Hàn Dĩ Nặc nghe thấy âm thanh phía sau đột nhiên quay đầu lại, con mắt hơi trợn to, đang muốn mở miệng nói chuyện nhưng đón nhận lại là trận mãnh liệt ho khan.
Nghiêm Đông Kỳ nhanh chóng đi tới đặt túi thức ăn lên bàn, giúp Hàn Dĩ Nặc thuận thuận lưng, sau đó từ trong túi lấy chén nước uống còn nóng đưa cho hắn: “Ai u bảo bối, thấy anh kích động đến mức đem phổi ho ra rồi.”
Hàn Dĩ Nặc đem đồ uống đoạt lấy bỏ trên bàn, đưa tay kéo Nghiêm Đông Kỳ ôm đồm tiến vào trong ***g ngực, hô hấp cực nóng phả trên cổ Nghiêm Đông Kỳ, khiến nửa người đã muốn mềm nhũn.
“uống chút nước cho thân thể hồi phục chút đi” Nghiêm Đông Kỳ vừa cười vừa thuận thế xoa xoa lưng Hàn Dĩ Nặc: “Còn bị sốt không?”
Hàn Dĩ Nặc không hé răng, chỉ đem đầu hướng về sau gáy Nghiêm Đông Kỳ đụng đụng, sau đó mang theo xu thế mạnh như chẻ tre hung hăng hôn một hơi.
Nghiêm Đông Kỳ cũng không tránh né, ở trên lưng hắn vỗ nhẹ: “Em đây là đói bụng quá độ đi.”
Hàn Dĩ Nặc hít một hơi, nhẹ nhàng thả lỏng vòng tay ôm Nghiêm Đông Kỳ, tựa người ra phía sau bàn hội nghị, đưa tay ôm Nghiêm Đông Kỳ tiến vào giữa hai chân, nhìn chằm chằm vào mắt của hắn: “Tại sao lại gạt em?”
“Cái gì gọi là lại chứ? Nói thế còn tưởng ông đây luôn lừa gạt em không bằng.” Nghiêm Đông Kỳ nở nụ cười, đến gần lấy môi đụng cái trán Hàn Dĩ Nặc một cái: “Vẫn còn có chút sốt, uống thuốc chưa?”
Hàn Dĩ Nặc lắc lắc đầu.
“Như vậy em còn hi vọng anh nói cho em anh đã đến, sau đó nói em đến đón anh sao?” Nghiêm Đông Kỳ đưa tay đem thức uống bưng lên lần nữa, mở nắp ra thổi thổi rồi đưa tới bên mép Hàn Dĩ Nặc: “uống một chút đi, thấy cả buổi trưa em còn chưa uống nước.”
Hàn Dĩ Nặc cau mày nhìn đồ trên tay Nghiêm Đông Kỳ rồi uống hai ngụm, sau đó lại nhìn về phía hắn một lần nữa: “Anh đến đây khi nào?”
“Xuống trường cũng khoảng giữa trưa, xem các em diễn tập chứ sao. Ai u, trước làm sao không phát hiện em soái như thế chứ?” Nghiêm Đông Kỳ đưa tay ở trên mặt hắn sờ sờ nặn nặn.
Hàn Dĩ Nặc nở nụ cười: “Làm gì mà đặc biệt soái?”
“Trước không biết em ở trường học lại trâu bò như thế, hơn nữa còn lạnh lùng, lúc em ở nhà cũng không như vậy.” Nghiêm Đông Kỳ từ trong ***g ngực hắn hướng ra, đem phần cơm dọn lên trên bàn xong xuôi: “Ăn cơm đi, nếu không chốc nữa bận bịu không ăn được gì.”
Hàn Dĩ Nặc đi theo phía sau lại ôm lấy hắn: “Vậy em như thế anh thích không?”
Nghiêm Đông Kỳ xoay người, nắm cằm Hàn Dĩ Nặc ở trên đó liếm một cái: “Thích, đặc biệt yêu thích, em nếu có thể thuận lợi ăn ít cơm thì anh càng yêu em chết mất.”
“Vậy anh đút cho em ăn.” Hàn Dĩ Nặc cũng tới gần hôn hắn một hồi.
Nghiêm Đông Kỳ có chút bất đắc dĩ: “Anh phát hiện lúc em sinh bệnh quả thực thành thần, làm sao cứ hỡ ốm là lại nói người ta đút cơm ăn chứ, cũng không phải bị gãy tay.”
Hắn đem đũa nhét vào tay Hàn Dĩ Nặc, sau đó đột nhiên như nhớ tới cái gì lại bổ sung một câu: “Đúng rồi, em nói hội học sinh cho anh một chỗ ngồi, lát anh muốn xem dạ hội đón người mới, nhìn diễn tập lúc nãy thấy rất thú vị.”
Lời này vừa nói ra thì lông mày Hàn Dĩ Nặc gần như nhíu lại: “Anh muốn xem dạ hội?”
“Làm sao, không cho?” Nghiêm Đông Kỳ rất kinh ngạc chọn lông mày.
“Không phải không cho…” Thanh niên nói chuyện hiếm thấy có chút ấp a ấp úng: “Chính là… Ai… Cũng không có gì, chính là đoàn chủ tịch có một tiết mục, ở cuối cùng… Anh hai anh có thể không xem hay không?”
Nghiêm Đông Kỳ bật cười: “Tại sao? Dựa vào cái gì em biểu diễn tiết mục không cho anh xem chứ, người ta thậm chí đã đến đây.”
“Chỉ là một tiết mục nhảy thôi, dù sao cũng rất ngu ngốc.” Hàn Dĩ Nặc nghe xong câu nói Nghiêm Đông Kỳ cũng nở nụ cười, sau đó lại mặt mày ỉu xìu rụp xuống.
“Có bao nhiêu ngu ngốc, có thể ngu ngốc đến mức khiến anh hối hận với quyết định ở cùng một chỗ với em không?” Nghiêm Đông Kỳ bị hắn nói đến lòng hiếu kỳ càng tăng.
Thanh niên lắc đầu một cái: “dù sao cũng không được tới.”
“Không bàn nữa, ăn cơm ăn cơm, thời gian cấp bách, ít nói nhảm đi.” Nghiêm Đông Kỳ lôi kéo thanh niên muốn ấn hắn xuống chỗ ngồi, kết quả lại bị Hàn Dĩ Nặc ôm chặt lấy.
Nghiêm Đông Kỳ dở khóc dở cười: “Bảo bối, chúng ta có phải tạo hình trẻ sinh đôi đâu.”
“Không muốn ăn cơm.” Hàn Dĩ Nặc ở trên vành tai Nghiêm Đông Kỳ cắn cắn.
Nghiêm Đông Kỳ nhíu mày lại, đưa tay ở trên cánh tay Hàn Dĩ Nặc nhẹ nhàng vỗ vỗ: “Không được, đến ăn cơm, cơm nước xong anh còn muốn nhìn em đem thuốc cảm uống nữa.”
Cánh tay ở trên eo Nghiêm Đông Kỳ siết lại: “Muốn ăn anh.”
Nghiêm Đông Kỳ đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó đưa tay ở trên lưng Hàn Dĩ Nặc giật một cái bốp: “Ăn cái rắm, lão nhân gia ngài cả người đều có vẻ đạo đức như thế nhưng vẫn kịp cân nhắc chuyện này, em cũng không sợ hư thận đến lúc nhảy thì run chân đó chứ.”
Hàn Dĩ Nặc buông lỏng tay cau mày: “Thận em hư hay không hư anh còn không biết sao?”
Hầu như đàn ông đều kiêng kỵ khi nói đến vấn đề này, Nghiêm Đông Kỳ câu khóe môi: “Một chút cũng không hư, quả thực tinh thần long mã, trước tiên em ăn cơm được không, cứ nói đông nói tây thế này lại không kịp.”
Hàn Dĩ Nặc bởi vì bị bệnh nên không có khẩu vị gì, ăn cũng không nhiều, Nghiêm Đông Kỳ nhìn thế có chút đau lòng: “Có phải đặc biệt không thoải mái hay không?”
“Cũng không phải quá khó chịu, chỉ cảm thấy cả người toàn thân mệt mỏi rã rời.” Hàn Dĩ Nặc mặt đầy oan ức nhìn Nghiêm Đông Kỳ.
Nghiêm Đông Kỳ thở dài đem cái ghế lôi lại trước mặt, để sát một chút: “Chờ lúc nào xong dạ hội thì về phòng ngủ một giấc thật ngon, lớp ngày mai nghỉ đi, tối nay anh hai ôm em ngủ.”
Hàn Dĩ Nặc nghe xong lời này cười rộ lên: “Tự dưng giọng điệu như hống đứa nhỏ nói với em là sao đây.”
“Em có muốn tự mình ốm một thời gian rồi trở về thời kỳ học mầm non một lần không?” Nghiêm Đông Kỳ cũng cười cười, đưa tay từ trong túi ni lông lấy thuốc ra: “uống thuốc đi, anh lúc nãy đi cửa hàng thuốc hỏi nhân viên bán hàng rồi đấy, uống xong sẽ hết mệt mỏi.”
Hàn Dĩ Nặc ngoan ngoãn đem thuốc trong tay Nghiêm Đông Kỳ uống gọn, sau đó dang tay ôm lấy hắn, đem đầu đặt trên bả vai nam nhân.
Nghiêm Đông Kỳ đưa tay xoa huyệt thái dương cho hắn, một bên câu được câu không trò chuyện: “Giờ này cũng nên bắt đầu hóa trang rồi, em không cần trang điểm hả?”
“Không, lúc diễn tập đã thay nhau trang điểm rồi, giờ mọi người đều rảnh rỗi nên nghỉ ngơi một lát.” Âm thanh Hàn Dĩ Nặc nghe vào không có chút tinh thần.
Nghiêm Đông Kỳ gật gù: “Vậy em trang điểm không? Đánh cái gì BB cream hay trát phấn gì đấy?”
“Anh có vẻ rất hiểu biết cái này.” Hàn Dĩ Nặc ngẩng đầu lên, có chút hoài nghi nhìn Nghiêm Đông Kỳ.
Nghiêm Đông Kỳ sửng sốt một chút, sau đó cân nhắc từ ngữ: “Ừm… một người bạn trước đây của anh làm chuyên gia trang điểm.”
“Bạn?” ánh mắt Hàn Dĩ Nặc càng ngày càng hoài nghi.
Nghiêm Đông Kỳ bất đắc dĩ nhún vai: “Bạn gái trước đây, được chưa.”
Hàn Dĩ Nặc hừ lạnh một tiếng không tiếp tục nói nữa.
“Em hừ cái rắm mà hừ…” Nghiêm Đông Kỳ không vui: “Em nói về quá khứ của anh có gì thú vị sao, bản thân em không phải ở trường cũng có bao nhiêu nữ sinh theo đuổi, cái gì bày tỏ trên tieba, cái gì mà gái nghệ thuật gái hóa học chứ, anh sao không bao giờ nghe em nhắc đến chuyện này? chỉ nói chuyện tốt còn chuyện xấu còn chưa nói đó Hàn đại gia.”
Hàn Dĩ Nặc đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó đột nhiên đặc biệt hài lòng nở nụ cười: “Ai nói với anh chuyện này?”
“Không biết, một cô gái cùng ngành em, hỏi anh là ai, anh mới nói là anh trai em, sau đó gần như bám dính ở trước mặt anh khoa trương khen ngợi em đến thiên hoa loạn trụy, chỉ thiếu nước nói em bên trong mặc quần lót siêu nhân nữa thôi, quả thực có bệnh.” Nghiêm Đông Kỳ cau mày không vui nói.
(Thiên hoa loạn trụy: ba hoa chích chòe)
“Không cao hứng, ghen tị sao?” Hàn Dĩ Nặc cúi đầu nhìn Nghiêm Đông Kỳ cười híp mắt hỏi.
Nghiêm Đông Kỳ nhìn Hàn Dĩ Nặc đang trong tinh thần tỏa sáng, nói chuyện một hơi không cần thở dốc thì không biết nói gì, nhưng vẫn thoải mái thừa nhận: “Phí lời, em nói em anh có thể cao hứng sao?”
“Hiện giờ biết em rất quý hiếm đi.” Hàn Dĩ Nặc rất vui vẻ ở trên mặt Nghiêm Đông Kỳ hôn “Bẹp” một cái: “Anh còn không cố gắng quý trọng?”
Nghiêm Đông Kỳ liếc hắn một chút, nhịn không được cũng vui vẻ: “Anh đây không phải đang ưỡn ngực thẳng lưng quý trọng sao, đưa cơm đưa thuốc cho em còn muốn sao nữa, hiến thân hả?”
“Cái này có thể cân nhắc.” Hàn Dĩ Nặc rất hạnh phúc nở nụ cười.
“Em đừng nói vớ vẩn, Hàn đại gia, đây đang ở trường học đấy, lão nhân gia ngài có thể bớt phóng túng được không?”Nghiêm Đông Kỳ ở trên ***g ngực Hàn Dĩ Nặc nhẹ nhàng đẩy một cái.
