Hàn Dĩ Nặc quay đầu nhìn điện thoại sửng sốt, hiển nhiên không phản ứng lại hành động cúp điện thoại của Nghiêm Đông Kỳ, cúi đầu chăm chăm nhìn rồi gọi lại.
Kết quả lại bị cắt đứt.
Một luồng bực bội vô danh từ nơi sâu xa nhất trong ***g ngực phần phật bị bốc lên, đốt lên đến đỉnh thái dương khiến hắn nhảy một cái. Hàn Dĩ Nặc cắn răng tiếp tục gọi thêm một cuộc qua cho Nghiêm Đông Kỳ, rất có ý tứ nếu ngày hôm nay hắn không thể thông cuộc gọi này thì sẽ không bỏ qua.
Trong ký túc xá chỉ có hắn với Hạng Dập.
Đại Lữ tuần trước đã có bạn gái. Hắn là đội trưởng đội bóng rổ, kết quả tìm bạn gái lại trúng với đội trường đội bóng rổ nữ, nhìn hai người đứng cùng một nơi, thấy quá sừng sững đồ sộ khiến Hàn Dĩ Nặc không dám nhìn tới. người ta giờ này còn đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, chỉ cần rảnh rỗi một tiết thôi cũng tay nắm tay cùng nhau ra ngoài tản bộ, tình cảm dạt dào ân ái cũng cũng tránh không được muốn chói mù con mắt, cũng chẳng cần phải nhìn màn hình chiếu từ vệ tinh hay hình ảnh dưới ánh đèn flash của điện thoại.
Lại nói tới Anh Phi, mỗi ngày như thần long thấy đầu mà không thấy đuôi, khi bọn họ đi học thì hắn đang ngủ, lúc xế chiều về đến ký túc xá thì hắn đang dọn dẹp chuẩn bị ra ngoài qua chơi ngồi chơi game, có người còn nói hắn là một bàn tay vàng trong game võng du.
Vì thế Hàn Dĩ Nặc trắng trợn không kiêng dè dùng chân đạp khung giường bên cạnh, phát ra một âm thanh va chạm rất lớn.
Hắn liên tục đánh sáu, bảy cuộc điện thoại qua, cuối cùng cuộc mới gọi qua chính là “Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”
Fuck, thế này là sao?
Hai người trước hai người còn nấu cháo điện thoại, giờ chưa nói câu nào đã tắt máy, cũng không nói qua một tiếng nào.
Hắn một mặt tức giận chuyện Nghiêm Đông Kỳ không tiếp điện thoại của mình, mặt khác hắn sợ hãi người kia không phải gặp chuyện gì. Đến lúc này hắn mới ý thức được, ngoại trừ số điện thoại này thì hắn hầu như không có bất kỳ phương pháp nào để tìm tới Nghiêm Đông Kỳ.
Hàn Dĩ Nặc chăm chăm nhìn mặt bàn, sau đó đem điện thoại quăng tới: “***!!”
“Dĩ Nặc, cậu không sao chứ?” Hạng Dập nhỏ nhỏ cổ họng từ phía sau hỏi một câu.
Trong lòng Hàn Dĩ Nặc đang cực kỳ phiền muộn đến cực điểm, cũng không phản ứng lại Hạng Dập.
Sau đó hắn nghe thấy bước chân từ từ tiến đến, âm thanh Hạng Dập cũng ngày càng gần, mang theo chút động viên cười cười: “Cậu lúc này chẳng khác gì pháo nổ, chỉ thiếu mỗi âm thanh “Đùng đoàng” nữa thôi.”
“Vậy cậu còn lại đây trêu chọc tôi?” Hàn Dĩ Nặc thở dài một hơi, nghiêng đầu nhìn Hạng Dập một cái.
Hạng Dập nở nụ cười, chỉ chỉ điện thoại nằm chỏng vó tren mặt bàn: “Anh trai cậu?”
Hàn Dĩ Nặc cào cào lung tung vạt tóc trên đầu: “Không biết có chuyện gì, không nhận điện thoại.”
“Nói không chừng anh trai cậu đang có chuyện quan trọng, cũng không thể 24/24h cầm điện thoại trong tay chờ cậu đánh tới.có chuyện gì ngày mai gọi lại không phải xong, cần gì nổi giận như vậy?” Hàn Dĩ Nặc dán lại ở trên bả vai hắn vỗ nhẹ, nhìn người thanh niên nở nụ cười.
Hàn Dĩ Nặc cũng cảm thấy phản ứng của mình lúc nãy có chút quá mức. thế nhưng khoảng thời gian này hắn tổng cảm thấy Nghiêm Đông Kỳ bắt đầu có dấu hiệu mềm lòng, bản thân chỉ sợ nhỡ may có ai nói phiến diện thổi cơn gió nhẹ, vạn nhất khiến Nghiêm Đông Kỳ kiên quyết hoàn thành mục tiêu tìm kiếm mấy cô gái, vậy không phải hắn ngồi đây càng ngu ngốc sao.
Cái này nhất định không được.
Hàn Dĩ Nặc lần đầu tiên đối với vị trí địa lý của J đại sản sinh vi diệu bất mãn, nhìn theo trình độ phát triển ở hiện tại, hắn mỗi ngày phải về nhà đem người kia tiến vào ***g ngực mới có thể yên tâm.
Hắn nghĩ linh tinh một hồi mới đột nhiên phát hiện Hạng Dập còn đang ở bên cầu thang cạnh dường đứng cạnh, có chút do dự nhìn mình.
“Cảm ơn, không có chuyện gì.” Hàn Dĩ Nặc nhìn Hạng Dập nở nụ cười.
Kết quả Hạng Dập vẻ mặt xoắn xuýt, Hàn Dĩ Nặc không rõ vì sao nhìn hắn, nhìn tên nhóc trước mặt cắn cắn môi dưới đến suýt mất máu, càng cảm thấy kỳ quái, đang muốn lên tiếng đặt câu hỏi, lại không nghĩ tới Hạng Dập mở miệng trước.
“Hàn Dĩ Nặc, nếu như, tôi nói nếu như, nếu như anh trai cậu… ừm, đến cuối hai người không thể cùng nhau, hai chúng ta có thể thử xem không?”
Hàn Dĩ Nặc ngay lập tức trả lời, không chút nghĩ ngợi mở miệng: “Không thể.”
Thân thể Hạng Dập đứng đối diện rõ ràng run rẩy, hắn nhíu mày dùng sức cắn môi dưới: “Cậu không thể suy nghĩ một chút sao?”
“Tôi vẫn cảm thấy có thể.” hắn lúng túng kéo khóe miệng, tựa hồ muốn hóa giải lời bày tỏ của mình không quá mấy giây bị cự tuyệt dẫn đến bầu không khí đang dần đóng băng.
“Không thể.” Hàn Dĩ Nặc nhíu nhíu mày, hắn không nghĩ tới Hạng Dập lại suy nghĩ ôm ý định ấy với mình, hắn tuy rằng không chán ghét, nhưng cũng tuyệt đối chẳng mừng rỡ gì cho cam. Hắn chỉ yêu Nghiêm Đông Kỳ, đổi là người khác thì dù là ai cũng không thể.
Hàn Dĩ Nặc để âm thanh của mình có vẻ trách xa hàng vạn dặm: “Tôi chỉ có thể yêu thích hắn.”
“Này cũng không nhất định. Mọi việc không phải đều có ngoại lệ sao.” mí mắt Hạng Dập hạ xuống chớp chớp nhìn chằm chằm mặt đất, trong giọng nói không hề phẫn nộ, rõ ràng là bị hành động dứt khoát thẳng thắn của Hàn Dĩ Nặc khiến cho hắn mất hết mặt mũi lại tan nát cõi lòng, liền nói không biết lựa lời: “Đồng tính luyến ái không phải cũng đều như vậy, nếu không thu được đến tay thì đổi đối tượng khác, nào có mấy ai có tình cảm thật tình dài lâu.”
Hàn Dĩ Nặc đang cố gắng làm vẻ mặt hòa hoãn một chút vì câu nói này lại lần nữa chìm xuống, hắn trầm mặc nhìn chăm chú nam sinh đối diện, mãi đến khi Hạng Dập trước mắt cảm thấy bất an ngẩng đầu cùng hắn đối diện.
“Cậu sai rồi…” âm thanh Hàn Dĩ Nặc rất nặng nề, thế nhưng bất ngờ không chút tức giận: “Thứ nhất, mặc kệ cậu cảm thấy tôi là đồng tính hay không, thì tôi cũng chỉ yêu thích một mình Nghiêm Đông Kỳ, trước đã yêu, bây giờ cũng yêu, tương lai cũng vậy.”
Hạng Dập nhìn ánh mắt của Hàn Dĩ Nặc không khỏi cảm thấy run rẩy.
“Thứ hai, cậu biết rõ tôi đã có người trong lòng, giờ còn ở đây bày tỏ, về tình về lý đều không thích hợp.” Hàn Dĩ Nặc từ phía sau tựa lên bệ cửa sổ, dù bận vẫn ung dung khoanh tay trước ngực: “Thứ ba, yêu đồng tính hay yêu khác tính thì vẫn giống nhau, nếu muốn một tình yêu bền bỉ sẽ có một tình yêu bền bỉ, chỉ là cậu không gặp được người như thế thôi.”
Hắn nói câu cuối cùng đều tránh không được lời nói dẫn theo trào phúng, Hạng Dập mặt mũi trắng bệch.
Hắn thật lâu mới mở miệng, ngẩng đầu nhìn Hàn Dĩ Nặc vẻ mặt có chút u oán: “Nhưng là, ai bảo tôi lần đầu tiên thấy cậu đã gần như yêu thích, cái này không thể trách tôi!!”
Lúc nói mấy chữ cuối cùng, thằng bé này không giữ được giọng, âm thanh cũng lớn lên, vừa thé vừa nhọn đâm vào đầu Hàn Dĩ Nặc có chút đau.
Thanh niên đột nhiên nhìn tiểu thanh niên trước mắt đang cố phô trương thanh thế mà có chút đồng tình.
Dù sao ai cũng muốn tìm một người chân thật cùng nhau sinh sống trong quãng thời gian dài sau này.
Hàn Dĩ Nặc thở dài: “Hạng Dập, tôi không thích cậu, điều này cũng không thể trách tôi.”
“Thế nhưng tôi chính là yêu cậu!!” tâm tình Hạng Dập rõ ràng nhẹ nhàng hẳn đi, Hàn Dĩ Nặc đang muốn lên tiếng khuyên bảo, cửa ký túc xá đột nhiên vặn cái mở ra.
Lộ Phi vẻ mặt khó khăn nhìn, bật thốt nói trắng ra: “Tôi không phải đã quấy rối hai cậu?”
Chờ đến khi Lộ Phi đem mấy túi thịt nướng vứt trên bàn, trở người lại đóng cửa phòng thì Hạng Dập mới hoàn hồn lại, có chút hoảng loạn giải thích: ”Anh Phi, cậu đừng hiểu lầm…”
Anh Phi xoay người lại, vẻ mặt trào phúng: “Tôi sao có thể hiểu lầm? Các cậu nói chuyện to thế còn nói tôi hiểu lầm, tôi ngược lại còn rất muốn mình thực sự hiểu lầm đấy.”
“Cậu là đồng tính luyến ái?” trong ánh mắt Lộ Phi rõ ràng đầy căm ghét cùng phản cảm, sau đó đem ngón tay chỉ chỏ qua lại giữa hai người: “Hai người đều giống nhau?”
Cả hai nhất thời không lên tiếng.
Hàn Dĩ Nặc bị ánh mắt Lộ Phi nhìn đến không thở nổi, hắn vẫn là lần đầu tiên đối diện với cảm giác bài xích của người khác, đột nhiên rõ ràng ý nghĩa câu nói trước đây Nghiêm Đông Kỳ bảo hắn yêu thích đàn ông, Nghiêm Đông Kỳ mang theo sự đau lòng lại hung dữ khiến hắn khó có thể kìm nén suy nghĩ.
Dù sao người chấp nhận được chuyện này cũng là số ít.
Trên thế giới này đa số chính là như thế. chân lý nằm trên số ít người thì đại đa số đều là nói láo, không phải thế thì Bố Lỗ Nặc cũng chẳng bị đốt thành mạnh vụn.
“***, hai cậu không phải là một đôi chứ?” Lộ Phi đột nhiên phì cười ra tiếng, nhưng trong tiếng cười không biết là kinh ngạc nhiều hơn hay ác ý nhiều hơn.
“Không phải.” Hai người đồng thời mở miệng phản bác.
Hạng Dập không biết làm sao hướng về nơi Lộ Phi đang đứng đi tới, Hàn Dĩ Nặc không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, chỉ cảm thấy tiếng nói của hắn bất ổn: “Anh Phi…”
“Đứng ở đó đừng lại đây.” Lộ Phi cau mày chỉ trỏ hắn.
Tầm mắt của hắn ở trên người Hạng Dập rồi chuyển qua Hàn Dĩ Nặc, khắp mặt đều là vẻ không thể lý giải nhìn Hàn Dĩ Nặc: “***, Dĩ Nặc con mẹ nó cậu có phải đùa tôi không? Nhìn Hạng Dập tôi còn có thể hiểu được, con mẹ nó cậu còn xem náo nhiệt cái gì?”
Hàn Dĩ Nặc thấy bóng lưng Hạng Dập rõ ràng bất ổn run rẩy, hắn có chút không đành lòng cau mày, ách cổ họng: “Anh Phi, đừng nói như vậy.”
“***, tôi cứ nói đấy.” Lộ Phi như ruồi không đầu xoay chuyển vài vòng, sau đó cau mày nhìn hai người: “Chơi đùa phá hoại gì thế, cha mẹ các cậu biết không?”
Hai người vẫn không ai lên tiếng.
Nhất thời ký túc xá đặc biệt yên tĩnh, yên tĩnh đến mức Hàn Dĩ Nặc muốn quay đầu về phía sân thượng hét to hai tiếng.
“Tôi không muốn cãi vã với mấy người, hai cậu yêu ai, thích gì, ông đây không muốn xen vào, các cậu cũng không cần bận tâm tôi sẽ ra bên ngoài nói này nói nọ. Ngày hôm nay coi như tôi không nhìn thấy. Thế nhưng từ giờ trở đi, hai cậu cách xa tôi một chút, tôi không chịu đựng được thể loại này.” Lộ Phi trầm mặc một lát rồi mở miệng, vẻ mặt đầy căm ghét đều không che dấu.
Hàn Dĩ Nặc kỳ thực không nghe rõ Lộ Phi nói cái gì. Hắn chẳng qua cảm thấy khó mà tin nổi, tuy rằng Lộ Phi cùng bọn họ ba người làm việc nghỉ ngơi không quá quen thuộc, nhưng không mới lạ gì, thế nhưng sáng sớm hôm nay còn làm biếng duỗi eo cùng nhau nói chuyện, buổi tối xong việc thì gần như thay đổi một bộ mặt khác, thật sự khiến người ta kinh ngạc.
Này chênh lệch cũng kinh người đi.
Hàn Dĩ Nặc tự giễu cười cười, xoay người đi vòng qua Hạng Dập với Lộ Phi ra khỏi ký túc xá, nếu cứ chờ ở nơi đó hắn có lẽ phiền muộn đến chế là đem Lộ Phi đánh trả.
Bầu không khí ký túc xá đột nhiên rơi xuống hầm băng.
Từ sau chuyện đêm đó, anh Phi bắt đầu lạnh nhạt với hắn cùng Hạng Dập, có thể không nói chuyện thì không nói, nếu bất đắc dĩ mở miệng thì cũng dùng bộ mặt thiếu kiên nhẫn. Hàn Dĩ Nặc đột nhiên có chút vui mừng thay cho Lữ Khinh Hồng đang ngập tràn trong tình yêu, thông minh như gã đã xuống mức âm, mỗi ngày đi sớm về trễ, thời gian ở trong ký túc ngồi ngốc cũng không được hai phút, cũng may như thế mới tránh khỏi bầu không khí lúng túng vây quanh.
Hàn Dĩ Nặc cảm giác mình sống đến hiện tại đều không bị nghẹn chết cũng là kỳ tích.
Sau đó hắn gọi qua cho Nghiêm Đông Kỳ hỏi tại sao ngắt điện thoại mình gọi tới, nhưng nhận lại chỉ là câu trả lời hời hợt lấy lệ nói tối hôm ấy có việc không tiếp được.
Thật sự không có chuyện nào hài lòng.
Hàn Dĩ Nặc ngồi ở trên ghế dài nhìn đồng hồ treo tay một cái, mười một giờ, còn nửa giờ nữa là ký túc xá đóng cửa, hắn còn có thể ở bên ngoài ngồi một chút.
Hắn không thể không thừa nhận thái độ của Lộ Phi làm hắn vừa uất ức vừa thấy oan uổng.
Yêu đàn ông thì sao? phạm pháp à? E ngại ai? Đáng để cho mọi người nhìn ánh mắt “Không cùng một chủng tộc”
Thật là.
Hắn đột nhiên đặc biệt nhớ Nghiêm Đông Kỳ, cho dù chỉ lướt qua nhưng nếu hắn có thể được ôm trọn người kia một cái thì tốt rồi.
Hàn Dĩ Nặc cúi đầu lấy điện thoại di động đánh qua cho Nghiêm Đông Kỳ, lần này không đến hai giây liền thông, âm thanh Nghiêm Đông Kỳ thông qua loa truyền tới, lười biếng mang theo cỗ ấm áp, khiến Hàn Dĩ Nặc cảm thấy rất thoải mái: “A, Dĩ Nặc à, làm sao vậy?”
“Anh hai, em muốn gặp anh.” Hàn Dĩ Nặc lúc nói lời này có chút muốn khóc.
Nghiêm Đông Kỳ là một người khôn khéo, nghe được âm thanh của hắn không đúng liền hỏi: “Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”
“Không có gì…” Hàn Dĩ Nặc tâm tình có điểm mất mặt này thu lại, âm thanh cũng ép đến bình thường: “Chính là nhớ anh.”
Nghiêm Đông Kỳ ở đầu bên kia điện thoại nở nụ cười: “Thật không? anh cũng nhớ em nha.”
Hàn Dĩ Nặc trầm mặc một hồi: “Vậy anh tới thăm em chút đi.”
“A, nháy mắt đã tới ngày 1/5 rồi, em không phải ngày đó đã trở về rồi sao?”
“Lúc ấy em có thể bận học toán học xây dựng, không thể quay về.” Âm thanh Hàn Dĩ Nặc có chút buồn phiền.
Nghiêm Đông Kỳ “Ừ” một tiếng: “Để anh xem một chút…”
Người đàn ông bên kia không thẳng thắn dứt khoát đáp ứng, khiến Hàn Dĩ Nặc trong khoảng thời gian này vì nghẹn uất cùng tinh thần khó chịu đột nhiên bùng nổ: “Xem cái gì vậy chứ, đến hay không đến.”
Sau khi nói xong không nói hai lời gần như cúp điện thoại.
Cúp điện thoại xong hắn liền bắt đầu hối hận.
Hàn Dĩ Nặc con mẹ nó mày là kẻ ngu ngốc à!
Thế nhưng hắn thực sự không có mặt mũi đánh trở lại, không thể làm khác hơn là ngồi yên nhìn chằm chằm điện thoại một lát, hi vọng Nghiêm Đông Kỳ nghe ra giọng nói của hắn không đúng sẽ gọi trở lại. thế nhưng hắn chờ một thời gian thật lâu nhưng điện thoại trong tay đến chút động tĩnh cũng không có.
Ngay cả loại giọng điệu này đều nghe không hiểu, Nghiêm Đông Kỳ, anh ngu ngốc à!!”
Một luồng bức bối khó chịu vô danh nhảy lên, hắn hung tợn trừng trừng điện thoại, sau đó hướng về phía ký túc xá đi đến.
Buổi tối hôm nay hắn ngủ không ngon, mộng này nối tiếp mộng kia, hơn nữa đầy đầu đều là vẻ mặt căm ghét của Lộ Phi.phần còn lại toàn thứ kỳ quái lạ lùng, đến ngay cả cái bóng Nghiêm Đông Kỳ cũng chưa mơ tới.
Rạng sáng ngày hôm sau Hàn Dĩ Nặc bị tiếng chuông di động đánh thức, buổi tối ngủ không đủ giấc khiến đầu hắn không thể hoạt động, mơ mơ màng màng nhận điện thoại: “Ai vậy?”
“Còn ngủ, ngủ cái rắm à, anh ở dưới lầu ký túc, mau chóng lăn xuống đón giá.” Âm thanh Nghiêm Đông Kỳ mang theo ý cười, từ trong điện thoại truyền đến khiến cơn buồn ngủ của hắn trong nháy mắt biến mất vô tung vô ảnh.
Hắn xoay điện thoại nhìn đồng hồ, ***, 6h40?!!
“Anh hai?” tiếng nói của hắn theo theo giọng mũi khàn khàn mới vừa rời giường, khó tin hỏi lại.
“Nhanh chóng đánh răng rửa mặt, anh ở dưới lầu chờ em, còn mua cho em một ***g bánh bao đấy.” Nghiêm Đông Kỳ vẫn đầy tươi cười nói qua điện thoại.
Hàn Dĩ Nặc nhanh chóng từ trên giường bay xuống, sau đó chạy vội đến ban công nhìn qua.
Nghiêm Đông Kỳ thấy bóng hắn xuất hiện trên ban công, cầm túi ni lông đựng bữa sáng nhìn hắn giơ giơ, một tay khác cầm điện thoại: “Đem tổ chim của em sửa sang lại cho đẹp đi, nhanh.”
Sau đó gần như cúp điện thoại, ngẩng đầu nhìn hắn híp mắt nở nụ cười.
Hàn Dĩ Nặc nhanh tay nhanh chân rửa mặt, súc miệng, trên đường chạy xuống còn bấu một cái trên thân, đau chết, xem ra không phải nằm mơ. Hắn giật giật miệng cười ra tiếng.
Chờ khi hắn lao ra khỏi ký túc xá nhìn thấy Nghiêm Đông Kỳ, không nói hai lời lấy tốc độ hình viên đạn đem người kia tiến vào trong ngực, sau đó cánh tay ôm chặt ở trên lưng hắn xoa lung tung vỗ nhẹ hai cái.
“*** *** ***, bảo bối, sáng sáng em đã muốn cho anh tắm rửa à.” âm thanh Nghiêm Đông Kỳ chôn trong ngực của hắn, mang đầy ý cười, sau đó ở trên lưng hắn cũng nhẹ nhàng vỗ vỗ.
Hàn Dĩ Nặc buông cánh tay đang ôm ấp, nhìn chằm chằm Nghiêm Đông Kỳ mặt đầy hưng phấn: “Sao anh lại tới đây?”
“tối hôm qua giọng em đầy nghẹn ngào, anh sao dám không đến?”
Hàn Dĩ Nặc có chút xấu hổ nhíu nhíu mày: “Anh không phải nói anh còn xem một chút sao?”
“Phí lời, anh ngày hôm qua còn nghĩ hay không có vé tàu đến, ông anh còn đang khỏe mạnh, không nói hai lời liền hướng về anh rống giận mà cúp điện thoại” Nghiêm Đông Kỳ híp mắt đem bữa sáng đưa cho hắn: “Thật trâu bò, Hàn đại tiên, ăn cơm đi.”
Hàn Dĩ Nặc tiếp nhận túi bữa sáng, cười ngây ngô hai tiếng, sau đó đột nhiên phản ứng lại: “Anh đi tàu tới?”
“Đi tàu hỏa cái rắm.” Nghiêm Đông Kỳ liếc mắt nhìn Hàn Dĩ Nặc: “Em cúp điện thoại anh dám không mau tới sao, tất nhiên phải ném điện thoại liền lập tức lái xe chạy đến rồi, xe giờ còn đang đậu trước cổng trường em đấy.”
Hàn Dĩ Nặc “A” một tiếng.
“Em A cái rắm, đến đây mới vừa ba giờ, người giữ cửa trường em còn nhăn mặt nhíu mày, anh đây còn phải ở trong xe làm tổ nửa buổi tối.” Nghiêm Đông Kỳ ngáp một cái: “Cảm động không?”
Hàn Dĩ Nặc nghe thế lại cảm thấy đặc biệt khó chịu, cảm giác bản thân quả thực là một tên đại khốn kiếp: “Anh hai, thực xin lỗi.”
“Đừng nói vô nghĩa, anh hơn nửa đêm chạy đến đây chẳng lẽ để nghe em xin lỗi, đi thôi, giờ còn đang sớm. Lúc anh vào đây thấy trường học có cây anh đào chưa lụi, rất đẹp, theo anh đến đấy, mệt mỏi chết rồi.” Nghiêm Đông Kỳ ở trên lưng hắn bốp một cái, nhấc chân đi về phía trước.
Hai người vừa nói chuyện vừa cất bước đi tới, kết quả không tới mấy phút liền thấy Lộ Phi đi từ tiệm net trở về.