tay dưới bàn của cô không khống chế được mà gắt gao nắm lại.

Khương Âm vẫn không nói gì như trước.

Người trên bàn lúc này mới phát hiện điều gì không thích hợp, không khí không đúng.

Lúc bọn Đinh Triển vào, Khương Âm vẫn còn chào hỏi với bọn họ, thỉnh thoảng cũng sẽ nói đôi câu, nhìn cũng rất vui vẻ.

Mà bây giờ không giống thế, rũ mắt, không nói một câu nào.

Lúc này Trương Dương rõ ràng cũng phát hiện không thích hợp, anh ta rũ mắt nhẹ nhàng kéo Uông Kì Đình, nhưng cô ta lại mắt điếc tai ngơ.

Cô ta dường như bắt Khương Âm phải lên tiếng: "Khương Khương..."

"Lần này dùng ít gia vị hơn," Phó Lương Dư đột nhiên lên tiếng cắt ngang Uông Kì Đình, anh gắp một con tôm bỏ vào cái dĩa trước mặc Khương Âm, "Xem xem có ngon hơn lần trước Tống Nam mang sang cho em ăn không."

Khương Âm nhìn con tôm trong cái dĩa trước mặt, gật gật đầu, cô chầm chậm thả lỏng nắm tay phải, cầm đũa lên.

"Nhìn cậu bây giờ tốt thế này tớ cũng rất vui, lần trước tụ tập còn nói..."

"Cô Uông, nhà Âm Âm quản rất nghiêm." Phó Lương Dư đặt đũa xuống, "Hay là, cô đợi cô ấy ăn xong rồi nói sau."

Người trên bàn đều nghe ra ý ngoài mặt chữ của anh, nụ cười trên khóe môi Uông Kì Đình cứng lại.

Khương Âm cúi đầu ăn tôm, nghe Phó Lương Dư nói như thế, khóe mắt cô cong cong, lại có chút cay cay.

Rõ ràng năm đó còn nghiêm trọng hơn bây giờ, nhưng một giọt nước mắt cô cũng chưa từng rơi.

Thật không có tiền đồ, cô nghĩ, đều là người lớn rồi, rõ ràng cũng đã trôi qua một khoảng thời gian dài, sao cô vẫn còn thấy tủi thân thế này.

Tay trái đặt dưới bàn của Khương Âm siết chặt, trong lòng chỉ có một suy nghĩ: cô không thể làm hỏng buổi tụ tập của Phó Lương Dư.

Lúc Khương Âm đang kiềm chế thì bàn tay trái nắm chặt của cô lại bị người khác thử chạm vào.

Thấy cô không động đậy, bàn tay kia hơi dùng sức cạy mở ngón tay của Khương Âm, động tác của anh rất nhẹ nhàng nhưng đã thành công.

Mấy dấu móng tay trong lòng bàn tay Khương Âm đang nóng lên, cô vẫn giữ tư thế mở tay ra không động đậy.

"Em chỉ là nhìn thấy cô ấy thì kích động quá." Uông Kì Đình miễn cưỡng nở nụ cười, "Lúc trước chúng ta..."

Khi thấy Uông Kì Đình cứ lặp đi lặp lại, động tác gắp thức ăn cho Khương Âm của Phó Lương Dư ngừng lại, anh ngước mắt lên nhìn cô ta, trong mắt không hề có ý cười nào.

Đang lúc Phó Lương Dư định nói gì thì người bên cạnh đã lên tiếng, cô nói: "Không nhớ."

Giọng của Khương Âm rất khó chịu, đồng thời cô ngẩng đầu lên.

Đôi mắt Khương Âm cong lại, lúc cười cong cong như vầng trăng khuyết, nhưng lúc này ánh mắt cô nhìn người khác không hề có chút ấm áp nào.

Uông Kì Đình có chút ủy khuất nói: "Khương Khương, cậu có phải là còn đang trách tớ..."

Ánh mắt đó nhìn thật đáng thương.

"Không trách." Khương Âm hít sâu một hơi, đôi tay nắm chặt vạt áo của cô bởi vì dùng sức mà hơi run, "Chỉ là nhớ tới sẽ kinh tởm."

Tại sao lại thật lòng thật dạ đối xử với một người như vậy, cứ nghĩ tới lại ghê tởm muốn nôn.

Khương Âm vốn muốn kiềm nén, cô không muốn phá hỏng buổi tụ tập của Phó Lương Dư, nhưng cô thật sự không ở lại nổi nữa.

Ở chung trong một phòng với Uông Kì Đình khiến cô không thở nổi.

Khi Khương Âm nói chuyện, Phó Lương Dư đột nhiên lại rũ mắt, nhìn bàn tay đang kéo vạt áo mình, anh sửng sốt.