Thanh niên đột nhiên tiến đến bên tai Nghiêm Đông Kỳ thấp giọng nở nụ cười: “Kỳ thực, em rất muốn ở trong trường học cùng với anh thử nghiệm một hồi.”
Nghiêm Đông Kỳ nghe thế mặt có chút sốt, nhưng vẫn mạnh miệng theo một câu: “Có nơi nào tốt cho chúng ta lựa chọn không?”
“Sau ký túc xá của chúng em có một rừng cây nhỏ, bên cạnh hồ nhân tạo, còn có nơi này.” Lúc Hàn Dĩ Nặc nói câu này âm thanh vừa trầm thấp vừa khàn khàn, mang theo ý cười không nổi bật.
Nghiêm Đông Kỳ đầy đầu là suy nghĩ “Lỗ tai nổ tung” Các loại hình
Hắn dường như bị nóng liền lui người trốn ra sau: “Em nếu cứ lưu manh đùa giỡn như thế thì anh sẽ báo cảnh sát.”
Thanh niên chỉ là cười nhìn hắn không lên tiếng.
Nghiêm Đông Kỳ lại đưa tay ở trên ***g ngực thanh niên đẩy một hồi, âm thanh rất phiền muộn: “Em nói xem sao bộ mặt thật của em lại không được bạn học em nhìn thấy, nếu biết còn khen em đặc biệt trâu bò nữa không.”
Hàn Dĩ Nặc nắm lấy bàn tay đang đặt trên ngực hắn không dời đi, đang muốn nói cái gì thì cửa phòng học không chút báo trước được mở ra.
Giọng nói chơi đùa theo âm thanh mở cửa trong nháy mắt như bị bóp nghẹn rồi hỏng âm kiện.
Xin hỏi một nhóm người nhìn thấy chủ tịch hội học sinh luôn luôn duy trì vẻ cao quý lãnh diễm bình tĩnh mặt không chút cảm xúc hiện giờ đang cùng một người đàn ông tay cầm tay vai cùng vai đối diện nhìn nhau thâm tình, cảm giác một giây liền thấy người ấy ở trên hồng trần cùng nhau sống thoải mái, bây giờ nên làm gì để hóa giải màn tươi đẹp thế này đây?
Nghiêm Đông Kỳ khắc chế ý nghĩ kích động tự bản thân rút ra đao lớn một phát chặt đứt cánh tay của mình, cuối cùng vẫn duy trì bình tĩnh cùng với mấy cô em gái đã trang điểm đến mức thiên nhân hợp nhất nhìn nhau một lúc.
Sau đó trong nháy mắt hắn thấy một hơn phân nửa cô gái với ánh mắt cực kỳ nhiệt tình nhìn sang.
FML, thế giới này còn có thể cứu được nữa không? Mẹ nó.
Hàn Dĩ Nặc có lẽ bởi vì bệnh nên vẫn không lên tiếng, cũng không buông tay. Nghiêm Đông Kỳ ở trong đầu chuyển động ba giây dùng tốc độ nhanh gấp 500 lần bình thường suy nghĩ, cuối cùng cũng không rút bàn tay trở vể, trái lại đem bàn tay khác đặt trên bả vai Hàn Dĩ Nặc, sau đó nhìn mấy cô gái đứng ở cửa với ánh mắt vừa ôn nhu vừa nở một nụ cười tự nhiên.
“Các em khỏe, tôi là anh trai Hàn Dĩ Nặc, hắn bị sốt, buổi chiều ăn cơm cũng không ngon miệng nên tôi tới xem qua một lát. Các em muốn chuẩn bị cho tiết mục biểu diễn sao?”
Nói xong câu đó Nghiêm Đông Kỳ rất tự nhiên đem Hàn Dĩ Nặc nâng lên.
Sau đó các cô gái gần như bùng nổ “Học trưởng, anh không sao chứ?” Cùng với “Chào anh hai” Các loại hình.
Nghiêm Đông Kỳ biểu thị mình cùng với các cô gái đón nhận nhiệt tình cùng với biểu đạt sự chờ mong cho tiết mục tối nay liền ung dung cùng Hàn Dĩ Nặc ra khỏi phòng họp. đợi đến nơi không có ai cũng không đợi Hàn Dĩ Nặc phản ứng liền ở trên bả vai hắn đánh một cái “Bốp”.
“Cho em phóng túng này, nói với em ở trường học thì nên khiêm tốn một chút, đúng hù chết người.” Nghiêm Đông Kỳ có chút bất đăc dĩ.
Ánh mắt Hàn Dĩ Nặc tối đen không rõ: “Vậy thì có cái gì quá mức.”
“Đúng không có gì ghê gớm, nhưng bị ảnh hưởng nhiều sẽ không tốt.” Nghiêm Đông Kỳ nhìn thanh niên hận không thể cho toàn bộ thế giới biết hai người bọn họ là một đôi đức hạnh thì lòng có chút mềm nhũn: “Đây là trường học, để ý nhiều chuyện như vậy. Chờ lão nhân gia ngài sau này đi làm, yêu ai nói cho ai tùy, được không?”
Hàn Dĩ Nặc không lên tiếng, nhẹ nhàng gật gù.
“Thời gian còn lại không nhiều, em đi làm việc của em đi. anh ở thính phòng chờ em trở lại.” Nghiêm Đông Kỳ nhẹ nhàng nhéo bả vai Hàn Dĩ Nặc, xoay người liền muốn rời đi.
Hắn đi hai bước vẫn thấy thanh niên đứng tại chỗ không nhúc nhích, liền thở dài quay đầu trở lại, ở trên môi Hàn Dĩ Nặc nhẹ nhàng hôn một cái: “Lần này được rồi chứ?”
Lúc này Hàn Dĩ Nặc mới miễn cưỡng nở nụ cười, xoay người tiến vào phòng họp.
Dạ hội diễn ra rất thành công, hội trường vì chỗ ngồi không đủ lên mấy lối đi ở giữa có không ít người đứng xem, Nghiêm Đông Kỳ cũng rất chăm chú nhìn tiết mục Hàn Dĩ Nặc.
Thế nhưng hắn không nghĩ tới tiết mục thực sự rất ngu ngốc.
Mới vừa rồi còn tưởng Hàn Dĩ Nặc khiêm tốn nên nói thế.
Sau khi tan dạ hội, xung quanh chỉ còn dư lại mấy sinh viên hội học sinh đang hoàn thành mấy công đoạn cuối cùng, hắn ngồi tại chỗ nhìn lại không thích hợp lắm nhưng tiến đến hỗ trợ lại càng không hợp, không thể làm gì hơn là yên lặng tựa người ở bên hành lang nghịch điện thoại di động.
Vừa nãy ở phòng họp hắn nhìn thấy Hàn Dĩ Nặc cùng với mấy người con gái kia… nhảy điệu múa dân tộc Tạng, hiện giờ vẫn không thay quần áo đang đi tụ lại một đoàn chụp ảnh, Nghiêm Đông Kỳ còn chưa kịp né tránh thì mấy cô gái kia đã gần như đi tới.
“Chào anh.” Mấy cô gái líu ra líu ríu chào hỏi, Nghiêm Đông Kỳ chỉ cảm thấy huyệt thái dương của mình ẩn đau.
Hiện tại mấy em gái mỗi người đều thân thuộc nhiệt tình lại phóng khoáng như thế, quả thực khiến người ta buồn khổ.
Cũng còn may bây giờ ông đây yêu thích chính là đàn ông, thật sự quá tốt.
“Anh cùng chủ tịch của bọn em quan hệ thật tốt.” một cô gái đi tới cười híp mắt hỏi.
Nghiêm Đông Kỳ cảm thấy có chút căng thẳng, nhưng vẫn miễn cưỡng mỉm cười trả lời: “Đúng đấy, chúng ta là anh em mà.”
“Anh cùng học trưởng đều có bề ngoài đẹp trai.” Một cô bé khác bồi thêm một câu.
Nghiêm Đông Kỳ mỉm cười quay đầu nhìn cô gái đối diện đang nói chuyện, sửng sốt ba giây mới nhìn tới cô gái cúi đầu cùng lông mi giả cụp xuống, cười nói một câu: “Bộ dáng em cũng rất đáng yêu đó nha.”
Câu nói này vừa ra thì mấy cô gái khác cũng bắt đầu ồn ào, Nghiêm Đông Kỳ nhìn thấy mấy đứa ồn ào náo nhiệt tinh thần phấn chấn đều cảm thấy rất thú vị.
“Anh hai”
Còn chưa kịp phản ứng liền nghe một âm thanh rất lớn truyền đến, hắn xoay người gần như nhìn thấy Hàn Dĩ Nặc đang nhanh chân hướng bên này đi tới.
Mấy người con gái hình như thấy sợ dáng vẻ Hàn Dĩ Nặc, nhìn hai người chào hỏi một tiếng liền rời đi.
“Làm xong rồi sao?” Nghiêm Đông Kỳ cười cười với hắn, sau đó từ trong túi lấy ra khăn giấy đưa cho hắn lau mồ hôi.
Hàn Dĩ Nặc cau mày: “Không, còn chờ lúc nữa, không thì anh trở về trước đi.”
“Không có chuyện gì, chờ em một lát, đều chờ đến nửa ngày thì vài phút có đáng gì.” Nghiêm Đông Kỳ cười cười: “Muốn anh giúp không?”
“Không cần…” Hàn Dĩ Nặc cũng ngoắc ngoắc khóe môi: “Vậy anh cùng em đi, một người đứng nơi này biết bao vô vị.”
“Cũng không phải một người đứng đi, lúc nãy em không thấy có mấy người bạn học tới tìm anh tán gẫu sao?” Nghiêm Đông Kỳ giảo hoạt nhìn thanh niên nhướng mày: “Con gái ngành kiến trúc các em tính cách rất tốt.”
Hàn Dĩ Nặc nói không ra lời: “dù sao thì anh cứ đứng bên cạnh em, đừng có chạy lung tung.”
Chờ hai người ra khỏi trường học đã mười một giờ rưỡi, vội vội vàng vàng đi qua cánh cổng, khách sạn Nghiêm Đông Kỳ thuê cũng không xa đây là bao, chỉ cách một con đường cái, vừa nhìn liền biết phục vụ cho sinh viên đại học.
Buổi tối mùa đông xe cộ trên đường không nhiều lắm, Hàn Dĩ Nặc không chút để ý cả người treo trên lưng Nghiêm Đông Kỳ đi về hướng khách sạn: “Mệt chết đi được.”
“Trở về tắm rửa nhanh chóng đi ngủ.” Nghiêm Đông Kỳ trở tay ở trên cánh tay hắn vỗ nhẹ.
Thanh niên “Ừ” một tiếng: “Anh thuê phòng có hai chiếc giường sao?”
“Đúng vậy, không thì em muốn bao nhiêu giường, ngủ một chiếc chiếm một chiếc sao?” Nghiêm Đông Kỳ nở nụ cười.
Hàn Dĩ Nặc lầm bầm một câu: “Buổi chiều anh không phải nói muốn ôm em ngủ sao, hai chiếc giường làm sao ôm?”
Nghiêm Đông Kỳ quả thực dở khóc dở cười: “Em thật, còn nhớ à. ôm ngủ thì ôm ngủ chứ sao, anh đi hỏi xem khách sạn có phòng có giường lớn nữa không, vậy được chưa?”
Hàn Dĩ Nặc mỉm cười gật đầu một cái.
Nghiêm Đông Kỳ thấy nhân viên phục vụ nhìn bằng ánh mắt quỷ dị khi thấy hắn nói muốn đổi phòng đơn thành phòng đôi, thật hận không thể đem đầu lưỡi vừa nãy đáp ứng Hàn Dĩ Nặc một hơi cắn xuống.
Hoạt động cả ngày đến bây giờ nên cả hai đều rất mệt mỏi, sau khi Hàn Dĩ Nặc miễn cưỡng tắm xong, Nghiêm Đông Kỳ lại lôi kéo thanh niên uống thuốc con nhộng tránh cảm mạo mới thả thanh niên đi ngủ, chờ khi hắn từ phòng tắm đi ra đã nghe thấy tiếng ngáy nhẹ nhàng của tên tiểu tử truyền tới.
Người đàn ông rón rén nằm xuống giường, còn chưa kịp dán người tới đã được thanh niên ôm trọn vào lòng.
“Ngủ đi.” Nghiêm Đông Kỳ ở trên thân thể xích lõa của Hàn Dĩ Nặc nhẹ nhàng vỗ vỗ.
“Anh hai.” Hàn Dĩ Nặc đột nhiên gọi hắn.
Nghiêm Đông Kỳ sửng sốt một chút: “Làm sao vậy?”
“Em không thích những nữ sinh kia, không thích người khác, em chỉ yêu thích anh.” Thanh niên âm thanh mơ mơ màng màng, cũng không biết đến tột cùng là đang tỉnh hay vẫn còn trong mộng.
ở nơi nào đó trong lòng Nghiêm Đông Kỳ đột nhiên thấy như muốn bay lên, hắn khẽ cười một cái, sau đó hôn lên môi thanh niên, âm thanh vừa ôn như vừa trong trẻo: “Biết rồi, ngủ đi.”