Ngừng một lát, Phó Lương Dư nhấc tay bàn tay kia mới buông lỏng ra.

Lúc này Khương Âm bỗng đứng dậy, cô nói: "Xin lỗi, có chuyện đi trước."

Nói rồi cô không nhìn Phó Lương Dư, cúi đầu mau chóng bước đi.

Bàn tay vừa nhấc lên của Phó Lương Dư khựng lại, sau đó ngón tay anh hơi cuộn lại rồi thu về.

Trên bàn không ai lên tiếng, đợi cửa nhà đóng hồi lâu vẫn là một khoảng yên tĩnh.

Sau một lúc lâu, vẫn là Đinh Triển phản ứng lại trước, anh ta, cười gượng hai tiếng, anh ta ngượng ngùng nói: "Vậy lần sau lại tụ tập nhé."

Nghe anh ta nói như vậy, Phó Lương Dư lại cười nhạo một tiếng, lần sau gặp, cô ấy còn đồng ý sao?

Phó Lương Dư ngồi trên ghế tựa, rũ mắt nhìn đồ ăn còn chưa động trên bàn, hồi lâu anh cười một tiếng, nói thầm: "Thật không dễ gì cô ấy mới đồng ý bước vào..."

Phó Lương Dư cười nhưng Tống Nam lại luống cuống, cậu vội vàng nói: "Anh, chị em chị ấy...em đi tìm chị ấy."

Cậu vừa đứng dậy thì Phó Lương Dư lại nói: "Đứng lại."

Động tác của Tống Nam khựng lại.

Phó Lương Dư vẫn rũ mắt, anh đột nhiên nói: "Buổi tụ tập của các cậu tôi không xen vào, nhưng cậu về sau ít dẫn những người lung tung này đến nhà tôi nữa."

Nghe anh nói như thế, vẻ mặt ai nghe thấy cũng cứng lại.

Lúc này Phó Lương Dư ngẩng đầu nhìn về phía Trương Dương, anh nói: "Tôi không vừa ý."

Sắc mặt Trương Dương phút chốc thay đổi, Bàng Hạo nhìn thấy thì nhỏ giọng khuyên nhủ: "Tiểu Phó à..."

Phó Lương Dư lại nhìn chằm chằm Trương Dương nói: "Không đồng ý."

Nói xong, anh lại chuyển hướng về phía Uông Kì Đình, gằn từng chữ: "Không, hoan, nghênh."

Phó Lương Dư tính tình ôn hòa một thời gian dài, ai cũng quên mất thật ra anh là thiếu niên có rất nhiều góc cạnh.

Những góc cạnh này của anh vẫn ở đó, chỉ là những điều đó không thể hiện ra mà thôi.

"Cô Uông." Lúc Uông Kì Đình đang khó khăn xoay người đi, Phó Lương Dư gọi cô ta, nói một câu cuối cùng, "Mong cô về sau cách Âm Âm ra xa một chút."

Nghe anh nói như vậy, sắc mặt của Trương Dương lạnh hẳn đi, anh ta nói với Phó Lương Dư: "Cậu hôm nay quá..."

Một câu của anh ta còn chưa nói xong, Phó Lương Dư cầm ly rượu còn nguyên trên bàn đập xuống, rượu trong ly văng tung tóe trên tay anh.

Những giọt chất lỏng kia chảy xuống theo khớp ngón tay anh, cuối cùng chỉ còn lại vệt nước mờ nhạt.

Khương Âm đến, anh đều gửi lời đến mỗi người trước. vậy mà Trương Dương chưa nói tiếng nào đã dẫn người tới, tùy ý để cô ta khiến Khương Âm tránh không được.

So với ấn tượng xấu mà buổi tụ tập này để lại cho Khương Âm, Phó Lương Dư càng đau lòng hơn chính là hình như đã làm rách vết thương mãi không lành của Khương Âm.

Người khi anh vừa mới quen biết đã muốn đặt vào trong tầm mắt, người thêm Wechat cũng phải đợi thời gian thích hợp; người mà chỉ là nói chuyện cũng phải nghĩ xem có khiến cô ấy khó chịu hay không, vậy mà lúc nãy đã bị người khác bắt nạt.

Vết thương vừa mới khép lại của Khương Âm, lớp vảy mỏng cô ấy vừa mới kết lại, ngay tại nhà của anh, trước mặt anh bị người khác bóc ra.

Máu chảy đầm đìa, chắc chắn đau đớn vô cùng.

Cô gái như chú thỏ con, sợ người lạ, thật khó khăn với nguyện ý thân thiết với người khác, không biết có phải đã bị dọa lùi sâu về trong hang hay không.

Rõ ràng là chưa ăn gì, dạ dày Phó Lương Dư lúc này lại âm ỉ đau, từng chút từng chút, còn nghiêm trọng hơn so với mọi lần.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv